Nhuận Ngọc một mặt đầy tò mò hỏi lại Hạo Hiên, “Còn cậu, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Tôi 18, tháng sau là tròn 19 tuổi rồi.” Đúng vậy, cậu sinh nhật vào ngày 28 tháng 6, rất nhanh là sẽ đến thôi. Sinh nhật này đối với cậu cực kỳ quan trọng, vì sau gần một năm đến Côn Hải học, cậu cuối cùng đã có thể đón sinh nhật với gia đình. Nhưng nhìn lại tình thế hiện tại, Hạo Hiên không khỏi buồn bực.
Nhuận Ngọc thấy cậu không vui, liền hiểu. Quả thực trước tình hình này, bọn hắn khó có thể sống sót mà thoát khỏi. Nếu là bị bắt cóc bình thường thì còn có hy vọng, đằng này kẻ bắt cóc lại chẳng phải con người, phần trăm bọn hắn an toàn thoát thân có vẻ quá ít rồi.
Vụng về vỗ lên vai cậu, Nhuận Ngọc nói, “Cậu có để ý rằng trong phòng này chỉ toàn nam không, hơn nữa đều trạc tuổi chúng ta. Việc này liệu có liên quan đến lý do chúng ta bị bắt không?” Anh mở lời đổi chủ đề, đồng thời còn có thể giúp họ tăng khả năng trốn thoát.
Hạo Hiên trầm ngâm, gật gù đáp, “Vẫn chưa thể chắc chắn được, không chừng là bị tách phòng riêng cho nam nữ cũng nên. Nhưng trường hợp anh nói cũng rất có thể.” Im lặng một hồi, cậu nói tiếp, “Bị bắt với số lượng lớn thế này, hình thức khá giống buôn bán nô lệ, khổ sai, hoặc buôn bán nội tạng, còn có… mua bán mại dâm.”
Điều cuối cậu nói Nhuận Ngọc còn chưa kịp nghĩ tới, có hơi lúng túng. “Nhưng mà chúng ta là bị ma bắt, sẽ vì những lý do đó ư?” Anh nhíu mày hỏi.
“…” Hạo Hiên cậu vậy mà lại nhất thời quên mất yếu tố này. Cậu tặc lưỡi, “Nếu nói như vậy thì quả thực khó đoán quá, tôi cũng là lần đầu rơi vào tình huống này, lại không biết ma quỷ bọn chúng nghĩ cái gì trong đầu nữa.”
Lúc này, cánh cửa duy nhất trong căn phòng được mở ra, hai tên ma nhân bước vào. Bọn chúng có cơ thể giống con người, nhưng không mặc quần áo, mà bộ phận kia cũng không hề có. Dù nói là giống con người, nhưng lại to lớn, gân guốc hơn nhiều, da thì đậm màu xám đen. Khuôn mặt chúng trông nhăn nhó, dữ tợn, lòng đen bao trọn hai con mắt trông rất dọa người. Trên đầu mọc một ít tóc, điểm nổi bật nhất lại là hai chiếc sừng không quá lớn trồi lên trước.
Tên ma nhân lên tiếng quát tháo, “Lũ sâu bọ, ngậm hết miệng lại cho tao. Đứa nào dám ho he một tiếng, tao liền xé mồm đứa đấy!” Đã là ma nhân thì một tiếng cất lên là một tiếng chửi, không nửa lời tốt đẹp. Hắn quay sang tên còn lại, “Có vẻ bội thu đấy. Lôi bọn này ra đi, vừa đủ để hiến tế cho ma vương.” Vừa nói, hắn vừa hung hăng chỉ vào đám người bên kia phòng.
Thầm lặng ở một bên quan sát, Hạo Hiên cùng Nhuận Ngọc hai người đều cảm thấy khó hiểu trước cảnh tượng này. Thứ nhất, bọn họ còn tưởng là ma, ai ngờ nhìn giống quỷ hơn thì phải. Thứ hai, tại sao trên đời lại tồn tại thứ xấu xí như thế kia chứ, Hạo Hiên thật muốn chọc mù mắt mình đi cho rồi. Thứ ba, bọn họ vậy mà có thể nghe hiểu ngôn ngữ của quỷ? Vốn là một ngôn ngữ khác, nhưng đến khi lọt vào tai họ, mỗi từ mỗi chữ họ đều hiểu cả. Và cuối cùng, chúng nói muốn bắt đám người kia đi hiến tế cho ma vương là sao? Chuyện này thực quá vượt ngoài sức tưởng tượng rồi.
Trong lúc hai tên ma nhân bắt đám người đang cố phản kháng kia đi, Hạo Hiên quay sang Nhuận Ngọc nói nhỏ, “Xin lỗi, tôi đành manh động trước vậy.” Nói xong, cậu liền chạy thẳng về phía tên ma nhân đang đứng trước cửa, bật người lên, giáng cho hắn một cước vào bụng. Cậu tấn công lúc hắn không cảnh giác, tên ma nhân bị đạp cho ngã ngửa ra sau.
Hạo Hiên nhanh nhẹn giẫm lên người hắn, làm đòn bẩy để cậu nhảy qua cửa, một mạch chạy về phía trước. Trong quá trình chạy, cậu không quay lại nhìn dù chỉ một lần, tưởng chừng như bản thân có thể bị đưa về đó mổ xẻ bất cứ lúc nào.
