Hôm Nay Ngọt Ngào

Chương 20: 20




Vào buổi sáng, cổ họng Tống Thư Uyển hơi đau, như sắp cảm, Lệnh Văn Sâm mua thuốc cho bà rồi để bà ở nhà nghỉ ngơi, không cần cùng ông đi xử lý mấy chuyện lung tung rối loạn.

Tống Thư Uyển uống thuốc xong, ngủ một lúc rồi rời giường đi giặt quần áo.
Tuy rằng Lệnh Văn Sâm đau lòng bà, dặn dò bà không cần giặt, cứ để đấy chờ ông về rồi giặt nhưng ông có quá nhiều chuyện phiền lòng, bà muốn thay ông gánh vác một ít.
Hai vợ chồng đều là lần đầu tiên sống những ngày tháng khổ cực, trước kia, mười đầu ngón tay của bà chưa từng dính nước, sau này không còn người giúp việc nữa, bà phải tự mình học làm việc nhà.

Tống Thư Uyển mới vừa đem quần áo bỏ vào thau giặt đồ, liền nghe được tiếng đập cửa.
Bà đi đến bên cạnh cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài là Trần Bồi Ngọc cùng Tống Khả Nghiên, đằng sau còn có tài xế của Tống gia, hai tay tài xế cầm khoảng 7-8 túi giấy
“Sao hai người lại đến đây?” Tống Thư Uyển mở cửa cho bọn họ vào, “Hai người ngồi đợi một lúc để chị đi pha trà.”
Lần trước Trần Bồi Ngọc đến Lệnh gia chỉ trích Lệnh Điềm, trong lòng Tống Thư Uyển cũng chẳng vui vẻ gì nhưng Tống Thụ Chương là em trai ruột của bà, cũng không thể chỉ vì một hai câu mà hoàn toàn xé rách mặt cùng người em dâu này.

Trần Bồi Ngọc cùng Tống Khả Nghiên ngồi ở trên ghế dài bằng gỗ, đánh giá căn phòng trước mặt.
Hai phòng ngủ một phòng khách, tổng diện tích chắc không được 50m2, trang hoàng đơn giản, vỏ của điều hòa ngoài phòng khách đã vàng ố, TV còn không có.

Trần Bồi Ngọc ghét bỏ mà bĩu môi, nhìn về phía Tống Thư Uyển đang pha trà.

Đã từng hào môn phu nhân, hiện tại lại lưu lại tới mức phải ở nơi chật hợp như này, lại còn phải tự mình pha trà cho khách.

“Chị, hai người thuê cái nhà này bao nhiêu tiền?” Trần Bồi Ngọc hỏi.
Tống Thư Uyển đem lá trà thả vào ấm, bình tĩnh mà nói: “Hai ngàn một tháng.”
Trần Bồi Ngọc: “Nếu là không đủ tiền trả tiền thuê nhà, chị có thể nói với em, tuy rằng không thể giúp nhà chị việc gì lớn nhưng khoản tiền này thì chúng em vẫn lấy ra được.”
Động tác của Tống Thư Uyển hơi ngừng lại, không nói gì.
Hiện tại tình huống của Lệnh gia như nào, chẳng lẽ trong lòng Trần Bồi Ngọc không biết sao?
Nhất định phải chờ bà mở miệng nhờ vả?
Tống Khả Nghiên nhìn về phía hai cánh cửa đóng chặt, hỏi: “Bác ơi, chị họ đâu? Chị ấy không ở nhà sao?”
Tống Thư Uyển lấy ra hai cái chén sạch: “Điềm Điềm ra ngoài chơi cùng bạn.”
Trần Bồi Ngọc “Hừ” một tiếng: “Con bé còn có tâm trạng đi chơi à?”
Lời ngầm chính là Lệnh Điềm không tim không phổi.
“Cứ ngồi buồn rầu ở nhà cũng không là được gì nên chị bảo con bé ra ngoài giải sầu.”
Trong lòng Tống Thư Uyển đã có chút không vui, đem trà ngon đã pha đến, đưa đến trước mặt hai mẹ con nhà Trần Bồi Ngọc.


