Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 17: Như nghẹn ở cổ họng



"Mẹ, là con. Hôm nay có hái một ít dược liệu về, đợi lát nữa nấu cho mẹ uống." Nàng tiện tay đặt giỏ trong tay ở bên cạnh bàn, dừng một chút, nói tiếp, "Mẹ, vừa rồi khi con về, có hai người muốn ở nhà chúng ta tá túc một đêm, con đồng ý rồi." 

Vũ Vi dường như bỗng nhiên nhớ tới còn chưa nói cho đối phương biết tên của mình, quay đầu nói với hai người: "Ta tên Vũ Vi." 

"Lãnh Ly Tuyên." 

"Nam Cung Thiếu Uyên." 

"Người ta gặp khó khăn, chúng ta nên giúp bọn họ, coi như là tích đức làm việc thiện, Vũ Vi làm rất tốt." Phụ nương trong phòng chậm rãi nói.

Vũ Vi cười cười, hướng trong phòng nói: "Vâng, mẹ nói rất đúng." 

Trong phòng truyền ra tiếng cười nhẹ.

Vũ Vi mỉm cười, giúp bọn họ rót một ly trà, hai người tiếp nhận, nói lời cảm ơn.

Rồi sau đó nàng xoay người vào trong phòng, một lát sau, trong phòng liền sáng lên ánh sáng màu vàng ấm áp. Lúc nàng đi ra, trong tay cầm hai ngọn nến, một cây đặt ở trong phòng kia, một cây đặt trên bàn của Lãnh Ly Tuyên bọn họ.


Thấy nàng ngồi xuống, Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Các người vẫn ở đây sao?" 

Vũ Vi cười, nói: "Ừm, vẫn luôn ở đây." 

Lãnh Ly Tuyên: "Vậy à? Ở đây bao lâu?" Ngữ khí không nhẹ không nặng, như là chuyện thường ngày.

Vũ Vi lại sửng sốt một chút, rồi sau đó cười: "Lâu lắm, không nhớ rõ." 

Lãnh Ly Tuyên nói: "Vậy xem ra cô từ khi sinh ra, đã ở nơi này." 

Vũ Vi nói: "...Phải." Nàng bưng một ly trà lên uống, dừng một chút, nói, "Ta đi vào phòng bếp nấu thuốc, các vị ngồi đây trước, không cần câu nệ, cứ tùy ý là được." Nói xong, liền cầm giỏ vừa rồi xoay người rời đi, dường như một khắc cũng không muốn ở lâu.

Sau khi Vũ Vi rời đi, Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn, vì sao người lại truy hỏi cô ta?" 

Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt trả lời: "Có sao? Ta chỉ là nhàn rỗi, tâm sự mà thôi." Tiếp theo cầm lấy ly trà, lắc lắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước.


Nam Cung Thiếu Uyên buông ly xuống, khuỷu tay chống bàn: "Sư tôn cũng không giống người sẽ nói chuyện phiếm với người khác." 

Lãnh Ly Tuyên nghe vậy chỉ cười.

Ngay sau đó, tầm mắt y dừng lại nơi cửa khép hờ, lẳng lặng nhìn một lát, đứng lên.

Nam Cung Thiếu Uyên thấy y đứng lên, cũng buông cái ly trong tay xuống, đứng lên theo rồi hỏi: "Sư tôn, làm sao vậy? Là có chỗ nào không ổn sao?" 

Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Lúc nãy bên trong truyền đến âm thanh suy yếu vô lực, mà Vũ Vi vừa rồi nói muốn đi nấu thuốc, chắc hẳn là người bên trong sinh ra bệnh gì. Ta có chút để ý, đi xem một chút thôi, không phải chuyện lớn lao gì." 

Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Thì ra là như thế. Ta nghe giọng nói của phụ nương, ta cũng có chút lo lắng. Trước mắt chúng ta ở nhờ nơi này, nếu có thể giúp được gì, thì không thể tốt hơn." 


"Ừm." Lãnh Ly Tuyên gật đầu, thần sắc lại rất nghiêm túc.

Y chậm rãi đi vào trong phòng đặt tay lên cửa khép hờ, dừng một chút, từ từ mở ra. Cánh cửa này đại khái là đã có vài năm chỉ là hơi chạm vào, liền phát ra tiếng "két" chói tai.

Một phụ nương nằm trên giường, nghe tiếng nhìn lại, chợt nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, trên mặt thoáng kinh ngạc một chút, nghĩ đến hai người vừa rồi nữ nhi nói muốn ở nhờ, chính là bọn họ.

Trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành: "Phòng này của ta đơn sơ, chỉ có thể thiệt thòi hai vị đạo trưởng tạm chấp nhận một đêm." 

"Nào có. Là chúng ta phải cảm tạ các vị có lòng tốt cho hai người chúng ta ở lại mới đúng." Dừng một chút, Lãnh Ly Tuyên lại nói,  "Vừa rồi ta nghe Vũ Vi nói muốn nấu thuốc cho thẩm, thẩm bị bệnh gì sao?" 

