Hoắc Kiều ra khỏi lớp đi thẳng đến chỗ đất trống thường leo tường, vừa đến thì thấy Thiệu Hàn Việt đang chuẩn bị nhảy xuống.
Anh quan sát phía sau cậu, hỏi: “Không có ai à? Chỉ một mình chú à?”
Thiệu Hàn Việt đáp ừm: “Em nhờ anh hỏi chuyện này giúp với!”
“Hỏi đi, Cát Tuấn Phong, lớp 11/10.”
“OK, cảm ơn anh!”
“Ê, đợi tí đã.” Hoắc Kiều gọi cậu lại: “Chú đột ngột tới đây chỉ vì chuyện này à? Định tìm nó làm gì?”
“Có chút việc riêng.” Thiệu Hàn Việt lạnh tanh: “Anh cứ làm việc của mình đi, chỗ em ổn rồi.”
Hoắc Kiều nhăn mặt: “Có chuyện thì gọi anh.”
“OK.”
Hoắc Kiều không biết Thiệu Hàn Việt định làm gì, song hôm nay trong lớp anh cũng xảy ra chuyện nên không hỏi thêm nữa mà đi thẳng về lớp.
Hoắc Kiều đã về lớp, Thiệu Hàn Việt đi về phía nơi cần đến.
Cậu vẫn mặc bộ đồng phục trường Gia Anh, khi đi từ sân lên cầu thang rồi từ cầu thang đến hành lang, mọi ánh mắt đều dồn hết về phía cậu.
“Ê, đó là Thiệu Hàn Việt mà?”
“Đâu đâu? Đẹp trai quá…”
“Thiệu Hàn Việt mà cậu cũng không biết á? Trường Gia Anh ấy!”
“Sao cậu ta lại sang trường mình nhỉ?”
“Không biết nữa.”
…
Thiệu Hàn Việt sầm mặt suốt cả quãng đường, cho đến khi đứng trước cửa lớp 11/10 cậu mới dừng lại.
Cậu ngước mắt nhìn biển lớp bên trên, sau đó dời ánh mắt.
Tiết ba buổi chiều của lớp 11 cũng là tiết tự ôn tập nên không có giáo viên nào ngồi trong lớp. Cả lớp bỗng nhốn nháo vì sự xuất hiện đột ngột của một anh chàng điển trai.
Song không ai dám tiến lên bắt chuyện, chàng trai ấy cao ráo đẹp trai nhưng rất lạnh lùng xa cách, nhất là ánh mắt như muốn đóng băng mọi thứ vậy.
“Cát Tuấn Phong.”
Người đứng ở cửa cất tiếng gọi, toàn bộ lớp học đang lặng ngắt như tờ bỗng đồng loạt quay xuống nhìn người bị gọi tên ở cuối lớp.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thiệu Hàn Việt Cát Tuấn Phong đã có dự cảm không lành, nhưng cậu ta nghĩ cậu sẽ không dám làm gì to chuyện, vả lại bị gọi tên dưới biết bao ánh mắt không thể không lên tiếng.
Cậu ta nhăn mặt nhưng cuối cùng ra ngoài cửa: “Cậu muốn gì?”
Thiệu Hàn Việt cao hơn cậu ta nửa cái đầu, nghe thế liền bật cười: “Có cầm điện thoại không?”
Cát Tuấn Phong khó hiểu: “Có… Cậu muốn làm gì? Mang hay không liên quan gì tới cậu.”
Vừa dứt lời, cổ áo đã bị người khác tóm lấy.
“Thế thì đưa ra đây cho tao!” Thiệu Hàn Việt lôi xềnh xệch người ra ngoài.
“Đệt… Mẹ mày, mày làm gì vậy hả?”
Cát Tuấn Phong không tránh được đành trơ mắt để mặc Thiệu Hàn Việt lôi hết cả một hành lang thu hút không biết bao ánh mắt của học sinh các lớp khác.
“Chuyện gì thế?”
“Thiệu Hàn Việt lôi Cát Tuấn Phong đi đâu thế kia?”
“Đánh nhau à?”
“Đi xem đi.”
“Xem thử chút.”
…
Lớp 11/10 ở ngay đầu tầng hai, lúc cả đám hoàn hồn chạy ra ngoài thì Cát Tuấn Phong đã bị lôi xuống tận tầng dưới và bị dúi đầu trong bồn hoa ngay trước cửa.
Lớp Đinh Tu Quân ngay bên cạnh lớp Cát Tuấn Phong nên cũng trông thấy cảnh này.
