Trong đầu Lệnh Điềm căn bản không tồn tại khái niệm này, cô nghi ngờ mà nhìn Lý Mộc Tâm: “Cậu đang nói gì thế?”
Tư Thấm biến sắc, sợ Lý Mộc Tâm kích thích đến Lệnh Điềm, vội vàng kéo Lệnh Điềm sang một bên: “Điềm Điềm, đừng để ý đến cô ta, cô ta ghen ghét với cậu đâu phải mới ngày một ngày hai.”
Khi còn nhỏ, Lý Mộc Tâm cùng Lệnh Điềm, Tư Thấm đã từng chơi rất thân. Cho đến khi học sơ trung, Lý Mộc Tâm tình đậu sơ khai, thích một nam sinh nọ mà nam sinh này lại muốn nhờ cô ta giúp đưa thư tình cho Lệnh Điềm.
Lần đầu tiên, Lý Mộc Tâm cảm thấy Lệnh Điềm tốt đẹp đến mức chói mắt như vậy, trong lòng chậm rãi nảy sinh ra ghen ghét, bắt đầu ở trước mặt nam sinh nói xấu Lệnh Điềm. Cô ta nói Lệnh Điềm nói tục, nói cô giả vờ giả vịt, thực ra tính tình rất xấu, thậm chí còn bịa đặt Lệnh Điềm cho cô ta uống sữa bò hết hạn, hại cô ta bị tiêu chảy.
Có một lần bị Tư Thấm nghe được, hai bên cứ như thế mà cắt đứt.
Lý Mộc Tâm: “Ghen ghét? Đúng là buồn cười!”
Cô ta đánh giá Lệnh Điềm, trong ánh mắt mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa: “Là ghen ghét Lệnh gia phá sản sao? Hay vẫn là ghen ghét cô tiểu công chúa này từ trên mây rơi xuống cát bụi?”
Từ lúc Phó Dư Mặc bắt đầu chèn ép Chúng Sâm, Lý Mộc Tâm đã theo dõi sát sao. Cô ta từ sớm đã muốn nhìn thấy Chúng Sâm phá sản, muốn nhìn Lệnh Điềm mặt xám mày tro, khốn cùng thất vọng. Còn muốn nhìn một chút, xem có đàn ông nào sẽ đem cô bé lọ lem yêu chiều giống như mặt trăng nữa không.
Lý Mộc Tâm không ngờ rằng sẽ gặp lại Lệnh Điềm trong một cửa hàng đồ hiệu. Lệnh Điềm vẫn mỉm cười như cũ, vẫn giống như hoa anh đào nở rộ vào tháng ba, ngọt ngào rạng rỡ. Trên người mặc quần áo mới nhất quý của thương hiệu lớn, còn muốn mua một cái túi gần hai mươi vạn, nào có một chút bộ dáng nghèo túng?
Lý Mộc Tâm không khỏi có nghi ngờ, Lệnh Điềm rốt cuộc là giả vờ giàu có hay là trước khi phá sản đã bí mật chuyển tài sản đi?
Lệnh Điềm hơi hơi nhíu mày, Lý Mộc Tâm chấp nhất với nói Lệnh gia phá sản khiến cô thấy khó hiểu.
Tuy rằng Lệnh gia mấy năm gần đây bắt đầu xuống dốc nhưng vẫn là da dày thịt béo, không dễ dàng phá sản.
“Cô ta là đang trù ẻo cậu đấy, đúng là đen đủi, đừng để ý đến cô ta.” Tư Thấm vội vã kéo Lệnh Điềm đi ra ngoài, “Điềm Điềm, chúng ta đi ăn cái gì trước đi rồi quay lại mua đồ sau.”
Lý Mộc Tâm cầm cái túi Lệnh Điềm vừa mới đặt xuống, nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua cái túi này.”
Cái túi này trước mắt trong tiệm chỉ còn một cái, Lệnh Điềm vội tiến lại: “Ngại quá, là tôi chọn cái túi này trước.”
“Vậy thì sao?” Lý Mộc Tâm nhẹ nhàng vuốt ve túi trong tay, khóe môi cong lên khiêu khích, “Cô mua nổi sao?”
Khinh miệt trong mắt đối phương quá rõ ràng, từ nhỏ đến lớn Lệnh Điềm chưa từng trải qua cảm giác này, không khỏi ngẩn ra một chút.
Lệnh Điềm cũng không cảm thấy chính mình có vấn đề, cô cảm thấy Lý Mộc Tâm có vấn đề.
“Lý Mộc Tâm, cậu nghe tin giả về Chúng Sâm ở đâu thế?” Cô bình tĩnh hỏi.
