Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi

Chương 12: Lỡ như...



Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái.

Lam Tư Ngộ nhìn anh nâng tay, ngay lập tức muốn nắm lấy. Tịch Mộ đã sớm thấy được hành động của cậu ta, lặng lẽ né tránh.

Lam Tư Ngộ tự nhiên cũng có thể nhận ra Tịch Mộ vẫn luôn lặng lẽ né tránh mình, nó bĩu bĩu môi, quay đầu qua, làm một bộ như muốn khóc.

Tịch Mộ cười lấy lòng, "Cụ thể là có ý gì?"

"Ghét anh." Lam Tư Ngộ nhỏ giọng hờn dỗi.

"Hả?" Tịch Mộ không biết mình chọc gì đến cậu ta.

Lam Tư Ngộ cắn môi một cái.

Bây giờ Tịch Mộ cực kỳ hứng thú với điều cậu ta vừa nói, "Cậu mới nói là Lam Tư Ngộ đi giết người. Trước kia đúng là là tôi có nghe qua chuyện Lam Tư Ngộ là sát thủ, thế nhưng có người nói với tôi, Lam Tư Ngộ chi là một cậu chủ nhỏ đi lạc mà thôi. Rốt cục thì đâu mới là thật?"

Lam Tư Ngộ lùi về sau, tự ôm đầu gối của mình, không muốn nói chuyện.

Tịch Mộ cảm thấy bộ dáng này của bộ xương quá đáng thương, thế nhưng anh không ngốc đến mức tùy tiện thương cảm cho cậu ta. "Nếu giờ cậu không muốn nói gì, vậy chúng ta để lần sau nói cũng được. Bây giờ, đi ăn cơm không?"

Vừa nghe đến hai chữ ăn cơm, Lam Tư Ngộ lập tức lắc đầu.

Không quan tâm việc cậu ta có muốn ăn hay không, Tịch Mộ vẫn bưng cơm vào.

Lam Tư Ngộ nhìn chằm chằm phần cơm.

Thật ra trong bụng nó không hề có gì cả, cực kỳ khó chịu, nó rất muốn được ăn gì đó. Thế nhưng nó lại cảm thấy trong những đồ ăn đó như có thuốc độc cực mạnh, nếu như nó ăn vào, có khi sẽ bị độc chết như nhân cách thứ nhất. Một mặt nó cực kì muốn ăn, một mặt lại không dám ăn, nó lộ ra vẻ mặt rất rối rắm.

Từ đầu đến cuối Tịch Mộ vẫn đều chú ý vẻ mặt của cậu ta, anh cười có chút kì lạ, "Cậu sợ chết thế sao?"

Lam Tư Ngộ khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn mà xem cái con người này đang nói cái quái gì vậy.

Tịch Mộ biết được gần đây không có ai, nơi này cũng không có camera theo dõi, cho nên anh nói cũng không cần lựa lời. "Vả lại, cậu có liên quan gì đến thế giới này đâu, thứ thuộc về Lam Tư Ngộ cũng chỉ thuộc về một về một mình Lam Tư Ngộ." Tịch Mộ thổi một ngụm cháo, đưa tới trước miệng cậu ta, "Cho nên đối với cậu mà nói thì sống hay chết đều là chuyện của cậu thôi. Nếu đã thế, còn sợ chết gì nữa.

Lam Tư Ngộ nhìn chằm chằm mắt anh.

Tịch Mộ cười híp mắt, ngay lập tức, anh mới ý thức được mình nói cái gì, ngượng ngùng cười, thu tay mình lại. "Đồ ăn tôi đưa đến thật sự không có độc."

"Tôi không tin." Lam Tư Ngộ vẫn nói câu kia.

Tịch Mộ biết không thể ép buộc cậu ta được nên nói, "Vậy tôi ăn cho."

Lam Tư Ngộ gật đầu.

Tịch Mộ há miệng nuốt đồ ăn vào. "Quá tốt rồi, tôi biết là cậu sẽ không ăn mà." Anh vô cùng phấn khởi, "Hôm qua tôi ngủ trễ, sau đó còn phải đi kiểm tra, chưa ăn sáng, đói bụng lắm."

Lam Tư Ngộ ngửi thấy mùi đồ ăn, vống dĩ bụng đã xẹp lép lại càng hóp vào.

"Ục ục ục."

Nghe được tiếng, Tịch Mộ nhấc mắt, thấu kính thủy tinh được làm bằng chất liệu không rõ muốn che đi ánh mắt mang ý cười giễu cợt của anh nhưng tiếc là hiệu quả không tốt mấy.