Trần Bồi Ngọc liếc mắt một, thầm nghĩ không biết cái này là dùng loại trà rẻ tiền gì, ngay cả chén trà cũng không chạm vào.
Tống Khả Nghiên tự nhiên cũng không uống, nói: “Bác, sao hai ngày nay cháu lại không gọi điện thoại được cho chị họ.”
Tống Thư Uyển không định để cho hai người quấy rầy Lệnh Điềm, qua loa đáp lại một câu: “Chắc tại nơi này tương đối hẻo lánh, tín hiệu không tốt lắm.”
Tống Khả Nghiên nghe thế thì không hỏi tiếp, Trần Bồi Ngọc sai tài xế đem đồ vật đặt ở trên bàn trà: “Chị, nghe nói thân thể chị không thoải mái nên em cũng Nghiên Nghiên tới đây thăm chị, thuận tiện đem một ít đồ cho chị và Điềm Điềm.”
Tống Thư Uyển nhìn mấy cái túi giấy kia, bên ngoài đều in logo của thương hiệu lớn.

“Người tới là được, không cần mang thứ gì.” Bọn họ hiện tại cần nhất chính là tiền, thương hiệu lớn gì đó bọn họ không xứng với.
Trần Bồi Ngọc: “Đây đều là quần áo tặng cho chị và Điềm Điềm.”
Tống Khả Nghiên mở một cái túi, lấy ra một chiếc váy, “Bác, bác xem cái váy này đẹp như vậy, cháu mới chỉ mặc có hai lần, hiện tại không còn thích nữa, để lại cho chị họ mặc đi.”
Tống Thư Uyển sửng sốt, nhìn Tống Khả Nghiên: “Cháu đã mặc rồi?”
“Chỉ mới mặc hai lần mà thôi, vẫn còn mới.” Tống Khả Nghiên cười khanh khách mà nói, “Dáng người cháu và chị họ không sai biệt lắm, nhất định chị sẽ mặc được.”
Tống Thư Uyển chỉ vào cái túi khác trên bàn trà: “Đây đều là quần áo cháu đã mặc?”
“Không phải.” Trần Bồi Ngọc nói, “Còn có một ít là quần áo cũ của em, chị, quần áo của em hẳn lại chị mặc cũng rất hợp.”
Tống Thư Uyển quay mặt đi, chậm rãi hít một hơi, nói: “Hai người cầm về đi thôi, quần áo của chúng tôi vẫn còn đủ mặc, không cần chỗ quần áo này.”
“Chị không cần nhưng Điềm Điềm cần.” Trần Bồi Ngọc nói, “Ngày mai phải đi học, Điềm Điềm rốt cuộc cũng từng là đại tiểu thư cẩm y ngọc thực lại thích xinh đẹp, cũng không thể để cho con bé mặc đồ bán ở vỉa hè đến trường được.”
“Mặc đồ vỉa hè thì làm sao?” Tống Thư Uyển ngữ khí trầm tĩnh, “Chỉ cần quần áo sạch sẽ, tâm cũng sạch sẽ thì sẽ không bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.”
Trần Bồi Ngọc sắc mặt có chút khó coi: “Đây đều là thương hiệu lớn, em đặc biệt đem đến đây, chị không cần?”
“Đem đi đi, toàn bộ lấy về đi.” Tống Thư Uyển đỡ cái trán, “Hiện tại tôi hơi nhức đầu, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Hai mẹ con bị hạ lệnh đuổi khách, Trần Bồi Ngọc một bên xuống lầu một bên mắng: “Đưa than ngày tuyết còn bị ghét bỏ, Tống Thư Uyển thật là không biết tốt xấu.”
“Không cảm kích thì thôi.” Tống Khả Nghiên cười nhạo một tiếng, “Ngày mai để Lệnh Điềm đến trường bị người khác chế giễu đi.”
Đi đến dưới lầu, Trần Bồi Ngọc nói với tài xế: “Đem chỗ quần áo này vứt hết vào thùng rác đi.”
Dù sao cũng là quần áo không mặc lại, cầm về cũng thấy chướng mắt.
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.