Phụ nương thở dài, gật gật đầu: "Người già rồi, không còn trụ được, còn phải liên lụy Vũ Vi chăm nom ta." 
Lãnh Ly Tuyên: "Thẩm thoạt nhìn cũng không già lắm." 

Đây mặc dù là một câu nói bình thường, ngay cả an ủi cũng không tính là gì, lại để cho phụ nương nghe thấy, trên mặt lộ ra tươi cười. Có lẽ những gì bà cần là một câu khẳng định.

Bà ngồi dậy, nói: "Cách đây không lâu trời mưa to, ta lại dầm bên ngoài một thời gian, cũng do là thân thể ta kém nên từ đó phát sốt thương hàn, đến bây giờ vẫn sốt cao không hạ." Nói xong, bà thở dài, dường như rất bất đắc dĩ.

"Có phiền để cho ta xem một chút không?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.

Thấy phụ nương đồng ý, liền vén ống tay áo bà lên trên, đập vào mắt chính là từng mảng lớn đốm nâu xám, kết chặt chẽ lại với làn da hơi già nua, nhìn kỹ, thậm chí có khuynh hướng sắp thối rữa, nhưng cũng không đến mức không thể cứu chữa.

Lãnh Ly Tuyên yên lặng nhẹ nhàng thở ra, may quá, còn kịp.
Rồi sau đó, y thả ống tay áo bà xuống: "Không phải là vấn đề gì lớn, sẽ tốt lên thôi." 

Phụ nương nghe xong lập tức cười nói: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhất định là mấy ngày nay do uống thuốc Vũ Vi nấu nên có hiệu quả." 

Lãnh Ly Tuyên cười cười, lại hỏi vài câu liền cáo từ. Trở tay khép cửa lại, nhìn thoáng qua Nam Cung Thiếu Uyên, nói: "Ngươi ngồi đây đi, ta đi xem có cần giúp gì không." 

Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ta đi là được rồi." 

Lãnh Ly Tuyên giơ tay, nói: "Không cần." Dừng một chút, tiếp tục nói, "Ngươi không hiểu dược thảo, đi cũng vô dụng, vẫn là ta đi xem một chút." 

Dược thảo linh tinh, Nam Cung Thiếu Uyên quả thật là một chút cũng không biết, hơn nữa nhìn vẻ mặt Lãnh Ly Tuyên, dường như có chuyện gì phải làm. Giây lát, hắn gật đầu, thành thật ngồi ở một bên ghế.
Lãnh Ly Tuyên trực tiếp đi vào phòng bếp, hai bước tiến lên, bắt lấy tay Vũ Vi.

Vũ Vi hiển nhiên không ngờ tới, bị dọa đến ngẩn người, trợn to hai mắt nhìn y. 

Lãnh Ly Tuyên nhìn nàng, kiên định nói: "Đừng làm tổn thương chính mình nữa, ta có cách  chữa trị cho bà ấy." 

Vũ Vi nở nụ cười, nói: "Ngài… ngài đang nói gì vậy? Sao ta có thể làm tổn thương bản thân mình, ta chỉ đang nấu thuốc." 

"Vậy sao?" Không có bất kỳ ngữ khí nào, lại làm Vũ Vi bỗng dưng cứng đờ.

Ngay sau đó, nàng như muốn che dấu cái gì đó, nói: "Phòng bếp này nhỏ, thuốc kia vừa đắng vừa khó ngửi, mời ngài ra bên ngoài chờ thì tốt hơn." 

Không gian nơi này xác thật không lớn, cửa sổ cũng chỉ có một cánh cửa nhỏ, khói trắng đầy trời, vờn quanh bên hai người. Vũ Vi vừa dứt lời, không cẩn thận hít một hơi, sặc khụ hai tiếng.
Lãnh Ly Tuyên điềm nhiên đứng ở trong đó, phảng phất như khói trắng đầy trời này không tồn tại. Đối với lời nói của Vũ Vi, y cũng không để ý tới, chỉ nói: "Vết thương trên tay cô chính là minh chứng."

Nghe vậy, Vũ Vi đang cầm quạt quạt, chợt dừng lại giữa không trung. Nàng quay đầu lại khϊếp sợ nhìn Lãnh Ly Tuyên, nói: "Làm sao ngài biết? Ta rõ ràng…"

Lãnh Ly Tuyên nói tiếp: "Rõ ràng bàn tay bị thương kia cũng không lộ ra, phải không?"  

Thấy nàng bất giác giấu tay trái ra sau rồi cảnh giác nhìn mình, Lãnh Ly Tuyên lại nói: "Ta đã nói như vậy, là đại biểu ta đã biết, hơn nữa, ta nói ta có cách trị." 

"Ngài… ngài làm sao mà biết được?" Ngẩn người, Vũ Vi không thể tin tưởng nhìn Lãnh Ly Tuyên, dường như không thể tin được, lại giống như bắt được rơm cứu mạng, trong mắt lộ ra ánh sáng, nói: "Ngài thật sự có cách sao?"
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt đáp: "Có."