Bằng không, làm sao mà lại cho rằng cô không mua được cái túi có mười mấy vạn? Kể cả giá gấp mười lần, cô cũng mua được.
“Lý Mộc Tâm, cô có đầu óc không thế? Nghe gió thì cho là mưa, kể cả nhà cô có phá sản thì Lệnh gia cũng không phá sản!” Tư Thấm vẫn đang suy nghĩ nên làm sao để lấp kín miệng của Lý Mộc Tâm.
“Hừ, trước mặt tôi còn giả bộ cái gì!”
Lý Mộc Tâm khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, trước mặt hai người kia mở di động, tìm kiếm từ khóa “Tập đoàn Chúng Sâm”.
Tim Tư Thấm bỗng đập mạnh, vô thức duỗi tay ra muốn cướp điện thoại của Lý Mộc Tâm.
Lý Mộc Tâm nhanh nhẹn mà né tránh, tốc độ mạng rất nhanh, kết quả tìm kiếm đã hiện ra.
“Lệnh Điềm, đây là cái gì.” Cô ta đưa điện thoại đến trước mặt Lệnh Điềm.
Lệnh Điềm nhìn thoáng qua: “……”
Tư Thấm nhìn thoáng qua: “……”
Lý Mộc Tâm thấy hai người phản ứng bình tĩnh, đem điện thoại thu lại, nhìn thoáng qua: “……”
Cô ta kéo giao diện tìm kiếm xuống mấy cái, hai hàng lông mày dần dần nhăn lại.
Theo lý thuyết, tập đoàn Chúng Sâm phá sản hẳn phải là tin nóng nhưng kết quả tìm kiếm lại không liên quan gì đến tin Chúng Sâm phá sản.
Phảng phất như tập đoàn Chúng Sâm cùng hai chữ “phá sản” này không liên quan tới nhau.
Lý Mộc Tâm ngạc nhiên: “Sao lại thế này?”
Cô ta không tin được, ở trên thanh tìm kiếm gõ “tập đoàn Chúng Sâm phá sản”, thế mà lại không có kết quả!
Lệnh Điềm: “……”
Tư Thấm: “……”
Lý Mộc Tâm: “……”
Chẳng lẽ là tin tức giả thật? Nhưng rõ ràng là chính miệng anh trai cô ta nói mà, khiến cô ta vui đến mức cả đêm không ngủ!
Tư Thấm không hiểu sao không tìm được tin tức Chúng Sâm phá sản nhưng cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chuyển chủ đề: “Lý Mộc Tâm, cô đặt túi xuống đi, đây là túi tôi muốn tặng cho Điềm Điềm.”
Lý Mộc Tâm âm dương quái khí mà nói: “Tiểu công chúa người ta mua không nổi sao? Muốn cô mua cho?”
“Điềm Điềm mua được là chuyện của cô ấy, tôi muốn tặng là chuyện của tôi.” Tư Thấm trợn mắt với cô ta, “Liên quan gì đến Lý Mộc Tâm cô?”
Tính tình Tư Thấm không nhẹ nhàng như Lệnh Điềm, Lý Mộc Tâm không muốn tranh cãi cùng cô ấy nên đưa túi cho nhân viên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy cô thanh toán cho vị tiểu công chúa này đi.”
“Điềm Điềm, để mình trả.” Tư Thấm giành đưa thẻ của mình cho nhân viên.
“Không cần, để mình tự trả.” Lệnh Điềm lấy thẻ trong túi xách ra, đưa cho nhân viên cửa hàng, “Quẹt thẻ của tôi.”
“Tình cảm của chúng mình sao lại còn phân biệt của cậu hay của mình!” Tư Thấm cướp thẻ của Lệnh Điềm về, nhét trở lại tay cô, “Cái túi này là mình tặng cho cậu nên phải quẹt thẻ của mình!!”
Lệnh Điềm cười dịu dàng, không kiên trì nữa: “Được rồi, lần sau cậu thích cái gì thì mình nhất định sẽ tặng cho cậu.”
Tư Thấm: “Không thành vấn đề.”
Kết quả, giây tiếp theo, nhân viên cửa hàng lễ phép nói với Tư Thấm: “Rất xin lỗi, vị tiểu thư này, thẻ này không giao dịch được, cô có còn thẻ nào khác không?”
Không giao dịch được? Tư Thấm trợn tròn mắt.