-
Lan Đình – Bến sông Tô Hà.
Lệnh Điềm ngủ trưa một giấc, đến khi tỉnh lại đã là 3 giờ chiều, cô nhớ tới buổi hẹn hò tối nay, lập tức xuống giường bắt đầu gội đầu, trang điểm, làm tóc,...
Vết sẹo trên cánh tay và đùi của cô chưa tróc vảy, cuối cùng chỉ có thể chọn một cái váy liền màu trắng chiết eo có tay áo đèn lồng để mặc.
Lệnh Điềm đi xuống tầng, dì Tần đang xem TV ở phòng nghe được tiếng động, vội vàng đứng dậy nhìn về thiếu nữ đang đi xuống.

Dáng vẻ của cô rất đẹp, đường vai cổ tuyệt đẹp như thiên nga, eo thon tới mức chỉ một tay đã có thể ôm hết.


Khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, sống mũi thẳng tắp, môi hồng răng trắng, ánh mắt như nước, mái tóc màu hạt dẻ nhạt nửa búi nửa thả, lộ ra chiếc khuyên tai ngọc trai điểm xuyết ở trên vành tai.

“Lệnh tiểu thư, cô định ra ngoài sao?” Dì Tần hỏi.
“Muộn một chút mới đi.” Lệnh Điềm vịn vào lan can cầu thang, hơi hơi mỉm cười, “Dì Tần, tôi muốn báo cho dì một tiếng, tối nay dì không cần nấu cơm cho tôi, tôi cùng A Nghiên ăn ở bên ngoài.”
Dì Tần cười ẩn ý: “Lệnh tiểu thư, đêm nay là muốn cùng tiên sinh đi hẹn hò sao?”
Nghe được từ “hẹn hò” lãng mạn này, đáy lòng Lệnh Điềm không khỏi thoát ra một tia ngọt ngào, bên môi lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Đúng vậy, sau khi ăn xong chúng tôi còn định đi xem phim, chắc là sẽ về hơi muộn, dì không cần hầm tổ yến cho tôi đâu.”
Phó Trầm Nghiên tan làm sớm hơn nửa tiếng, trở về đón Lệnh Điềm cùng đi ăn.
Xe dừng ở dưới tầng, người đàn ông ngồi ở ghế sau, lông mày nhíu sâu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc, Lệnh Điềm xuất hiện ở trong tầm mắt anh.
Dáng người cô uyển chuyển nhẹ nhàng, khi nhìn về phía bên này, trên mặt hiện ra ý cười ngọt ngào, làm ánh mắt anh khó rời ra được.

Tài xế mở cửa xe cho Lệnh Điềm.
“Cảm ơn chú Trình.” Cô lên xe, ngồi vào bên cạnh anh.
Phó Trầm Nghiên ngửi được một mùi hương thanh mát nhàn nhạt, giống như một cơn gió đưa những đóa hoa cam nở rộ ở nơi xa xộc thẳng vào chóp mũi anh.

Truyện Hot
Lệnh Điềm cúi người lại gần, hôn một cái lên má anh, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào dừng ở bên tai anh: “Chồng ơi ——”
Trái tim Phó Trầm Nghiên nóng lên, nhịn không được mà nắm lấy tay cô.
Anh nhìn cô, để ý tới cách trang điểm mắt của cô, Hắn nhìn nàng, chú ý tới nàng mắt trang, phấn mắt cao cấp đánh nhẹ nhàng, ở giữa mí mắt điểm phấn nhũ lấp lánh, đuôi mắt kẻ một đường eyeliner mảnh tinh tế, má hồng quét nhẹ, trên môi đánh một lớp son tint màu mật đào, thoạt nhìn rất non mềm.

