Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 214



Hoa Ninh Thần là một loài thảo dược rất quý hiếm, chỉ có ở châu Nam Cực.


Chỉ cần khí hậu ấm áp một chút thôi là loài hoa này sẽ không t3hể sinh trưởng được. Cũng chính vì điều kiện khắc
nghiệt ấy, hoa Ninh Thần mới hiếm có, sau khi hái cũng phải trữ lạnh ngay.


Có điều v1ì số lượng quá ít, đến nay, con người vẫn không thể biết được toàn bộ tác dụng của nó.


Những tác dụng của hoa mà con người biết đều có9 thể thay thế bằng những dược liệu khác. Nếu có thể thay thế
được thì cũng sẽ không có ai tốn công, tốn sức đi hái làm gì. Cứ như thế nên hoa 3Ninh Thần đã hiểm này còn hiếm
hơn.


Nghe thấy lời này, cô gái nhíu mày. “Tiểu thư không cần lo lắng.” Người trung niên cười nói: “Giải8 thưởng của
cuộc đọ sức hôm nay chính là hoa Ninh Thần. Với tài bắn súng của tiểu thư, giải nhất nằm chắc trong tay chúng ta
rồi.”


Cô gái vuốt vuốt mái tóc vàng, kiêu ngạo: “Đương nhiên. Nói với vị tiền bối kia, tối nay tôi sẽ mang hoa Ninh Thần
đến gặp.”


Hai người không tiếp tục bàn tiếp nữa.


Đệ Ngũ Nguyệt liếc cô gái kia một cái, cảm thấy rất quen mắt. Vài giây sau, cô ấy mới nhớ ra đây chính là Lita
Bevin, trên màn hình lớn từng chiếu ánh của cô gái này. Gia tộc Bevin là một gia tộc lớn ở châu u. Tuy không nổi
tiếng trên trường quốc tế bằng mấy nhà tài phiệt lớn, càng không thể sánh với gia tộc Laurent nhưng thực lực của
họ cũng không thể khinh thường.


Gia tộc Bevin từng phải người đến Để đô mấy lần, vì thế Đệ Ngũ Nguyệt cũng biết họ.


Chỉ có điều, cô ấy không rõ lắm về thành viên của gia tộc Bevin.


Một lát sau, thang máy dừng ở tầng 67. Nhóm người này đi ra, cửa thang máy lại đóng lại.


Doanh Tử Khâm dời mắt. Cô vẫn đang tựa trong góc, hơi ngẩng đầu, vẻ mặt thờ ơ.


“Trời đất!” Lúc này Đệ Ngũ Nguyệt mới hô lên, cố gắng kiềm chế sự kích động: “Gia tộc Bevin thực sự tìm được
độc dược sư số một? Nghe qua thì hình như vị đại lão kia đang ở trên đảo?”


Độc dược sư số một!


Số một số một Cả Trái đất này chỉ có một không ai có thể vượt qua được


Tuy rằng Đệ Ngũ Nguyệt đã cho rằng độc dược sư số một là một ông già xấu đến độ ma chê quỷ hờn nhưng như
vậy cũng không cản được cô ấy có tâm lý ngưỡng mộ người tài.


Đến đảo hai tháng, cô ấy chưa từng gặp một đại lão nào trong tốp 20. Lita Bevin là người duy nhất chủ động xuất
hiện.


Nhưng dù là tay súng số một đứng trước mặt độc dược sự số một cũng chỉ là hạng tép riu. “Anh!” Đệ Ngũ Nguyệt
phấn khích không chịu nổi: “Anh nghĩ chúng ta có khả năng gặp được độc dược sự số một không? Dù rằng chỉ
đứng từ xa nhìn một cái, về ta cũng có cái để chém gió rồi.”


Nửa phút sau, Đệ Ngũ Phong mới chậm nửa nhịp mà ngẩng đầu, giọng điệu cũng rất chậm: “Không thể.” “Ai, cũng
đúng.” Đệ Ngũ Nguyệt thở dài thườn thượt: “Chắc hẳn gia tộc Bevin cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể liên
lạc được với độc dược sư số một. Con đỗ nghèo khỉ như em đừng mơ hão nữa.” Doanh Tử Khâm không nói gì, con
người cô càng sâu thêm. Cô có thể chắc chắn người được gọi là độc dược sư số một mà Lita Bevin tìm được là giả.