Cậu chạy cũng đã khá xa căn phòng kia, men theo ánh đèn đường, vừa hay nhìn thấy một con hẻm trước mặt, liền chui vào đó trốn tạm. Ngồi xuống nền đất ẩm ướt, Hạo Hiên ngước nhìn lên trời. Bầu trời ở đây đen kịt, cũng không biết là đêm hay ngày, mà không có lấy một ngôi sao.
Vừa ngả lưng không được bao lâu, Hạo Hiên đã nghe thấy vài tiếng bước chân nặng nề đang tiến lại gần. Dù vậy, cậu không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa. Bọn chúng dù gì cũng giống quỷ hơn là ma, mà lúc cậu đạp tên kia, cậu đã cảm thấy hắn không mạnh như cậu tưởng. Nếu phải ba chọi một, khả năng cậu thắng cũng không hẳn là không thể.
Lúc này, hai tên ma nhân đi qua con hẻm, vừa kịp quay đầu nhìn thấy Hạo Hiên, cậu đã lấy đà sẵn sàng, lao lên tung một cước vào đầu một tên ma nhân. Khi đáp xuống đất, cả người cậu chấn động mạnh, khiến cho vết thương ở khuỷu tay trở nên đau đớn. Hạo Hiên đang rơi vào thế khó khăn, hai tay bị trói không thể cử động như ý muốn, lại thêm vết thương xuất hiện do bị ngã kia khiến cho lực tay cậu trở nên yếu hơn rất nhiều.
Thấy kẻ bên cạnh bị đá đến không đứng dậy nổi, tên ma nhân còn lại liền giở trò hạ lưu. Móng tay hắn đột nhiên mọc dài ra, trông rất ghê người. Hắn xông về phía trước, nhân lúc cậu còn đang chịu đả kích từ cơn đau mà đâm cậu. Động tác hắn không quá nhanh nhẹn, Hạo Hiên xoay người kịp thời né được, còn tên ma nhân cứ thế đánh hụt về phía trước.
Cậu phản công, đứng ngang với hắn, một chân cậu giơ cao rồi giáng xuống lưng kẻ đó. Hắn liền bị đạp cho cắm mặt xuống đất. Đột nhiên, một cơ thể to lớn đẩy mạnh cậu từ đằng sau. “Chết tiệt, bọn chó chơi bẩn!” Tên ma nhân bị cậu đá đã đứng dậy rồi dùng cả bả vai húc vào lưng cậu. Người cậu đổ nhào về phía trước, vai đập vào tường đau điếng.
Dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc, từ ngoài hẻm bất ngờ xuất hiện một đoàn kỵ mã. Trong đoàn có trên dưới mười người, cơ thể bọn họ được bao bọc bởi một luồng khí đen đặc, tạo nên hình thù như một bộ giáp đặc biệt.
Đáng để ý là kẻ đi đầu của đoàn. Hắn ngồi trên con hắc mã, khuôn mặt dù bị che bởi luồng khí đen nhưng vẫn để lộ đôi mắt phượng ra ngoài. Hai mắt sắc sảo hơi khép lại, đuôi mắt xếch lên. Dưới hàng mi ánh lên một sắc tím đậm, tưởng chừng như chỉ liếc qua thôi cũng có thể bóp nghẹn đối phương.
Dường như cảm thấy điều khác lạ, hắn xoay người, động tác xuống ngựa vô cùng thuần thục. Cơ thể to lớn y hệt một chiếc bóng đang đổ lại và nuốt chửng không gian chật hẹp này. Vừa nhìn thấy hắn, hai tên ma nhân kia như đứng hình, đến thở cũng không ra hơi.
Hắn tiến lại gần Hạo Hiên, nhìn xuống chiếc vòng có ghi số 263. Rồi từ từ liếc qua, ánh mắt đặt lên vết thương đang rỉ máu ở cổ cậu. Thương tích này là do ban nãy khi cậu né cú đâm của tên ma nhân kia, vẫn không cẩn thận mà bị cào cho một vệt hằn sâu vào da.
Thấy có kẻ lạ mặt nhìn chằm chằm vào mình, Hạo Hiên liền quăng cho hắn một cái lườm đầy chán ghét. Hai chân cậu lập tức trụ vững, đứng ở tư thế sẵn sàng chiến đấu. Dù vậy, vai phải vẫn còn đang sưng tấy, lưng vừa bị húc, chỉ cần cử động một chút cũng đau đến khó thở.
Đột nhiên, kẻ lạ mặt kia rúc đầu vào cổ cậu, lại còn không kiêng nể mà hít lấy một hơi.
“??” Hạo Hiên cảm thấy khó hiểu với hành động vô liêm sỉ này của gã. “Thần kinh à?” Cậu chửi thầm. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu vung hai tay bị trói lên, đánh về phía mặt hắn. Kẻ kia cũng không phải dạng vừa, hắn ta không phí chút sức mà một tay giữ lấy đòn đánh, một tay vòng quanh eo cậu, đẩy sát cậu vào lồng ngực rắn chắc.
“????” Cái loại cẩu huyết gì đây, hít cậu một hơi thì thôi đi, lại còn ôm eo cậu sấn sấn tới làm cái gì? Cậu quá nhầm rồi, gã này không phải bệnh thường đâu, chắc chắn là một kẻ biến thái! Chưa kịp phản ứng, kẻ nào đó đã kề sát môi lên da cậu, liếm vào vết thương đang rỉ máu kia, sau đó còn tặng kèm thêm một tiếng mút chùn chụt.