Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 246



Nhưng đừng nói là hệ thống tường lửa bình thường, cho dù là mời lập trình viên tiến hành gia cố thêm cũng không
thể ngăn cản chương t3rình này xâm lấn.


Trình độ máy tính của người đàn anh kia khá cao. Những người khác trong nhóm nói với Doanh Nguyệt Huyên
rằ1ng người đàn anh này còn được Liên minh hacker ẩn danh mời tham gia.


Liên minh hacker ẩn danh là tổ chức hacker đứng đầu thế9 giới, không ai là không biết. Những hacker hàng đầu
đều tập trung trong Liên minh hacker ẩn danh này. Nhất là người đứng đầu tổ chứ3c Liên minh hacker ẩn danh,
người đó là thần thoại trong giới hacker.


Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng có ai gặp được ngư8ời đó, không biết người đó là nam hay nữ. Vậy nên
Doanh Nguyệt Huyên mới yên tâm xâm lấn vào máy tính của Doanh Tử Khâm.


Cô ta đã thử thăm dò thái độ của Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình mấy lần. Nhưng đến tận giờ phút này, cô
ta vẫn hiểu quá ít về Doanh Tử Khâm.


Từ xưa đến giờ cô ta chưa từng đánh trận mà không chuẩn bị trước, càng không hành động thiếu suy nghĩ.


Bờ môi Doanh Nguyệt Huyền mấp máy, ẩn “Next”.


Sau khi kết nối với máy tính của Doanh Tử Khâm, cô ta có thể điều khiển máy tính từ xa. Cô ta có thể xem được tất
cả tài liệu, lịch sử trò chuyện mà Doanh Tử Khâm lưu trên máy tính.


Nhưng sau khi Doanh Nguyệt Huyện ấn Next, hồi lâu sau màn hình vẫn không hề thay đổi gì cả, tựa như là chết
máy vậy.


Cô ta ấn lại một lần nữa.


Vẫn không hề có thay đổi gì. Doanh Nguyệt Huyên nhíu chặt mày.


Khi cô ta đang định kiểm tra xem rốt cục là xảy ra vấn đề ở đâu thì máy tính đột nhiên liên tục phát ra những tiếng
kêu “bíp bíp.”


Tiếng kêu rất lớn, vang ra cả bên ngoài.


Đến Chung Mạn Hoa ngủ ở phòng bên cạnh cũng bị đánh thức. Bà ta khoác áo choàng, đi tới gõ cửa: “Tiểu Huyên,
con đang làm gì vậy?”


“Mẹ, không sao đâu ạ.” Doanh Nguyệt Huyên giật bắn người: “Con đang chuẩn bị thi thôi mà, vô tình ẩn nhầm ạ,
chờ con khởi động lại máy tính là được.”


“Con ngủ sớm đi, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe.” Chung Mạn Hoa đang buồn ngủ díp mắt, cũng không đi vào
phòng: “Có chuyện gì cần giúp đỡ thì nhớ phải nói với mẹ đó.”


Nói xong bà ta trở về phòng.


Doanh Nguyệt Huyên thở phào một tiếng.


Đợi đến khi cô ta lại nhìn lên màn hình máy tính thì sắc mặt lập tức thay đổi.


Ngoài khung phần mềm cô ta mới viết ra thì màn hình desktop hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại thùng rác, những
tài liệu khác, bao gồm cả icon “My Computer cũng không thấy đâu.


Nhưng trong thùng rác cũng không có gì cả.


Ngón tay Doanh Nguyệt Huyến run rẩy, vội vàng ấn chuột vào biểu tượng Window. Vẫn trống rỗng, cho dù là
những phần mềm theo máy cũng không hề có.


Doanh Nguyệt Huyên như muốn nổ tung.


Cô ta lưu trữ rất nhiều tài liệu nghiên cứu khoa học, bài luận văn dốc hết tâm huyết mới viết ra được và rất nhiều
thứ quan trọng khác.


Hơn nữa, có nhiều thứ không thể lưu trữ trong USB hay lưu trữ đám mây được. Bây giờ, tất cả những thứ này đều
không còn nữa rồi.


Doanh Nguyệt Huyên không dám nghĩ tiếp nữa, tay cô ta run bần bật, ấn mở WeChat lên.


[Đàn anh, chuyện gì xảy ra vậy, sau khi em sử dụng chương trình này, không chỉ không thể xâm lấn được máy tính
của tên ăn trộm tài khoản QQ của em, còn bị xâm lấn ngược lại là sao? Toàn bộ tài liệu của em mất sạch cả rồi!]