Nhưng nếu thực sự có người muốn mạo danh cô thì tuyến thời gian sẽ không khớp với nhau.


Lúc cô trở thành độc dược sư số một, cách bây giờ gần 500 năm rồi.


Dù dùng dược liệu có thể thay đổi quá trình phân chia tế bào, giảm tốc độ lão hoá của các cơ quan trong cơ thể
nhưng cũng không có độc dược sự nào có thể sống lâu như vậy.


Thể thì giả mạo thế nào?


Hơn nữa mục đích của kẻ đó là gì?


Trước đây cô cũng không hạ độc sát hại ai mà chỉ điều chế ra một số loại độc không ai có thể giải được.
Doanh Tử Khâm suy tư.


Tiếc rằng không gặp được kẻ mạo danh, cô cũng không tính ra được cụ thể sự tình. Còn về hoa Ninh Thần, cô cũng
đã từng dùng. “Tỉnh!” một tiếng, thang máy dừng ở tầng 88. Thông qua thang máy mới có thể đến tầng cao nhất.


***


Một bên khác.


Vân Sơn tra tin tức, đột nhiên họ lên: “Thiếu gia, Doanh tiểu thư nói cô ấy sắp đến đây rồi, đang đợi chúng ta ở khu
A trên tầng cao nhất toà cao ốc khu thợ săn.”


“Hửm?” Phó Quân Thâm ngừng lại, lạnh nhạt: “Đến khu A.”


Lúc mấy người họ đến, dưới sân đã bắt đầu cuộc so đầu. Bên tại toàn là tiếng nổ “pằng pằng” phát ra từ các loại
súng khác nhau.


Muốn lên bảng xếp hạng tay súng thần, ngoài việc phải có năng lực ngắm bắn cực giỏi mà còn cần đầy đủ trang bị.


Không giống như thôi miên sứ và độc dược sư, các tay súng rất ỷ lại vào trang bị.


Nếu tầm bắn của súng chỉ có 500 mét, năng lực của tay súng có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể bắn
trúng mục tiêu ở khoảng cách ngoài 1000 mét.


Cô gái ngồi trên khán đài, vừa uống coca vừa xem trận đấu ở dưới sân.


Là thợ săn đã có mặt trên bảng xếp hạng tay súng thần, Lita Bevin sẽ không tham gia những cuộc đọ sức của thợ
săn khác. Những thợ săn thắng cuộc sẽ khiêu chiến cô ta.


Doanh Tử Khâm thầy Phó Quân Thâm qua, nhường cho anh một chỗ, hất cằm về phía dưới: “Giờ còn có thể đăng
ký nữa không?”


Phó Quân Thâm nhướng mày: “Yểu Yếu muốn tham gia ư?”


Doanh Tử Khâm chống tay lên cắm, mắt phượng híp lại: “Chơi một chút.”


“Vậy đi đi.” Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nhướn lên: “Vân Sơn, đi nói một tiếng, thêm một người nữa.”


Vân Sơn nhận được lời giao phó, lập tức đi ngay.


Vân Vụ cùng đi với anh ta.


Trên đường, Vân Vụ thấp giọng nói: “Em nói này, Doanh tiểu thư đến thợ săn cũng chẳng phải, mới cầm được sủng
đã muốn so tài với một đống tay súng, đây chẳng phải làm càn ư? Sao anh không ngăn cản thiếu gia vậy?”


Bên dưới đạn bay vèo vèo, không cẩn thận bị thương thì phải làm sao?


Vân Sơn không nói gì, cao thâm bí hiểm liếc cậu ta một cái: “Lát nữa mù mắt chó của mày luôn.” (1)


Vân Vụ: “???”


Khán đài của bốn khu A, B, C, D đã kín khán giả.


Có thợ săn, cũng có thành viên bình thường.


Bây giờ, họ đã xem chán đến mức buồn ngủ, cho đến khi Lita Bevin ra sân tiếng hoan hô trong nháy mắt phun trào.


Đây là lần đầu tiên Lita Bevin xuất hiện trước mắt mọi người nhưng cũng không mâu thuẫn với việc cô ta rất nổi
tiếng.