Trong mắt Phó Trầm Nghiên lộ ra vẻ dịu dàng, tiếng nói hàm chứa ý cười: “Hôm nay thật xinh đẹp.”
Lệnh Điềm vô cùng vui vẻ, trên mặt toát ra vài phần thẹn thùng, lại lần nữa ghé lại gần, hôn anh một cái: “Cảm ơn.”
Tài xế khởi động xe, vững vàng mà lái ra ngoài Lan Đình.
Ngón tay thon dài của Phó Trầm Nghiên luồn vào giữa các ngón tay của Lệnh Điềm, nhẹ nhàng hỏi: “Lịch sử trò chuyện đã cất lại chưa?”
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến tận tim của Lệnh Điềm, cô cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, “Đã cất kỹ rồi.”
Phó Trầm Nghiên: “Có vừa lòng không?”
Lệnh Điềm gật gật đầu: “Vừa lòng.”

Nhắc tới lịch sử trò chuyện, cô không khỏi nghĩ tới cái chữ làm tim cô đập loạn nhịp kia, trên mặt hơi nóng lên.

Cô liếc mắt nhìn Phó Trầm Nghiên một cái, nhẹ giọng nói: “Chồng ơi, hình như em chưa thấy anh gọi em là ——”
Cô dừng lại, có lẽ là bởi vì có tài xế ở đây nên cô hơi xấu hổ, không dám nói ra.
Phó Trầm Nghiên nghiêng người nhìn cô: “Sao thế”
Lệnh Điềm lắc đầu: “Không có gì.”
Phó Trầm Nghiên lại cúi người tới gần, môi mỏng kề sát bên tai cô, truy vấn: “Chưa thấy tôi gọi em là gì?”
Giọng anh trầm thấp, mang theo từ tính khiến tai Lệnh Điềm tê dại, nhịp tim trong nháy mắt đập nhanh hơn nửa nhịp, cô hơi nghiêng đầu: “Buổi tối về nhà sẽ nói với anh.”
Tầm mắt Phó Trầm Nghiên quét qua đôi tai phiếm hồng của cô, thấp giọng mà cười một chút: “Được, buổi tối về nhà lại nói.”
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.

-
Địa điểm dùng cơm đêm nay là nhà hàng nổi tiếng ở Kinh Thị, rất khó đặt bàn.

Lần trước Lệnh Điểm muốn cùng Tư Thấm tới đây ăn nhưng khi gọi đặt bàn lại được báo là cả năm nay đều đã kín lịch.
Nhưng khi Lệnh Điềm nắm tay Phó Trầm Nghiên đi vào nhà hàng lại phát hiện nhà hàng lớn như này mà không có lấy một vị khách.
Hiển nhiên là đã được bao trọn.
Đêm nay, là bữa tối dưới ánh nến của một mình cô và Phó Trầm Nghiên.
Một chiếc khăn bằng vải lanh màu trơn sạch sẽ, phẳng phiu trải trên bàn ăn được tô điểm bởi những cánh hoa hồng rải ngẫu nhiên, cánh hoa mới được hái xuống tươi tắn, viền ngoài màu hồng nhạt.
Giá nến cao thấp đan xen, ánh sáng mờ ảo khiến xung quanh như được bao bọc bởi một lớp kính dịu nhẹ.

Đôi mắt của Lệnh Điềm sáng lên, phải chiếu ánh đèn lung linh và người đàn ông điển trai ở đối diện.
Phó Trầm Nghiên nâng ly, chạm nhẹ vào ly của cô.
Rượu màu hổ phách lắc lư theo hình vòng cung đẹp mắt được đựng trong ly đế cao, tỏa ra hơi rượu ngọt nhẹ, sau đó được môi đỏ của thiếu nữ nhấm nháp đồng thời cũng chảy xuống cổ họng của người đàn ông.

Sau khi bữa tối dưới ánh nến kết thúc, Phó Trầm Nghiên đưa Lệnh Điềm đi xem phim.

