Trên không trung đột nhiên truyền đến vài tiếng khóc, theo âm thanh, Lãnh Ly Tuyên và Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi xổm ở góc tường, âm thanh chính là từ đó truyền đến.
Một người hầu mở cửa, hai hàng lông mày rậm nhíu thành một nhúm, đôi môi dày hơi mím lại, da ngăm đen, tướng mạo cực kỳ hung ác. Ngồi xổm xuống cầm lấy một cục đá ném tới, chán ghét nói: "Đi mau! Lần sau để ta gặp lại ngươi ta sẽ bán ngươi đi!"
Vỗ vỗ bụi trên tay: "Hừ, bản thân ta còn ăn không đủ no, còn đáng thương cho ngươi! Ai thương hại ta đây!"
Thấy thế, Nam Cung Thiếu Uyên lập tức muốn tiến lên, Lãnh Ly Tuyên ngăn hắn lại: "Đây là ảo cảnh, bọn họ vẫn không nhìn thấy chúng ta, chúng ta là ngoại lực[1], không thể thay đổi được gì."
Nam Cung Thiếu Uyên đành phải bỏ qua.
Lúc này, một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng cùng một người tôi tớ trùng hợp đi ngang qua, thiếu niên thoáng nhìn thấy tiểu cô nương co lại thành một nhúm ở góc tường, bước đến dịu dàng hỏi: "Muội là ai, sao khóc ở đây?"
Tiểu cô nương ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn thiếu niên trước mặt, nghẹn ngào nói: "Tiểu nữ… tên là La Sênh... Bởi vì đói nên đi ra ngoài để xin ăn... không xin được, ngài có thể… ngài có thể thưởng cho tiểu nữ một chút đồ ăn không?"
Thiếu niên lộ vẻ trìu mến, xoay người nói với người phía sau: "A Đinh, lấy mấy đồng tiền cho muội ấy."
"Vâng, thiếu gia." Nói xong thì móc một túi tiền từ trong ngực ra, nặng trịch, có vẻ là không ít tiền.
La Sênh ngẩng đầu, nhìn A Đinh đang đếm đồng tiền trong tay, nó hình như rất đói khát, nuốt nước bọt. Đột nhiên đứng dậy mạnh mẽ, chạy về phía A Đinh, một tay cướp túi tiền, rút chân bỏ chạy!
Đợi A Đinh phản ứng lại, cô bé đã chạy được rất xa.
A Đinh chỉ vào La Sênh bẩn thỉu kia, vừa đuổi theo vừa hô: "Đứng lại! Tiểu tặc nhà ngươi, thiếu gia có lòng tốt thưởng cho ngươi mấy đồng tiền, ngươi ngược lại tham lam như thế!"
"Bỏ đi, A Đinh, đừng đuổi theo." Thiếu niên nhìn về phía bóng dáng cô bé, nói với A Đinh.
"Nhưng thiếu gia, đó chính là bốn lượng bạc trắng đấy! Cứ như vậy mà bỏ qua cho tên trộm kia sao! Trở về làm sao ngài giải thích với lão phu nhân?" A Đinh dừng bước, cau mày.
"Vậy bánh hoa lê đã hứa mua cho lão phu nhân thì sao? Cứ tay không trở về như vậy không tốt lắm." A Đinh gãi gãi đầu, bộ dạng khó xử.
Thiếu niên nhìn bộ dạng buồn rầu của A Đinh, cười cười: "Ngày mai mua cũng được, thuận tiện mua thêm chút bánh hoa quế cho mẫu thân, coi như bồi thường."
A Đinh cười nói: "Vậy lão phu nhân nhất định rất vui vẻ. Àiiii, từ khi răng lão phu nhân thường xuyên bị đau, thiếu gia ngài đều hạn chế lượng thức ăn vặt mỗi ngày của lão phu nhân."
"Ta đây là vì tốt cho bà ấy, mỗi lần bà ăn nhiều đau răng đều tìm Nhu Trúc làm mình làm mẩy một phen, lôi kéo Nhu Trúc lải nhải một trận. Nhu Trúc tính tình tốt, không chấp nhặt với bà, nhưng ta thì không, đương nhiên khải khống chế điểm tâm bà ăn." Thiếu niên giải thích đầy thấm thía.
"Vâng vâng vâng, thiếu gia đều vì lão phu nhân." A Đinh liên thanh nói.
La Sênh kỳ thật không chạy xa, nó chạy đến góc đường, nghe thấy thiếu niên kia không có ý định truy cứu, liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở góc tường đếm tiền trong túi, cho nên cuộc nói chuyện của hai người La Sênh đã nghe hết.
La Sênh cảm thấy người này tâm địa thiện lương, tuy là con cháu nhà giàu, nhưng cũng không ỷ vào gia thế kiêu ngạo ương ngạnh, là một người tốt hiếm có.