Đột nhiên, cô ấy nghĩ đến việc gần đây cô phát hiện cha mình ngoại tình, cô ấy ghê tởm muốn chết, tuyên bố nếu ông không đoạn tuyệt quan hệ với tiểu tam kia thì sẽ cùng ông đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Xem ra là người cha tồi tệ kia của cô ấy trong lúc tức giận đã chặt đứt nguồn tài chính của cô ấy rồi!
Tư Thấm xấu hổ mà nhận lại thẻ của mình: “Điềm Điềm, mình xin lỗi, thẻ của mình hình như là bị cha mình cắt…”
“Không sao đâu.” Lệnh Điềm cũng biết tình huống gần đây của Tư Thấm, đưa lại thẻ của mình cho nhân viên cửa hàng: “Phiền cô quẹt thẻ của tôi.”
Tư Thấm trơ mắt nhìn nhân viên cửa hàng quẹt thẻ của Lệnh Điềm, ngừng thở, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.
Nhân viên cửa hàng biểu tình trở nên có chút cổ quái, đôi tay đem thẻ đưa lại cho Lệnh Điềm, nói: “Rất xin lỗi, thẻ của cô cũng không giao dịch được. ”
Lệnh Điềm lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.
Cô lập tức gọi điện cho nhân viên chăm sóc khách hàng của ngân hàng, nhân viên báo lại là tài khoản của cô đã bị tạm dừng, cô cần phải đến ngân hàng xác minh lại.
Lệnh Điềm có điểm ngốc, thẻ này là thẻ phụ của Lệnh Văn Sâm, ông đưa cho cô vào sinh nhật năm 18 tuổi.
Cô vẫn luôn dùng thẻ nào sao đột nhiên lại không dùng được, chẳng lẽ Lệnh Văn Sâm cũng khóa thẻ của cô?
Lý Mộc Tâm cùng khuê mật ở một bên xem kịch vui, suýt nữa cười ra tiếng.
Xem ra Chúng Sâm phá sản thật là sự thật, hiện tại thẻ đều bị khóa rồi!
Lệnh Điềm gọi cho Lệnh Văn Sâm nhưng đến tận khi tự động ngắt máy cũng không có người nghe, cô cau mày lại gọi tiếp cho Tống Thư Uyển, đồng dạng cũng là không có người nghe.
Tư Thấm an ủi cô: “Điềm Điềm, có lẽ chú dì đang bận, lần sau chúng mình lại đến mua.”
Lệnh Điềm lắc đầu, đầu ngón tay lướt đến số của Phó Trầm Nghiên, gọi đi.
Điện thoại chỉ vang lên hai hồi, lập tức có người nhận, giọng nói trầm thấp của anh truyền vào tai cô: “Có chuyện gì vậy?”
Di động dán vào tai cô, giống như anh đang nói chuyện bên tai cô, giọng nói từ tính mang theo một luồng điện nhỏ khiến lòng cô hơi tê tê.
Vừa nghe thấy giọng anh, Lệnh Điềm bỗng thấy ủy khuất, hơi bĩu môi: “Em muốn mua một cái túi nhưng mà thẻ không dùng được.”
Phó Trầm Nghiên dịu dàng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Lệnh Điềm: “Không đến hai mươi vạn.”
Phó Trầm Nghiên: “Em đang ở đâu?”
Lệnh Điềm: “Bến cảnh Tô Hà.”
“Em tìm lại trong túi xem, tôi có để một cái thẻ ở trong.” Phó Trầm Nghiên nói, “Thẻ phụ của cha em là tôi bảo ông ấy khóa lại, về sau em dùng thẻ của tôi.”
Lệnh Điềm mở ra túi ra, quả nhiên tìm được một tấm thẻ đen ở bên trong.
“Em thấy rồi!”
Phó Trầm Nghiên: “Là thẻ phụ của tôi, không có hạn mức, em muốn mua gì thì cứ mua.”
Lệnh Điềm vuốt ve kia tấm thẻ hơi mỏng kia, trong lòng giống như đánh đổ hũ mật, ngọt đến rối tinh rối mù, vội dùng tay che lại di động, nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia một câu: “Cảm ơn chồng, yêu anh!”
Phó Trầm Nghiên tiếng nói giống như mang theo ý cười: “Tôi đang bận.”
Lệnh Điềm: “Được rồi, buổi tối em chờ anh về.”
Phó Trầm Nghiên: “Được.”
Cúp điện thoại xong, Lệnh Điềm không hề do dự mà đưa thẻ của Phó Trầm Nghiên cho nhân viên cửa hàng: “Phiền quét thẻ này.”