Vài phút sau, phía bên kia mới trả lời.


[Không thể nào! Chương trình này là đơn hướng, sao máy tính của em có thể bị xâm lấn được chứ? Trừ khi đối
phương là một hacker vô cùng tài giỏi, có thể lợi dụng chương trình này để tiến hành xâm lấn ngược.]


Doanh Nguyệt Huyện đọc tin nhắn ấy, ánh mắt ngưng lại.


Doanh Tử Khâm là hacker tài giỏi hay sao?


Giỏi đến đâu đi nữa thì có giỏi bằng người đàn anh này của cô ta không?


Doanh Nguyệt Huyên còn chưa kịp hoàn hồn lại, mười giây sau, lại có một tin nhắn gửi tới.


[Hay là do lúc em nhập chương trình này bị sai rồi? Tôi đã nói là chương trình này rất thiếu ổn định, là chương
trình sử dụng một lần duy nhất, nếu như em nhập sai thì máy tính sẽ xảy ra vấn đề, chuyện này không phải do bị
xâm lấn ngược.]


Doanh Nguyệt Huyên ngẩn ra.


Sau đó Doanh Nguyệt Huyên vội vàng mở chương trình cô ta chạy lên, bật file word ra so sánh từng dòng code.


Khi so sánh tới hàng thứ ba từ dưới lên, cô ta phát hiện ra mình nhập sai một ký tự.


Thế nhưng trước đó cô ta đã rất cẩn thận, so sánh từng câu từng chữ tận năm lần.


Những thứ khác có thể không được nhưng trí nhớ của cô ta thì rất tốt, gần như đạt tới mức gặp là không quên.


Doanh Nguyệt Huyên có thể xác định cô ta tuyệt đối không hề nhập sai một chữ nào cả. Chuyện gì xảy ra vậy?


WeChat lại “Ting” một tiếng.


[Để tôi thử xem có thể khôi phục lại giúp em hay không)


Doanh Nguyệt Huyên thả lỏng hơn đôi chút. [Làm phiền anh rồi.] Sau đó cô ta chuyển quyền điều khiển máy tính
cho người ở phía bên kia. Thế nhưng mười phút trôi qua, máy tính của cô ta vẫn không khôi phục lại như bình
thường. [Xin lỗi, tôi không thể làm gì được rồi, trong máy tính em không có thứ gì quan trọng chứ?]


Doanh Nguyệt Huyên đè nén cảm giác đau xót trong lòng xuống, lau đôi mắt đã đỏ ửng, trả lời.


[Không có gì đâu ạ, đều do em cả, không thể trách anh được.]


Trước đó người đàn anh này gửi cho cô ta mấy chương trình, nhưng duy chỉ có chương trình này có thể điều khiển
hoàn toàn máy tính người khác.


Chỉ là do cô ta quá bất cẩn, nhập sai một chữ.


Nếu như ngay cả người đàn anh này cũng không thể khôi phục lại, vậy cô ta mang chiếc máy tính này tới cửa hàng
sửa chữa cũng không có tác dụng gì cả.


Doanh Nguyệt Huyên ngồi tại chỗ một lúc, sau đó lắc đầu, rửa mặt lên giường.


***


Trong căn biệt thự bỏ hoang phía bắc ngoại ô.


Mí mắt Doanh Tử Khâm giật giật, cô từ tốn đưa tay ra, sờ thử một quân bài.


Không thèm lật lên nhìn, ngửa bài của mình ra.


Lita tới gần xem thử, nhìn thấy mười ba quân bài hoàn toàn khác nhau.


Cô ta học chơi mạt chược chưa lâu, tổng cộng mới nửa tháng, nhưng cũng biết đây là thập tam thái bảo. Đây là một
kiểu bài rất khó thắng, bởi vì không thể phỗng* cũng không thể ăn, mỗi một quân bài đều do mình tự bốc ra.


* Phông hay còn gọi là Phu ngang tức 3 quân giống nhau. Phỗng có thể do tự bốc lấy, hoặc ăn được do người khác
đánh ra. Nếu người bên tay trái đánh 1 quân thì người khác có thể ăn.


“Không phải chứ? Vậy mà cô cũng thắng được sao?” Lita chỉ vào mười ba quân bài kia: “Cô chơi bẩn!”


“Không hề.” Doanh Tử Khâm ngáp một tiếng: “Làm vậy còn phiền phức hơn.”


Cô cũng không rảnh hơi tới mức vận dụng năng lực thần toán khi đang chơi bài. Như vậy đã khiến Lance và Bessie
kính sợ rồi, đại lão không hổ là đại lão, ngay cả kỹ năng đánh mạt chược cũng cao hơn bọn ho.