Tận tối qua cậu mới biết chuyện của Phó Kim Hủ trên Tieba, đồng thời cũng vui mừng vì vụ việc đã được giải quyết ngay trong sáng sớm. Tuy nhiên cậu không ngờ Thiệu Hàn Việt lại tìm Cát Tuấn Phong, hay là còn chuyện gì chưa giải quyết?
Đinh Tu Quân lo lắng bèn chạy theo.
Trong khi đó, Thiệu Hàn Việt nhìn Cát Tuấn Phong bị mình đè ngửa người ở chính giữa bồn hoa mà cơn giận lên đến đỉnh điểm. Kể từ khi hứa với Phó Kim Hủ sẽ không gây chuyện, cậu đã ngoan ngoãn suốt một thời gian dài và cũng chưa từng tức giận như lúc này. Hiện giờ cậu không thể nào kiềm chế được sự giận dữ, cứ nghĩ đến cô gái bị người khác bắt nạt trong clip cơn giận cứ bùng cháy.
“Mày nhắn tin cho Phó Kim Hủ?”
“Hả, tin gì?”
“Mày còn dám chối à?” Thiệu Hàn Việt quật tay hắn: “Đưa di động ra đây để tao cho mày xem.”
Cát Tuấn Phong không dám đưa điện thoại ra.
“Không đưa? Mày thừa nhận rồi chứ gì?”
Tiếng người bỗng chốc huyên náo hẳn lên, Cát Tuấn Phong nằm ngửa có thể nhìn thấy biết bao gương mặt của các bạn đứng trên hành lang chứng kiến trò hay.
Không còn giữ nổi sự bình tĩnh trên khuôn mặt, cậu ta gằn giọng: “Thế thì sao, liên quan gì tới mày! Tao muốn cho con Phó Kim Hủ đó mất mặt! Mày đừng hòng xen vào!”
Bốp…
Thiệu Hàn Việt nện một cú đấm xuống mặt Cát Tuấn Phong khiến mặt cậu ta lệch hẳn sang một bên, gò má sưng vù.
Tất cả đều không ngờ Thiệu Hàn Việt ra tay thật.
“Đệt.”
Sau cơn bất ngờ Cát Tuấn Phong bắt đầu nổi điên, vả lại cậu ta cũng phải người dễ chọc, bị đánh đương nhiên sẽ chống cự. Thế là cậu ta mặc kệ Thiệu Hàn Việt đang lôi mình hay không cũng bắt đầu giơ tay lên đánh cậu.
Cả hành lang nhốn nháo,
“Á! Có người đánh nhau.”
“Làm sao bây giờ?”
“Gọi giáo viên đi.”
“Nhanh lên.”
…
Tòa nhà giảng đường như một mớ hỗn độn, các lớp khác lôi kéo nhau ra ngoài xem vì âm thanh ồn ào này, tất cả đứng trên hành lang nhìn xuống.
Tuy Cát Tuấn Phong có thể đấm đá hai cái nhưng cuối cùng không thể là đối thủ của Thiệu Hàn Việt, chỉ sau vài cú đánh đã bị cậu đè ép xuống mặt đất, mặt mũi bầm tím sưng vù.
Thiệu Hàn Việt thở hổn hển: “Mày đám đe dọa cậu ấy cơ à?”
Cát Tuấn Phong: “Tao… Tao có đe dọa mày đâu.”
Thiệu Hàn Việt cười khẩy: “Khác nhau không?”
“Mày…”
“Trước đây mày là người bắt nạt cậu ấy?”
Cát Tuấn Phong bị đè dưới mặt đất không thể động đậy: “Đệt… Đó là hồi trước…”
Thêm một cú đấm.
Hai mắt Thiệu Hàn Việt đỏ ngầu, cậu nói đầy tàn nhẫn: “Vậy thì hôm nay tao sẽ trả hết cho mày.”
Một cú đấm khác.
“Xóa ngay clip trong điện thoại! Nếu sau này tao còn thấy clip kiểu đó một lần nữa, mày cứ liệu hồn.”
Cát Tuấn Phong bị đánh đến mức mắt không mở ra được: “Thiệu Hàn Việt, mày có gan… làm thế có nghĩa gì…”
Thiệu Hàn Việt nheo mắt.
Cát Tuấn Phong nhổ nước bọt sang bên cạnh rồi cười khẩy: “Mày tốt với Phó Kim Hủ quá cơ! Nó có cảm động không, chắc mày không biết trước đây nó thích Đinh Tu Quân thế nào nhỉ? Bọn họ lúc nào cũng như hình với bóng, cũng có ý với nhau… Buồn cười, Phó Kim Hủ có thích mày không?”