Chỉ một chữ, lại có vẻ mạnh mẽ, chân thật đáng tin.

Trước khi sống lại, Lãnh Ly Tuyên từng qua nơi này, cứu phụ nương kia, cũng đưa nàng trở về. Dưới cơ duyên trùng hợp, y nhìn thấy nguyên hình của Vũ Vi, cũng vạch trần nàng trước mặt phụ nương, cũng bởi vậy mà dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi.

Y không thể khống chế, nhớ tới cảnh tượng lúc ấy. 

Lúc ấy, Vũ Vi đang chuẩn bị nước trà, Lãnh Ly Tuyên lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Vũ Vi, chợt lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải Vũ Vi, ngươi rốt cuộc là ai?" 

Tay Vũ Vi bưng chén trà run lên, "choảng" một tiếng giòn vang, ly trà trong nháy mắt vỡ thành mấy mảnh.

Da thịt trên mặt Vũ Vi bỗng dưng co rút, sau đó cứng ngắc nở nụ cười: "Ngài đang đùa giỡn với ta sao?" Dừng một chút, lạnh mặt nói, "Cái này không buồn cười chút nào." 
Lãnh Ly Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Ta cũng không phải là người biết đùa giỡn." Y từ từ đứng dậy, nhìn nàng từ trên cao xuống, "Ta đang nói cái gì, trong lòng ngươi biết rõ. Nói cho ta biết, ngươi là ai?" 

Vũ Vi cười ha ha: "Lãnh tông sư có phải hồ đồ hay không, ta đã nói với ngài rồi, ta là Vũ Vi." Sau đó lộ ra ánh mắt hung ác nhìn Lãnh Ly Tuyên, khóe miệng giật giật, giống như đùa giỡn nói, "Quên tên cô nương người ta, cũng không tốt nha." 

Lãnh Ly Tuyên văn phong bất động[1], nhìn lướt qua nàng đã có chút phát cuồng, nói: "Vũ Vi đã chết rồi. Ta thật sự không biết người đang đứng trước mặt ta là ai?" 

Phụ nương từ đầu đến cuối đều nhìn Vũ Vi, trên khuôn mặt già nua tràn đầy kinh ngạc, trên đôi mắt đục ngầu của bà phủ đầy tơ máu, run rẩy há miệng, nói: "Ngài ấy nói dối ta phải không? Vũ Vi, sao con lại… không phải Vũ Vi của ta sao?" 
Nghe được lời nói của phụ nương, Vũ Vi mới vừa rồi còn cười, đột nhiên thay đổi, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của phụ nương, bỗng dưng dời tầm mắt, nắm chặt nắm tay, tựa như đang ẩn nhẫn gì đó.

Lẳng lặng đợi một lát, nàng vẫn không trả lời.

Vẻ trầm mặc của nàng, làm cho phụ nương đột nhiên mất trọng tâm, ngã xuống đất.

"Mẹ!!" Vũ Vi buột miệng thốt ra. 

"Không, cô đừng gọi ta… để ta yên tĩnh một chút… yên tĩnh một chút…" Phụ nương một tay ôm ngực, một tay che trước mặt mình.

Thấy vậy, lông mày Vũ Vi bỗng dưng nhíu chặt lại. 

Lãnh Ly Tuyên: "Nói, ngươi là ai?"

Lúc này, Vũ Vi chợt cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong tóc, bỗng dưng cười lạnh một tiếng, nói: "Đều là bởi vì ngươi, nếu không có ngươi, mẹ sẽ không phát hiện, cũng sẽ không không nhận ta!!" 

Vừa dứt lời, một bàn tay của nàng chợt biến thành dây leo giương nanh múa vuốt, mạnh mẽ đánh tới Lãnh Ly Tuyên. 
Khóe miệng Lãnh Ly Tuyên nhếch lên, lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình." Tay đặt lên chuôi Huyễn Thương Kiếm, vừa rút ra một tấc, bỗng dưng sửng sốt, đồng tử hơi co rụt lại.

Chỉ thấy, phụ nương không biết là lấy khí lực từ đâu ra, thế mà trong nháy mắt chắn ở trước mặt y. 

Chỉ trong chốc lát, tay Vũ Vi liền vươn tới trước người phụ nương, thế nhưng nàng lại không có ý muốn tiến thêm một bước, khó khăn lắm mới dừng ở cách phụ nương một tấc.

Dừng một chút, Vũ Vi bỗng dưng buông tay, mắt chảy xuống hai hàng nước, nghẹn ngào: "Tại sao? Ta chỉ muốn trở thành một người sống... một người sống… có cảm xúc, được người cần tới, được người yêu thương, khó đến vậy sao?!" 

Lãnh Ly Tuyên liếc nhìn nàng một cái, khẽ mở môi nói: "Bởi vì ngươi đoạt đi thứ vốn không thuộc về ngươi." 


[1]Văn phong bất động: Hình dung một chút cũng không động đậy, vô cùng kiên định.