Nó đi theo bọn họ, một đường đến thành Tây, A Đinh đi gõ cửa, La Sênh ngẩng đầu nhìn tấm biển có hai chữ lớn — "Nhan Trạch".
Người mở cửa chính là một vị lão phu nhân, dáng người đẫy đà, khuôn mặt hài hòa, vẻ mặt tươi cười nói: "Diệp Sinh về rồi sao, mẫu thân thật nhớ con, hôm nay còn cùng Nhu Trúc nói đến con đấy!" Nói xong ánh mắt nhìn về phía sau Nhan Diệp Sinh, lại nhìn về phía A Đinh.
Nhan Diệp Sinh nhìn ra, đây là đang tìm bánh hoa lê đã hứa mua cho bà, liền nói: "Hôm nay gặp phải một người đáng thương, tiền tài đều cho con bé, nên không mua được bánh hoa lê cho mẫu thân."
Lão phu nhân trực tiếp bỏ qua câu trước: "Ồ. Không mua sao." Biểu cảm hơi thất vọng.
"Ngày mai con sẽ cùng A Đinh đi mua cho mẫu thân, lại mua thêm một phần bánh hoa quế mang về được không." Nhan Diệp Sinh hỏi.
Lão phu nhân nghe xong thì mặt mày hớn hở cười nói: "Được được được, vậy ngày mai mẫu thân ăn cũng được." Nói xong, kéo Nhan Diệp Sinh, "Mau vào đi, bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị cảm lạnh." Rồi bước vào nhà.
Chờ cửa lớn đóng lại, La Sênh cúi đầu ngơ ngác nhìn bạc vừa đoạt được trong tay, lẩm bẩm: "Thì ra huynh ấy tên là Nhan Diệp Sinh..."
Đợi một lát, La Sênh lấy ra mấy đồng tiền, cẩn thận nhét số tiền còn lại vào trong ngực.
Dừng chân trước một tiệm bánh bao, ông chủ nhìn quần áo bẩn thỉu của nó, cũng có thể ngửi thấy mùi chua, tóc tai hỗn loạn che đi hơn phân nửa khuôn mặt, là một bộ dạng nghèo đói, cau mày xua tay nói: "Đây không bố thí ăn mày, không có tiền đâu, đừng làm chậm trễ việc làm ăn của ta!" Nói xong liền muốn giơ tay đuổi người.
La Sênh giơ tay cầm đồng tiền ra: "Ta có tiền, ta muốn mua bánh bao."
Ông chủ bán bánh bao thấy nó thật sự lấy tiền ra, vội vàng tươi cười nghênh đón: "Có tiền thì ngài chính là khách quan." Lấy ra bốn cái bánh bao giả vờ nói, "Ngài đi thong thả."
La Sênh cầm bánh bao đi tới góc đường "phi" phun một ngụm nước bọt xuống đất, lộ ra biểu cảm chán ghét.
Ngay sau đó nhớ tới cái gì, cảnh giác nhìn bốn phía, tìm một góc hẻo lánh, từ trong ngực lấy túi tiền cầm một ít bạc vụn ra, lại đem số tiền còn lại nhét vào trong ngực vỗ vỗ, đi về phía một hiệu thuốc.
"Bốc thuốc sao?" Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn nó, lại nói, "Không cho nợ đâu, cửa tiệm này không phải là chỗ từ thiện."
La Sênh đặt bạc vụn trong tay trước mặt chưởng quầy: "Ta muốn thuốc chữa phong hàn."
Chưởng quầy kia cầm lấy bạc đưa lên miệng cắn thử, thấy phía trên lưu lại dấu răng rõ ràng của mình, sau khi xác định là thật, xoay người hét lên với tiểu nhị trong tiệm: "Lấy ba bộ thuốc trị phong hàn tới đây."
Tiểu nhị kia đáp một tiếng, lúc đi ra trong tay có thêm mấy gói thuốc, chưởng quầy ý bảo gã trực tiếp đưa cho tiểu cô nương, tiểu nhị liếc mắt một cái nhìn thấy bạc đặt trên bàn, nói với La Sênh: "Khách quan, thuốc của ngài."
La Sênh cầm thuốc xoay người rời đi, nghe thấy tiểu nhị ở phía sau quát: "Khách quan đi thong thả—"
Lãnh Ly Tuyên xem như phát hiện ra manh mối, nói với Nam Cung Thiếu Uyên bên cạnh: "Xem ra chủ nhân của ảo cảnh này chính là vị cô nương tên là La Sênh kia."
"Vì sao?" Nam Cung Thiếu Uyên hơi cúi đầu, nhìn Lãnh Ly Tuyên hỏi.
"Một đường này, cô ta ở đâu, chúng ta ở đó, đây hẳn là ảo cảnh biến ảo thành trong trí nhớ của cô ta." Lãnh Ly Tuyên đáp.
"Ồ." Kỳ thật hắn cũng đã nhìn ra, chỉ là muốn nói chuyện với Lãnh Ly Tuyên mà thôi.