“Mẹ mày, mày muốn chết phải không?”
Giữa lúc đánh nhau, điện thoại của Cát Tuấn Phong bị Thiệu Hàn Việt cướp mất. Cậu nhanh chóng mở ứng dụng tin nhắn nhưng chỉ liếc qua rồi quẳng sang một bên.
Không thể phạm sai lầm.
Đinh Tu Quân là người đầu tiên tiếp cận được hai người này, cậu nhìn chiếc di động mà Thiệu Hàn Việt vừa ném. Tin nhắn, clip, cậu nhìn mà không cần kéo xuống.
“Đệt! Tu Quân! Đinh Tu Quân! Kéo tên điên này ra đi!”
Cát Tuấn Phong không quen Đinh Tu Quân nhưng hiện tại cậu ta đau điếng cả người lại gọi một người lạ đầy tự nhiên.
Đinh Tu Quân chầm chậm bước đến, cúi xuống nhìn Cát Tuấn Phong. Ánh mắt cậu ghim trên người cậu ta nhưng thực tế nói với Thiệu Hàn Việt: “Thiệu Hàn Việt, cậu làm thế chỉ tự hại chính mình thôi.”
Cậu ta hét lên, nhìn Đinh Tu Quân bằng ánh mắt hoài nghi.
Người lạnh tanh giẫm tay cậu ta, quẳng điện thoại xuống mặt hắn: “Con mẹ mày.”
**
Sau khi biết chuyện chưa được bao lâu Quý Nguyên Châu và Lệ Dương Vinh cũng tức giận, rủ Phó Kim Hủ ra khỏi trường.
Khi ba người bắt taxi đến Hàng Châu II, Lệ Dương Vinh bèn gọi điện cho Hoắc Kiều.
“Anh Kiều, trường anh có chỗ nào trèo tường được không?
Hoắc Kiều: “… Hai đứa chúng mày định làm gì?”
“Hả? Có phải thằng Việt tìm em không?”
Hoắc Kiều: “Nó cũng vừa mới hỏi anh cách đây không lâu, anh đi đón nó. Sao đấy, đừng bảo là mấy đứa cũng định trèo tường?”
“Đệt! Thế anh có ngăn nó không?”
“Anh ngăn nó làm gì?”
“Có chuyện rồi, nó tìm người đánh nhau.”
Hoắc Kiều ngớ ra: “Hả? Nó không nói với anh, mấy đứa đang ở đâu?”
“Sắp đến trường anh rồi.”
“OK, đến cổng phía Tây đi về bên phải 100 mét, anh đợi ở đó.”
“Vâng!”
Lệ Dương Vinh tới nơi hẹn thì Hoắc Kiều đã ở đó.
“Anh Kiều, lên trước kéo em với.”
Hoắc Kiều: “Mẹ nó, đừng bảo là mày không nhảy nổi?”
Bên kia tường gọi: “Ai bảo không nhảy được! Bên này còn có con gái! Nhanh lên!”
Con gái?
Hoắc Kiều không nói thêm nữa lập tức nhảy lên đầu tường.
Nhìn xuống dưới, quả nhiên có đầu con gái.
“À, cô bạn cùng bàn của Hàn Việt đây mà.”
“Anh có thấy Việt đâu không?”
Hoắc Kiều nhăn mặt: “Anh mới hỏi thăm, chúng nó bảo Thiệu Hàn Việt tìm người đánh nhau, bây giờ bị đưa lên văn phòng rồi…”
“Mẹ ơi…”
“Gia Anh bị đưa lên văn phòng, trường anh định làm trò gì vậy?”
“Bây giờ chưa giải thích ngay được, đỡ bọn em vào trước đi!”
Lệ Dương Vinh bảo Quý Nguyên Châu cùng ngồi xổm xuống: “Hủ Hủ, cậu cúi người xuống rồi giẫm lên chân bọn tớ.”
Phó Kim Hủ chẳng ngại lập tức giẫm lên: “Ừ.”
Hoắc Kiều thấy vậy bèn giơ tay ra đỡ: “Nắm lấy tay anh để kéo em lên, nhớ cẩn thận.”
Phó Kim Hủ gật đầu, nắm tay Hoắc Kiều.
Vào trường, Hoắc Kiều gọi thằng đàn em lớp 11 xuống hỏi thăm, cậu em lập tức kể hết sự việc.