“Không chơi, không chơi nữa đâu.” Lite cáu kỉnh hừ một tiếng: “Chán òm à, tôi không thắng nổi.”


Người đàn ông trung niên vội vàng cất hết quân mạt chược đi.


“Đã sắp tới lúc rồi.” Lita nhìn điện thoại, nói: “Tôi muốn xem độc dược sư số một là người như thế nào.”


Lance và Bessie đứng lên, bảo vệ ở hai bên Lita.


Doanh Tử Khâm tựa ở trên vách tường, mí mắt rũ xuống. Cô cầm điện thoại, ngón tay ấn lên màn hình một cái.


Cùng lúc đó, chiếc máy tính cô đặt ở trong phòng ngủ ở nhà họ Ôn tự động tắt máy. Doanh Tử Khâm duỗi lưng
một cái, véo chiếc mặt nạ da người đeo trên mặt mình. Không thể không thừa nhận chiếc mặt nạ da người do Phó
Quân Thâm sử dụng chiếc máy in 3D công nghệ cao chế tạo ra còn mạnh hơn cả một vài dịch dung sư trên bảng
xếp hạng.


Cho tới tận bây giờ, Lita vẫn chưa phát hiện ra cô đang hóa trang.


Cô từng lướt khu giao dịch trên diễn đàn NOK, cũng có máy in 3D, nhưng không có bất kỳ chiếc nào so sánh được
với chiếc của Phó Quân Thâm.


Doanh Tử Khâm chìm vào trong dòng suy nghĩ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi kim đồng hồ chỉ vào
đúng hai giờ, có tiếng bước chân khe khẽ từ bên ngoài truyền vào. Gió đêm cũng theo đó mà thổi tới, ngoài Doanh
Tử Khâm ra thì cơ thể ba người còn lại căng cứng cả lên.


Bất kể có phải là độc dược sư hay không, bất kỳ ai đứng đầu trên bảng thợ săn thì đều là những tồn tại vô cùng
đáng sợ. Tiếng bước chân này càng ngày càng nhỏ, đến khi không còn âm thanh gì phát ra thì trong đại sảnh tầng
một đã có thêm một người nữa.


Đây là một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy.


Toàn thân cô ta bị bao phủ trong lớp áo màu đen, ngay cả mái tóc và gương mặt cũng được che kín, chỉ để lộ ra đôi
mắt.


Doanh Tử Khâm mở mắt ra, lông mày nhíu lại.


Trước kia cô từng ăn mặc như thế này.


Hiện giờ mọi người gọi kiểu áo này là gì nhỉ? À, áo dài Ả Rập.


Trước đây cô không hề có quan niệm thẩm mỹ gì cả, chủ yếu là do loại áo ấy rất tiện.


Người phụ nữ đó không để tâm tới những người khác, nhìn thẳng vào Lita: “Hoa Ninh Thần đâu?” Giọng nói của
cô ta trong nhà nước, rất dễ nghe, không hề mang hơi thở âm u của các độc dược sư.


Lita đưa tay ra, người trung niên bên cạnh đi tới, trên tay cầm một cái hộp, bên trong chứa hoa Ninh Thần bị đóng
băng


Người phụ nữ đó nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Sau ba ngày, tôi sẽ giải độc cho bố cô.”


Nói xong, cô ta vươn tay ra, định lấy chiếc hộp đi.


“Xin chờ một chút.” Doanh Tử Khâm đứng thẳng người: “Trước khi cô lấy hoa Ninh Thần đi, còn có một việc rất
quan trọng khác.”


Sắc mặt người đàn ông trung niên kia khẽ thay đổi: “Cô chủ.”


Ngoại trừ tên độc dược sư thần kinh đứng thứ ba trên bảng xếp hạng, những độc dược sư khác đều là những kẻ buồn vui thất thường.


Nếu như đắc tội với độc dược sư số một,v ậy thì hôm nay đừng ai trong số bọn họ mong rời khỏi đây.


Lita đưa tay lên, ra hiệu cho người đàn ông trung niên hãy im lặng. “Cô đã biến mất quá lâu, chúng tôi không thể khẳng định cô là độc dược sư số một được.” Doanh Tử Khâm lấy một chiếc bình nhỏ ra, bên trong là một miếng điểm tâm: “Vậy nên, làm phiền tiền bối hãy thể hiện một chút năng lực của ngài ra, dọa chúng tôi một phen thử xem.”


Cô đóng chiếc hộp trong tay người đàn ông trung niên lại, đưa chiếc bình tới: “Xin mời.”