Lệnh Điềm cũng không cảm thấy tiêu tiền của Phó Trầm Nghiên, cô cho rằng chồng yêu cô nên mới nguyện ý cho cô tiêu tiền, đem lại niềm vui cho cô cũng giống như Lệnh Văn Sâm nguyện ý đưa tiền cho Tống Thư Uyển tiêu.
Tư Thấm ở một bên không lên tiếng, Phó Trầm Nghiên có tiền như vậy, chỉ có hai mươi vạn cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông, cũng không đủ để chứng minh cái gì.
Lý Mộc Tâm nhìn chằm chằm vào Lệnh Điềm, thấy Lệnh Điềm từ trong túi lại tìm được một cái thẻ khác, thuận lợi mua được cái túi kia. Đầu cô ta đầu dấu hỏi chấm, không rõ ràng tình huống hiện tại.
Cho nên, Chúng Sâm rốt cuộc có phá sản hay không? Đợi về nhà cô ta phải hỏi lại anh trai rõ ràng!
-
Phó Trầm Nghiên buổi tối có xã giao, không thể ăn cơm cùng Lệnh Điềm, Lệnh Điềm liền cùng Tư Thấm ở bên ngoài ăn cơm chiều mới về Lan Đình.
Dì Tần nghe được động tĩnh, từ trong phòng bếp đi ra, thấy Lệnh Điềm đã trở lại, hơi hơi mỉm cười: “Lệnh tiểu thư, cô về rồi, tôi hầm tổ yến cho cô, cô muốn ăn khi nào?”
“Tôi hay ăn trước khi đi ngủ,” Lệnh Điềm nói, “Bây giờ tôi đi tắm trước đã, nửa tiếng sau dì đem tổ yến đến phòng tôi là được.”
“Được..” Dì Tần nhắc nhở, “Nhưng Lệnh tiểu thư, trên người cô có vết thương, không nên tắm rửa.”
Lệnh Điềm: “Không sao đâu, đã kết vảy rồi.” Cô dừng một chút, má lúm đồng tiền bên môi ẩn ẩn, “Dì đừng nói cho A Nghiên nhé.”
Cô rất thích sạch sẽ, tối hôm qua không tắm, bất đắc dĩ chỉ dùng khăn lông ướt lau mình đã cảm thấy rất khó chịu, đêm nay nếu lại không tắm, tự cô còn thấy ghét chính mình.
Nửa giờ sau, Dì Tần bưng một hũ tổ yến từ trong phòng bếp đi ra, đang chuẩn bị đưa lên lầu, vừa lúc gặp được Phó Trầm Nghiên đã trở lại.
“Tiên sinh, ngài đêm nay trở về sớm như vậy.”
Hiện tại mới 9 giờ rưỡi, Phó Trầm Nghiên cũng đã về đến nhà, ngày thường ít nhất hơn 10 giờ rưỡi mới có thể trở về.
Bất quá nghĩ đến cô gái nhỏ xinh đẹp, ngọt ngào trên lầu kia, dì Tần hiểu ý cười.
“Ừ.” Phó Trầm Nghiên nhàn nhạt mà lên tiếng, ánh mắt dừng trên tổ yến, dì Tần vội vàng nói: “Đây là tổ yến hầm cho Lệnh tiểu thư.”
Phó Trầm Nghiên hơi hơi gật đầu: “Đưa cho tôi.”
Dì Tần đem tổ yến trên tay giao cho anh, Phó Trầm Nghiên lên lầu, đi đến trước cửa phòng Lệnh Điềm, giơ tay gõ cửa hai tiếng.
“Mời vào.” Tiếng nói ngọt thanh của thiếu nữ từ trong truyền ra tới.
Cửa không khóa, Phó Trầm Nghiên đẩy cửa ra, ánh sáng dịu dàng trong phòng chiếu vào nét mặt lạnh lùng của anh.
Thiếu nữ mặc váy ngủ màu hồng trà, đang nằm trên giường chơi điện thoại, vải tơ tằm mềm như nước, mượt mà dính trên người thiếu nữ, đường cong phập phồng hiện ra.
Quai váy tinh tế trễ xuống, da thịt như ngọc như tuyết, xương bướm mảnh khảnh như bươm bướm sắp vỗ cánh bay.
“Dì để tổ yến lên bàn là được, cảm ơn dì..” Lệnh Điềm cũng không quay đầu lại mà nói.
Một lát sau, không có nghe được đối phương đáp lại, Lệnh Điềm có chút kỳ quái mà quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng ở mép giường, ánh mắt ngẩn ra một giây, trong chốc lát, khóe mắt và đuôi lông mày lại sinh động lên.
Cô từ trên giường ngồi dậy, nhào vào trong lòng Phó Trầm Nghiên.