Một mình Thiệu Hàn Việt đến lớp 11/10 lôi Cát Tuấn Phong ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng đánh cho một trận nhừ đòn. Sau đó cậu còn định tiếp tục đánh nhưng giáo viên vừa kịp xuất hiện can ngăn. Tiếp đó bị đưa lên văn phòng và thông báo cho phụ huynh và giáo viên bên Gia Anh.
“Thiệu Hàn Việt đánh người trước, ai cũng thấy.”
Phó Kim Hủ: “Hẳn phải có nguyên do! Cát Tuấn Phong gây chuyên trước, chắc Thiệu Hàn Việt vì…”
Vì mình.
Cậu đàn em ngượng ngùng: “Nguyên nhân cụ thể tớ không rõ, chẳng ai biết được. Ngược lại nó khá bất lợi với Thiệu Hàn Việt.”
“Văn phòng ở đâu?”
“Hiện tại thầy cô đang tập trung ở đó, không cho học sinh vào, bây giờ có đi lên cũng chẳng có ích gì.”
Phó Kim Hủ: “Nhưng tớ muốn giải thích ngọn nguồn sự việc cho thầy cô biết.”
Lệ Dương Vinh: “Phải đấy, Cát Tuấn Phong gây chuyện trước, em cũng muốn đánh nó một trận lắm rồi.”
“Vậy để anh xem thử, có điều các cậu cũng phải bình tĩnh.” Hoắc Kiều nhăn mặt: “Với lại Thiệu Hàn Việt có thể coi là người bình tĩnh nhất trong số mấy đứa, sao lần này…”
Quý Nguyên Châu: “Chuyện của Hủ Hủ làm sao bình tĩnh nổi. Anh đừng nói nữa, mau đi đi.”
“Ờ.”
Quả thật văn phòng đóng chặt cửa không thể nghe được bất cứ tiếng nào.
Một lúc sau Phó Kim Hủ trông thấy hai bóng dáng quen thuộc trên hành lang.
Lệ Dương Vinh thốt lên: “Thầy Lưu?”
Thầy Lưu vừa thấy họ cũng ngạc nhiên: “Sao các em cũng ở đây?”
Lệ Dương Vinh ho khụ: “Thầy ơi, thầy nói với giáo viên ở trong là Hàn Việt không sai nha.”
“Đánh nhau còn không sai à, mấy đứa về ngay.”
Phó Kim Hủ: “Thầy nghe em nói ạ…”
“Hủ Hủ, nghe lời thầy, các em mau về đi.”
“Nhưng mà…”
“Thiệu Hàn Việt là học sinh của thầy, thầy hứa sẽ không để em ấy vô duyên vô cớ bị phạt, thầy sẽ làm rõ chuyện.” Thầy Lưu đáp: “Các em về trường đi, sau khi xong việc thầy sẽ đến gặp các em hỏi rõ mọi chuyện.”
Do thời gian không còn nhiều, thầy Lưu không nói thêm nữa, gõ cửa cùng với một giáo viên khác, vội vã sải bước vào văn phòng.
Hoắc Kiều: “Anh nghĩ mấy đứa nên về trước đi. Mặc đồng phục Gia Anh ở đây người khác còn tưởng đến cổ vũ cho Thiệu Hàn Việt đấy.”
“…”
“Yên tâm, có gì anh sẽ gọi điện thông báo.”
Không còn cách nào khác, Phó Kim Hủ đành về theo đường cũ.
Về đến trường cũng là lúc tan học, mọi người đều đã đi ăn cơm.
Cô ngồi tại chỗ mà tâm trí rối như tơ vò.
Quý Nguyên Châu: “Hủ Hủ, đừng lo lắng, anh Việt sẽ không sao đâu.”
“Trước đây cũng gặp nhiều rồi, vụ này chưa là gì.” Lệ Dương Vinh phát biểu: “Bọn Mười ba còn bị đánh cho tơi bời..”
“…”
“Khụ, hình như cũng lâu lắm rồi.” Lệ Dương Vinh ho khan: “Tóm lại ý tớ là việc này sẽ không nghiêm trọng đâu, việc to hóa nhỏ việc nhỏ hóa không có gì.”
Mặc dù Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu an ủi nhưng Phó Kim Hủ vẫn không yên lòng.
Khi giờ tự học buổi tối bắt đầu, thầy Lưu cuối cùng đã về.