Trẻ trung xinh đẹp lại có thực lực, người như vậy tự nhiên đáng để người người tung hô. Huống chi, đừng nói
đằng sau cô ta còn có gia tộc Bevin, bối cảnh không mạnh tầm thường đầu. Những thợ săn khác cũng không phải
muốn giết mà là muốn tạo quan hệ với cô ta. Lita mặc bộ đồ da bó sát người, gương mặt nặng nề tràn đầy sát khí.


Sau khi cô ta lên, động tác các tay súng xung quanh nhỏ đi rất nhiều, cũng không dám đối đầu với cô ta.


Khu A, trên khán đài.


“Thiếu gia, liệu có xảy ra chuyện bất trắc không?” Vân Sơn không dùng kính viễn vọng, dựa vào nội hình của bản
thân cũng có thể nhìn được rất xa: “Trên tay cô ta chắc hẳn là sản phẩm mới của khu trang bị ”


Họ cũng lấy một bộ nhưng vẫn chưa dùng.


“Cứ xem đi.” Phó Quân Thâm tựa ra sau, lười biếng: “Để cô bạn nhỏ chơi cho đã rồi tỉnh sau.”


“Cũng đúng.” Vân Sơn ngẫm nghĩ: “Dù sao cũng không phải là không đối phó được với gia tộc Bevin.”


Anh ta lại xem tiếp.


Cũng chỉ 20 phút sau, toàn bộ tay súng đều bị đánh bại.


Sàn đấu lại vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.


Lita nhíu mày: “Đúng là quá vô dụng.”


Cô ta còn tưởng lần này sẽ xuất hiện tay súng có thể uy hiếp được mình. Xem ra lấy hoa Ninh Thần là chuyện dễ
như trở bàn tay.


Song, ngay lúc Lita cất sủng trong tay đi, có người từ bậc thềm nhảy xuống, bước vào sàn đấu.


Đó là một cô gái.


Vóc dáng mảnh mai, trông không có gì đặc biệt, nhưng đó là một gương mặt phương Đông.


Nhìn thấy hình ảnh này, khán giả trên khán đài hơi ngạc nhiên.


“Cô gái người Hoa này muốn làm gì? Đừng bảo là muốn đối đầu với tiểu thư Lita đấy nhé.”


“Đã gần kết thúc rồi, cô ta không có tư cách tham gia mới phải.”


“Không, không, không. Không phải là không có tư cách tham gia trận đấu, mà là cô ta không có tư cách so đấu với
tiểu thư Lita.”


Lita Bevin là ai?


Mới chỉ 18 tuổi mà đã có mặt trong bảng xếp hạng tay súng thần, lại còn là tay súng nữ trẻ tuổi hiếm gặp trên bảng
xếp hạng nữa chứ. Nếu ai cũng có thể so sánh, chẳng phải sẽ thành trò cười sao?


Lita cũng rất bất ngờ vì sẽ có người lên sàn lúc này.


Nhưng khi nhìn thấy là một cô gái xấp xỉ tuổi mình, cô ta không nhịn được mà bật cười: “Được rồi, đừng làm mình
mất mặt, cô xuống đi. Tuy rằng cô xấp xỉ tuổi tôi nhưng cô không thể so sánh với tôi đâu.”


Từ ba tuổi cô ta đã bắt đầu cầm súng, ngày nào cũng tập bắn mấy trăm lần.


Dù có nhắm mắt, cô ta cũng có thể bắn trúng mục tiêu.


Cô ta chú ý đến trên tay cô gái này không có vết chai, chứng minh cô ấy không thường xuyên cầm súng.


Nếu cô ta thực sự đầu, chẳng phải chuốc nhục vào người ư? Lita nhấc tay, tỏ ý với quản lý bên cạnh: “Bảo cô ấy
xuống đi, đừng làm phiền màn biểu diễn tiếp theo của tôi.”


Tiếng la ó của khán giả trên khán đài cũng liên tiếp vang lên.


“Xuống đi!”


“Biến đi!”


“Tiểu thư Lita sắp biểu diễn bịt mắt bắn súng rồi, đừng ở đó cản trở nữa!”


Doanh Tử Khâm bất động đứng tại chỗ.


Dưới cái nhìn của tất cả khán giả, cô giơ tay lên, từ từ bóp cò. Cũng không nhìn, mà hướng cánh tay ra sau, thân hình và đầu quay lưng với bia ngắm đang không ngừng di chuyển và cách xa đó nhất, bắn liên tiếp mười phát.


“Pằng, pằng, pằng….”