Rạp chiếu phim ở gần nhà hàng vừa nãy, Vu Dã đã đặt trước cho họ hai tấm vé, là một bộ phim tình cảm.

Trong rạp phim đều là các cặp đôi trẻ tuôi.

Ánh đèn trong phòng tối dần, phim chính thức bắt đầu.
Lệnh Điềm ôm trong lòng một hộp bỏng ngô, thi thoảng lại đút cho Phó Trầm Nghiên.

Nàng xem rất nghiêm túc, cầm lên một hạt bỏng ngô thơm ngọt bỏ vào miệng rồi lại lấy một hạt khác đưa đến bên môi Phó Trầm Nghiên, anh còn chưa kịp ăn thì cô đã quay lại nhìn màn hình lớn.


Phó Trầm Nghiên nhìn cô một cái, chỉ thấy ánh sáng và bóng tối lập lờ trong đôi mắt trong trẻo của cô.

Đáy mắt anh lóe lên một loại cảm xúc khó giải thích, trong lúc ăn bỏng ngô, đưa cả đầu ngón tay của cô vào miệng.

Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác nóng ướt, Lệnh Điềm theo bản năng chuyển mắt, nhìn thấy đầu ngón tay của mình thế mà lại đang ở giữa môi người đàn ông, đôi mắt hạnh của cô hơi trợn lên, vội vàng rút tay lại.

Phó Trầm Nghiên tựa hồ như bây giờ mới phản ứng kịp, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không để ý.”
Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác vừa nãy, có chút nóng, còn hơi tê dại, lông mi Lệnh Điềm khẽ run lên, lắc đầu nói: “Không sao.”
Lúc sau khi đút bỏng ngô cho Phó Trầm Nghiên, cô đợi đến khi anh ăn xong mới quay lại nhìn màn hình.
Phim tình cảm không thể thiếu những cảnh mập mờ, tình tiết của bộ phim này phát triển rất nhanh, mới chiếu chưa được 1/3 thời lượng mà nam nữ chính đã hôn nhau, môi lưỡi giao triền, cực kỳ kịch liệt, thậm chí khi tách ra nước bọt còn kéo thành sợi.

Lệnh Điềm xem đến đỏ nừng cả mặt.
Điều khiến cô ngại ngùng hơn nữa chính là mấy đôi tình nhân xung quanh có lẽ là bị cảnh trong phim kích thích, hôn nhau say đắm như chỗ không người.

Lúc này, cánh tay Phó Trầm Nghiên đột nhiên vòng ra sau lưng cô, ôm lấy vai cô.

Hơi ấm từ lòng bàn tay anh hình như nóng hơn bình thường một chút, đầu quả tim Lệnh Điềm run lên, quay đầu nhìn anh.

Ở dưới ánh sáng mập mờ, cô thoáng thấy trong đôi mắt lạnh nhạt của anh ẩn chứa một tia lửa.

m thanh ái muội xung quanh vang lên không ngừng, càng ngày càng rõ ràng hơn.

Bầu không khí như này mà không làm gì, có vẻ hơi có lỗi với tình hình xung quanh.

Phó Trầm Nghiên dần dần sát lại gần cô, tim Lệnh Điềm đập càng ngày càng nhanh.

Hơi thở của anh đến gần, bàn tay của anh cũng từ vai lướt lên trên, vuốt ve sau gáy cô.

Giống như có dòng điện chạy qua, Lệnh Điềm mẫn cảm mà run một chút, cảm giác như bị hơi thở của anh bao vây.

Môi hai người áp vào nhau, hai người hôn qua rất nhiều lần nhưng lần này tim Lệnh Điềm lại đập dồn dập như nhịp trống, cả người cứng đờ.
Phó Trầm Nghiên không hôn như chuồn chuồn lướt như ngày thường, anh dừng ở trên môi cô một giây rồi hai giây...
Bàn tay của anh vuốt ve làn da sau cổ cô rồi đột nhiên ngậm lấy cánh môi non mềm.

.