“Có lẽ các em đã nghe đến chuyện chiều nay.” Thầy Lưu nghiêm túc: “Sau khi cuộc họp bàn giữa hai trường, bạn Thiệu Hàn Việt lớp ta và bạn Cát Tuấn Phong trường Hàng Châu II đều bị kỷ luật! Thông báo sẽ được đưa ra vào ngày mai.”
“Oà…”
Cả lớp xôn xao.
Lệ Dương Vinh đứng phắt dậy: “Thưa thầy, thầy cô đã làm rõ chân tướng sự việc chưa? Cát Tuấn Phong không chỉ có vấn đề về nhân cách mà còn nhắn tin đe dọa bạn Hủ Hủ lớp mình. Ngày xưa cậu ta còn hay bắt nạt bạn khác…”
“Các em có thể báo với giáo viên cơ mà.” Thầy Lưu phản bác: “Vậy sao các em không không báo mà tự tiện đi đánh người? Đây là lý do à?”
“…”
Lệ Dương Vinh mấp máy môi, chán nản ngồi xuống: “Tình hình sao nhỉ? Sao lần này không ra quyết định ngay? Không đâu, nhà anh Việt sẽ không để yên đâu.”
Quý Nguyên Châu cũng lấy làm lạ: “Cô Đường và chú Thiệu có đến trường không?”
“Không biết nữa. Mong là trường đưa ra quyết định kỷ luật đừng rút luôn.”
Sở dĩ Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên Châu đảm bảo chuyện sẽ ổn là vì sự kiêng dè của Nhà trường với nhà họ Thiệu, tuy nhiên lần này…
Phó Kim Hủ cảm giác trái tim mình hết xót lại lạnh, cô không thể nào chấp nhận Thiệu Hàn Việt bị kỷ luật vì mình.
“Thưa thầy, em nghĩ bạn Thiệu Hàn Việt không đáng bị phạt cùng với Cát Tuấn Phong. Cậu ấy tốt hơn Cát Tuấn Phong ạ.” Phó Kim Hủ đột ngột đứng dậy phát biểu.
Thầy Lưu đáp: “Hủ Hủ, em nghĩ quyết định của trường là sai sao?”
Phó Kim Hủ: “Bạn Việt cũng vì bạn bè cùng lớp, cậu ấy… có lẽ thấy em bị bắt nạt nên mới đến đánh Cát Tuấn Phong.”
Thầy Lưu khẽ thở dài: “Thầy biết cả. Tuy nhiên lần này Thiệu Hàn Việt đánh nhau trước cả bao nhiêu học sinh trường Hàng Châu II như vậy thật sự rất không tốt.”
“Thế thì sao, tên đó cần phải dạy cho một bài học.” Đúng lúc này, một bạn cùng lớp thì thầm, lớp phó thể dục, bình thường rất sợ Thiệu Hàn Việt.
Cả lớp đồng loạt nhìn cậu ta, lớp phó thể dục đỏ mặt nhưng ánh mắt không hề né tránh: “Tớ nói nghiêm túc. Mặc dù bình thường Thiệu Hàn Việt trông dữ dằn là vậy nhưng cậu ấy chưa bao giờ tùy tiện đánh người.”
“Đúng thế đúng thế. Thầy không biết đâu, đám Cát Tuấn Phong xấu xa lắm, bọn họ không nên nói xấu Hủ Hủ như vậy.”
Các bạn trong lớp biết rất rõ sự việc trên Tieba, bây giờ lại nghe nói Hàng Châu II bắt nạt bạn lớp mình lại càng sục sôi hơn bao giờ hết.
“Người như Cát Tuấn Phong nên bị đuổi học thẳng cổ, kỷ luật thật nghiêm, chẳng khác nào khối u ác tính của trường học.”
“Thiệu Hàn Việt ra mặt vì bạn bè, không cần thiết phải kỷ luật như thế.”
“Thầy ơi, bọn em không đồng ý.”
“Hay là cả lớp mình lên văn phòng khiếu nại, Nhà trường cũng phải nhân nhượng chứ.”
…
Cả lớp mỗi người một câu, đều đứng về phía họ.
Đôi mắt Phó Kim Hủ ửng đỏ, cô cứ ngỡ sau chuyện Ngô Nam Nam chỉ có mấy người bạn này tin tưởng mình, vậy mà không ngờ cả lớp đều đứng về phía mình…
“Được rồi, các em đừng mất trật tự, ra ngoài phải giữ im lặng.” Thầy Lưu đau đầu, vẫy tay gọi Phó Kim Hủ: “Hủ Hủ, em ra đây nói chuyện với thầy.”