Lam Tư Ngộ cũng không ý thức được là anh đang cố ý. Ánh mắt nó đảo vòng qua đồ ăn của Tịch Mộ.

Tịch Một cứ một muỗng lại một muỗng ăn xong nửa chén cháo.

"Mùi đồ ăn mà anh ăn rất thơm."Lam Tư Ngộ nói như vậy.

"Đồ ăn ở đây cũng không tệ lắm."Tịch Mộ rất hài lòng.

"Ừm." Lam Tư Ngộ không chớp mắt lấy một cái.

Tịch Mộ múc một muỗng cháo, anh ngại ngùng cười đưa đến bên miệng cậu ta.

Ăn đi, ông lớn.

Lam Tư Ngộ hé miệng.

Nụ cười của Tịch Mộ cũng sắp cứng lại, anh cũng rất hồi hộp.

"A." Sau đó nó nhắm mắt lại, nuốt vào một ngụm, vẻ mặt giống như đang anh dũng hy sinh.

Tịch Mộ thở phào nhẹ nhõm.

Lam Tư Ngộ vừa ăn vừa chảy nước mắt.

Tịch Mộ đã quá quen với việc cậu ta hở chút là bật khóc.

"Ngon lắm." Trong tiếng nói của Lam Tư Ngộ mang theo tiếng khóc nức nở.

"Đúng thế." Tịch Mộ cố ý bắt chước giọng điệu nói chuyện của cậu ta.

"Tôi sợ lắm." Lam Tư Ngộ nuốt cháo vào.

Tịch Mộ sắp không nhịn được cười nữa, "Cậu sợ chết à?"

"Ừm." Lam Tư Ngộ liều mạng gật đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống. "Kể cả... À, anh nói, cho dù tôi chết cũng chẳng ai biết. Nhưng mà... Nói không chừng. Lỡ như tôi, còn sống, tương lai lại có liên hệ với ai đó. Lỡ có một ngày, có người vì tôi mà cười, khóc, vì tôi mà trằn trọc trở mình thì sao, tương lai có thật nhiều điều chưa biết, tôi rất mong đến ngày có người như thế xuất hiện."

Cho nên, không muốn chết.

Tịch Mộ nhìn cậu ta vừa khóc vừa nói những lời ngu ngốc thế nhưng cũng không thấy buồn cười. Anh giơ tay lên, chùi nước mắt nơi khóe mắt cho cậu. "Ừ, biết đâu." Ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng.

Lam Tư Ngộ giương mắt nhìn anh, đôi con ngươi màu hổ phách như chứa đầy trân châu.

Tịch Mộ lặng lẽ rụt tay về. "Ây da, tôi vô tình bất cẩn rồi." Anh ảo não nói.

"Tôi cũng không ăn thịt người." Lam Tư Ngộ buồn bực.

Tịch Mộ nói như chuyện đương nhiên: "Tôi nói là tôi không hạ độc trong đồ ăn cậu cũng có tin đâu."

Hừ, Lam Tư Ngộ tức giận.

"Đã ăn một miếng rồi thì ăn thêm chút đi." Tịch Mộ khôi phục thái độ phục vụ của mình, "Vả lại, cậu ăn một ngụm là trúng độc, ăn hai ngụm cũng trúng độc thế thôi." Anh múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Lam Tư Ngộ.

Lam Tư Ngộ ngoan ngãn ăn.

Tịch Mộ rất vui mừng. "Cậu thật sự quá gầy, nếu như mập một chút sẽ rất dễ nhìn."

Lam Tư Ngộ không đáp lời.

Nó biết bộ dáng mình khi mập sẽ ra sao.

"Nói chứ, lần trước cậu đi cùng tôi đến gặp mấy bệnh nhân bên khu mở, cậu thấy thế nào?" Tịch Mộ nhìn cậu ta ăn xong lập tức múc thêm một muỗng mới. Vì phòng ngừa cậu ta chống cự, anh bắt đầu tìm đề tài tán gẫu để dời lực chú ý.

Nhìn thức ăn lần thứ hai đưa đến bên miệng, Lam Tư Ngộ vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng vào bụng.

"Chậm chút." Tịch Mộ cũng phát hiện mình nóng vội.

"Rất thú vị." Lam Tư Ngộ nuốt đồ ăn xuống rồi trả lời anh, sau đó mới nuốt ngụm cháo mới ăn.

