Ta càng nói, ánh mắt Kỷ Vân Nhu càng trở nên cảnh giác: "Tam tiểu thư không thường dạo chơi nơi này, sao lại biết những thứ này?"
Ta quay đầu nhìn nàng ta, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, vẻ yếu đuối của Kỷ Vân Nhu hoàn toàn biến mất, chỉ còn đầy vẻ đề phòng.
Thế mới đúng chứ, đây mới là bộ dạng thực sự của nàng ta.
Thấy nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, ta lại nở nụ cười rạng rỡ: "Không phải đều viết ở đây sao, ai mà chẳng biết đọc."
Kỷ Vân Nhu sững người, tiến lên vài bước nhìn, chỉ thấy trên những cây cọ đó quả thật đều dán chữ nhỏ.
"Tiểu Sơn trùng điệp nắng tà. Tóc mây má thắm, mặn mà thơm hương. . ."
Nghe thấy có người ngâm nga phía sau, đám thiếu nữ nghe thấy lập tức quay đầu nhìn. Chỉ thấy Văn Trình mặc áo gấm màu xanh nhạt, đầu đội bạch ngọc quan, tay cầm quạt gỗ đàn hương, từ lầu bốn nhẹ nhàng bước xuống, quả là một công tử phong nhã anh tuấn.
Gia cảnh của đám thiếu nữ này đều không tồi, nhìn hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, chỉ riêng viên ngọc gắn trên thắt lưng hắn ta đã đáng giá nghìn vàng rồi, nhìn một cái là biết không phải người thường.
Ánh mắt mọi người lấp lánh, lại thấy hắn ta liên tiếp bỏ qua Tống Uyển Ninh và Tô Nguyệt Dung, trước tiên chắp tay hướng về phía Kỷ Vân Nhu: "Đây chính là Kỷ Vân Nhu tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh đó sao?"
Trước mắt là một nam tử anh tuấn, không chỉ ngâm một bài thơ quen thuộc mà còn lên tiếng gọi ngay tên mình. Kỷ Vân Nhu dường như nhận ra điều gì đó, khẽ gật đầu: "Tiểu nữ Kỷ Vân Nhu, không biết công tử là?"
Văn Trình ôn hòa mỉm cười: "Kỷ tiểu thư đừng ngại, tại hạ Văn Trình, là chủ nhân của Điểm Kim các này."
"Tại hạ cũng có không ít sản nghiệp ở Giang Nam quận, đã nghe nói về việc Kỷ tiểu thư cứu người ở Giang Nam. Tình cờ một vị trưởng bối trong nhà tại hạ từng được Kỷ tiểu thư cứu mạng. Vừa rồi nghe người hầu báo Kỷ tiểu thư quang lâm, nên đặc biệt đến tạ ơn cứu mạng của Kỷ tiểu thư."
7
Ơn cứu mạng, tất nhiên là giả rồi.
Nhưng quan hệ không phải đã có rồi sao?
Để Kỷ Vân Nhu hạ thấp cảnh giác, Văn Trình vung tay đưa cho Kỷ Vân Nhu một tấm thẻ vàng, nói rằng có thể tùy ý tiêu xài ở Điểm Kim các mà không cần thanh toán.
Cuối cùng, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Kỷ Vân Nhu được Văn Trình mời lên phòng khách quý ở lầu bốn uống trà.
Thấy nha hoàn của Kỷ Vân Nhu và thị vệ của Đông cung cũng đi theo, những người còn lại bị bỏ lại ở lầu ba nhìn nhau ngơ ngác.
Tống Uyển Ninh và Tô Nguyệt Dung vốn đã bực bội, bị bỏ rơi như vậy càng tức không đâu cho hết. Họ vừa định đi tìm ta, nhưng ta đã đi ra khỏi Điểm Kim các, một chân bước lên xe ngựa.
Ta bảo Văn Trình cố ý dùng thơ để dụ Kỷ Vân Nhu lên lầu, để Kỷ Vân Nhu lầm tưởng Văn Trình là người hiện đại.
Mà Văn Trình lại tôn Kỷ Vân Nhu là ân nhân, xóa bỏ sự đề phòng của Kỷ Vân Nhu.
Văn Trình đã đọc không ít tiểu thuyết ta đưa cho hắn ta, lúc này cũng đủ để đối phó với Kỷ Vân Nhu. Chỉ cần Kỷ Vân Nhu có chút tham vọng thì sẽ không bỏ qua cơ hội bám vào Văn Trình.
Nữ nhân ấy mà, ai mà không thích công tử vừa giàu có lại vừa anh tuấn chứ?
Lục Hạc An có thể cho nàng ta địa vị, còn Văn Trình, có thể cho nàng ta vô số tiền tài châu báu.
Còn làm thế nào để cho, đương nhiên là để nàng ta bán thuốc rồi.
Mẹ ta từng nói, nếu có thể đưa hiệu thuốc đến Tây Bắc, không biết sẽ cứu sống được bao nhiêu tướng sĩ.
Chỉ tiếc rằng bà ấy ngẫu nhiên có được một thư viện. Sách tuy có kiến thức, nhưng không thể biến thành thuốc để cứu người, mà Tây Bắc lại thiếu dược liệu trầm trọng, ngay cả việc chế thuốc cũng khó.
Giờ đã có Kỷ Vân Nhu, ta làm sao có thể dễ dàng để nàng ta c.h.ế.t được. Ta sẽ để nàng ta sống, sống thật tốt. Dù Lục Hạc An chết, nàng ta cũng không thể chết.