"Vậy sư tôn, bây giờ chúng ta làm gì đây?" Nam Cung Thiếu Uyên lộ vẻ nghi hoặc.
"Lấy bất biến ứng vạn biến… Trước hết nhìn tình huống rồi nói." Lãnh Ly Tuyên nói.
"Ừm." Nam Cung Thiếu Uyên gật gật đầu.
Chỉ thấy La Sênh chạy một đường, đến trước một nhà tranh mới chậm lại bước chân, giơ tay gõ cửa: "Cha, con về rồi đây, mau mở cửa cho con."
Bên trong truyền đến tiếng "lạch cạch", chỉ chốc lát sau cánh cửa mở ra, là một vị nam nhân trung niên, nhưng nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, sắc mặt ố vàng, xương gò má lồi lõm, hai má hơi lún xuống, thỉnh thoảng ho khan một tiếng, âm thanh rất lớn còn kéo dài.
Rốt cuộc không ho nữa, mới thấy rõ đồ vật trong tay La Sênh, sắc mặt vừa rồi còn mệt mỏi do bệnh đột nhiên tràn đầy giận dữ, lớn tiếng nói: "Con lấy đâu ra tiền mua mấy thứ này, có phải là trộm đồ của người ta hay không!"
Không đợi La Sênh trả lời, nói tiếp: "Bình thường ta dạy con thế nào, người nghèo chí không thể nghèo! Con nhìn ta tuy rằng nghèo, nhưng không bao giờ làm những chuyện trộm cắp này, không phải vẫn sống đến bây giờ sao!"
La Sênh biết đức tính của phụ thân, thanh cao của một thư sinh nghèo so với cái gì cũng quan trọng hơn, suy nghĩ một chút liền phủ nhận: "Con không trộm, là một vị công tử thấy con đáng thương, thưởng cho con một ít bạc vụn, con mua chút bánh bao, còn có thuốc trị phong hàn của cha về. "
"Công tử? Công tử nhà ai?" La Canh nghi hoặc.
"Nhan gia ở thành Tây." La Sênh nói.
"Ồ, đây thật đúng là một người tốt..." La Canh ngẫm lại, "Ngày mai con theo ta đến nhà y nói cảm ơn."
La Sênh cả kinh, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần ạ."
"Làm sao có thể không cần được! Nhận ý tốt của người ta, nên phải cảm ơn y." La Canh tỏ vẻ đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện.
"Ý con là… Thành Tây quá xa, thân thể cha không tốt, không nên một mình đi xa như vậy, bằng không thuốc này không phải uống vô ích sao!" La Sênh hoảng sợ, suy nghĩ một chút lại nói "Ngày mai con tự mình đi cảm ơn là được rồi, cha ở nhà nghỉ ngơi, ngày sau lại nói cảm ơn cũng không muộn."
"Vậy được." La Canh cho rằng con gái mình nói đúng, cũng không tranh cãi về việc này nữa.
Chỉ chốc lát sau, một đống khói bếp từ từ bốc lên, lượn lờ trên không trung.
Tiếp theo cảnh sắc bốn phía đột nhiên biến đổi, chỉ thấy La Sênh nhìn đông nhìn tây đi dạo trước cửa Nhan Trạch. Nghe thấy cửa phát ra tiếng động nhẹ, La Sênh bối rối chạy đến góc đường.
"A Đinh, nhìn cái gì vậy?" Nhan Diệp Sinh hỏi.
"A, không có gì ạ." A Đinh gãi gãi đầu nói, "Lạ thật, ta vừa rồi rõ ràng thấy một bóng dáng dáo dác lấm la lấm lét lấp ló đâu đây mà… Chẳng lẽ là ta hoa mắt?"
"Đi thôi, nếu đi trễ một chút bánh hoa lê kia sẽ bán hết, lần này còn quên mua nữa, mẫu thân lại lôi kéo Nhu Trúc lải nhải một trận cho xem." Nhan Diệp Sinh nói.
Thấy Nhan Diệp Sinh đi về phía này, La Sênh vội vàng trốn đi. Chờ bọn họ đi qua, La Sênh lại len lén đi theo phía sau hắn.
Trên đường cái rất náo nhiệt, đủ loại tiếng rao bán hỗn tạp, người đến người đi, nhưng tầm mắt La Sênh thủy chung cũng không rời khỏi Nhan Diệp Sinh.
Chỉ thấy Nhan Diệp Sinh vào một cửa tiệm bán điểm tâm, lúc đi ra, trong tay có thêm hai gói đồ, đưa cho A Đinh bên cạnh.
Nhưng hắn cũng không quay về, mà là tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước một căn nhà thì dừng lại, hai tay sửa sang lại trang phục một chút, mới để A Đinh đi gõ cửa, người đến mở cửa là một vị lão nhân, thấy Nhan Diệp Sinh, vui vẻ nói: "Là Nhan công tử sao."
.
[1]Ngoại lực: lực tác động từ bên ngoài.