"Nếu thấy thú vị thì lần sau cậu có thể đi cùng tôi."

"Có thể sao?" Lực chú ý của Lam Tư Ngộ đã thành công bị dời đi. Chỉ cần có thể rời khỏi phòng bệnh này, nó cảm thấy mình đi đâu cũng được.

"Có thể." Tịch Mộ nói, "Ngay lúc nào trạng thái cảm xúc của cậu ổn định."

Lam Tư Ngộ trầm mặc.

"Anh thành thật quá đấy." Tịch Mộ nhìn cậu cười, "Cậu cũng biết trạng thái cảm xúc của mình lúc thường không ổn định sao?"

"Không cảm xúc của tôi vẫn luôn ổn định." Lam Tư Ngộ nói, "Chỉ có những người khác mới không ổn định thôi."

Những người khác.

Lam Tư Ngộ cảm nhận được rõ ràng ngay sau khi mình nói xong câu kia, động tác của Tịch Mộ cứng một chút. Sau đó nó nhấc mắt mình lên. Đó là một đôi mắt đầy sự tò mò.

Đúng như dự đoán, Tịch Mộ mở miệng hỏi: "Những người khác là nhân cách khác của cậu à?"

Lam Tư Ngộ: "Ừm."

Tịch Mộ muốn nói lại thôi.

"Anh muốn làm quen với bọn họ không?" Nó nói chuyện rất thẳng thăn, không biết cách giả bộ.

"Không được không được, đây không nằm trong phạm vi chức trách của tôi." Tịch Mộ không dám, anh xác định vị trí của mình chỉ là một thực tập sinh mà thôi.

Anh tiếp tục đút Lam Tư Ngộ ăn đồ ăn.

Lam Tư Ngộ cũng đói bụng, sau khi nó có thể ăn buông thả thì nhanh chóng xử lý xong nửa chén cháo.

Tịch Mộ đang thu dọn bát đũa.

Lam Tư Ngộ cảm thấy đã sắp đến lúc anh rời đi.

"Kẻ chém người ngày hôm ấy, tôi nghe nói tên là Phó Đồ?" Tịch Mộ vẫn không nhịn được, mở miệng.

"Ừm." Lam Tư Ngộ gật đầu.

Tịch Mộ ngẩng đầu, cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, cúi đầu, anh làm động tác này 3 lần.

Lam Tư Ngộ cố gắng nhìn miệng anh một chút.

"Dựa theo luật, tôi không không thể hỏi quá nhiều đến vấn đề liên quan đến bệnh của cậu." Tịch Mộ mở miệng một cách uyển chuyển.

Lam Tư Ngộ hiểu rõ, "Chúng ta đang nói chuyện phiếm."

Tịch Mộ vui vẻ ngồi xuống.

"Tịch Mộ là một người cha." Lam Tư Ngộ nói cho Tịch Mộ. Nó là người ra đời cuối cùng, hơn nữa có thể nhìn thấy hết mọi góc cạnh, biết hướng đi của tất cả mọi người.

"Ồ" Thật là thú vị. Lúc người bình thường giới thiệu một ai đó thì mở đầu nếu không phải anh ta là người có tính cách thế nào, hoặc là đặc điểm anh ta là gì, thì cũng là nghề nghiệp ông ta là gì. Thế nhưng khi Lam Tư Ngộ vừa mở miệng thì liền nói ông ta là một người cha.

"Ông ta có 2 đứa con song sinh trai gái, tất nhiên, đó là ông ta cảm thấy thế." Lam Tư Ngộ chỉ chỉ bản thân, "Cơ thể này chưa từng phát sinh quan hệ với bất cứ ai."

Tịch Mộ cũng quên mất không thể tái phạm, anh vươn tay, vỗ vỗ vai Lam Tư Ngộ. "Không cần vội, sẽ có cơ hội thôi." Anh cổ vũ nó.

Lam Tư Ngộ nhìn anh mà trầm mặc hồi lầu, sau đó mới nói tiếp: "Ông ta rất thương đứa con gái nhỏ và ghét con lớn của mình. Bởi vì... khi còn bé lúc đứa con trai ra khỏi cửa bị mất khống chế trước mặt nó. Ngay lúc sắp chạm vào nó, mẹ của nó xông ra cứu. Đứa con trai còn sống nhưng người mẹ chết đi. Phó Đồ rất yêu vợ mình, trong tấm lưới ngập tràn tình yêu và đau thương, ông ta bắt đầu cho rằng con trai hại chết vợ mình." Lam Tư Ngộ nói tới đây miệng có chút khô, "Mỗi ngày ông ta ngược đãi đứa con trai của mình, sau khi con trai ông ta bỏ trốn, ông ta liền biến thành một tên côn đồ không có chỗ phát tiết sự phẫn nộ."

Tịch Mộ biết được thiết lập mà người bị nhân cách phân liệt xây dựng nên rất hoàn hảo. "Vậy con gái ông ta thì sao?"

Lam Tư Ngộ nháy mắt một cái.

"Nếu cậu nói ông ta thương đứa con gái của mình vậy thì con gái của ông ta thì sao?' Nhân cách phải xử lý một người không tồn tại như thế nào.

"Con gái của ông ta." Ánh mắt Lam Tư Ngộ lấp lóe, "Em gái, đứng rồi... Em ấy đang làm gì nhỉ?"

Marleen bé bỏng của tôi.

Phải làm thế nào để sống được đây?

Đã đến giờ, thay ca.

Tịch Mộ rời khỏi phòng bệnh.

Lúc anh đến phòng làm việc, La Trạch đang ngồi ơt chỗ của mình gấp sao. Anh nắn một cánh sau đó ném nó vào một trong chiếc lọ thủy tinh đựng đầy sao.

Sao đã lấp được nửa bình thủy tinh.

"Hôm nay ở khu đóng có một bệnh nhân trốn được y tá dùng mũi nhọn trên rào sắt tự sát." La Trạch nói cho Tịch Mộ chuyện này.

"Vẻ mặt Tịch Mộ có chút kinh ngạc.

"Chẳng qua cũng chỉ là chuyện thường thôi." La Trạch cất lọ thủy tinh, nhìn bầu trời bên ngoài ô cửa sổ thở dài một hơi. "Bệnh trong lòng thực ra chẳng mấy dễ chịu hơn so với bệnh bên ngoài cơ thể đâu. Lúc bệnh nặng đến một mức nhất định sẽ có cảm xúc muốn được giải thoát như nhau."

La Trạch nhìn cậu đàn em còn trẻ, cố ép mình nở một nụ cười, để không làm anh cảm thấy quá áp lực, "Em ở chung với Lam Tư Ngộ thế nào?"

"Cũng được." Tịch Mộ trả lời không mặn không nhạt.

"Bệnh viện sẽ để em chăm sóc cậu ta và làm một chút việc như y tá." La Trạch có lòng tốt nhắc nhở, "Em cứ nghe theo là được, tuyệt đối đừng có tiếp xúc gì khác với cậu ta."

Tịch Mộ làm cho anh ta an tâm, "Em không phải bác sĩ của cậu ta."

"Anh không có ý này." La Trạch lắc lắc đầu, dở khóc dở cười.

Tịch Mộ không quan tâm

La Trạch nhìn anh, cậu thiếu niên thật là nhiệt huyết. "Em thực tập ở đây một năm đúng không?"

"Đúng vậy."

La Trạch nở nụ cười, "Sau này muốn đi bệnh viện nào?"

"Để sau nói." Tịch Mộ không phải là kiểu người có tính toán tương lai lâu dài. "Nói không chừng sau này em đi học thêm, cũng nói không chừng em thực tập 1 năm xong sẽ cảm thấy làm việc ở bệnh viện khổ quá nên đổi nghề qua làm cố vấn tâm lý thôi."

"Người có tiền tốt thật đấy, không buồn không lo." La Trạch bày vẻ mặt hâm mộ.

Tịch Mộ cười cười, cũng không phủ nhận chuyện này.

"Cha mẹ em đều là giáo sư, chị gái giữ chức quan trọng trong cục cảnh sát." La Trạch nhìn Tịch Mộ.

"Cho nên trong nhà em là đứa vô dụng nhất." Tịch Mộ ngồi phịch xuống ghế.

Cha mẹ quá thoáng, chị gái lại có năng lực tốt, không ai yêu cầu gì anh phải làm thế nào nên tự nhiên cũng chẳng có ai trông mong gì ở anh cả.

Đây là một loại hạnh phúc lạc lõng.

Tịch Mộ nhìn bên ngoài cửa sổ.

Mây trắng chuyển động, mặt trời lặn và đêm đen sắp sống dậy.

Lam Tư Ngộ nói đúng.

Bất cứ người nào cũng đều như thế, đều mong đợi để gặp người cần mình, mong đợi sự tồn tại của mình có thể làm đối phương phương rung động.

Tôi cũng đang chờ một người như thế.