Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 294



Ông cụ Phó vừa đi, sẽ không còn ai che chở cho Phó Quân Thâm nữa.


Thật ra thời gian Phó Quân Thâm ở nhà họ Phó không tính là dài. 3


Lúc năm tuổi, Phó Quân Thâm đã đến Đế đô, sinh sống ở Đế đô gần mười năm. Đến năm mười bốn tuổi, anh mới
được cÔng cụ Phó đón về1 thành phố Hộ.


Sau đó thì có danh hiệu công tử ăn chơi phong lưu nhất thành phố Hộ.


Năm mười tám tuổi, Phó Quân Thâm đến Đ9ế đô một chuyện, thành phố Hồ lại nhận được tin tức anh chọc vào
nhà họ Mộng.


Vì thế, Ông cụ Phó lại đưa anh đến châu Âu ngay tro3ng đêm, hơn ba năm, gần bốn năm sau, Phó Quân Thẩm mới
lại quay về.


Tính tới tính lui, Phó Quân Thâm cũng chỉ ở nhà họ Phó chưa t8ới mười năm.


Nhưng Phó Minh Thành vẫn nhìn Phó Quân Thâm không vừa mắt, bởi vì Ông cụ Phó quá coi trọng anh.


Một cậu ấm ăn chơi trác táng chỉ được mẽ ngoài, còn đầu chẳng làm được tích sự gì.


Phó Quân Thâm dựa vào đầu mà phách lối như vậy chứ?


Ông cụ Phó đi rồi, Phó Minh Thành lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hòn đá nặng trĩu trong lòng ông ta cũng đã
rơi xuống.


Khác những bậc cha ông khác, ở nhà họ Phó, Ông cụ Phó có uy danh quá lớn.
nhà họ Phó có địa vị ở thành phố Hồ như ngày hôm nay cũng là nhờ có Ông cụ Phó.


Điều khiến Phó Minh Thành bất ngờ là Ông cụ Phó không giấu di chúc đi mà lại thẳng thắn đặt ngay trên bàn sách.


Phó phu nhân cũng nhìn thấy: “Minh Thành, ở đây này.”


Phỏ Minh Thành nhanh chóng đi tới, cầm di chúc trên bàn sách lên, bắt đầu lật xem.


Lúc nhìn thấy Ông cụ Phó để hết Ngự Hương Phường, 15% cổ phần Tập đoàn Phó thị cùng toàn bộ bất động sản
của nhà họ Phó ở Đế đô cho Phó Quân Thâm, gân xanh trên trán và trên cổ Phó Minh Thành run lên bần bật.


Ông ta thở hổn hển, trực tiếp xé nát bản di chúc trong tay. Thấy hành động này của ông ta, Phó phu nhân biết ngay đã xảy ra chuyện gì.


Bà ta há miệng: “Ngự Hương Phường. Ông cụ thật sự cho nó Ngự Hương Phường à?” Cho dù cả hai đều đã chuẩn
bị tâm lý nhưng nhìn thấy di chúc viết rõ rành rành vẫn không thể nào chấp nhận được.


Ngự Hương Phường đó!


Nền tảng của nhà họ Phó!


Bị một thằng ăn chơi trác táng lấy mất, chẳng được mấy ngày mà mất trắng.


Phó Minh Thành hít một hơi thật sâu: “Cứ chuẩn bị hậu sự trước đã, bố cũng tám mươi lăm tuổi rồi, đây là hỉ tang,
là chuyện tốt. Mời thầy tới quyết định thời gian tổ chức tang lễ, còn phải mở tiệc mời các gia tộc lớn đến.”


Người già trên tám mươi tuổi qua đời, tang lễ đã có thể gọi là hỉ tang.


Thế nên đến lúc đó, nhà họ Phó cũng sẽ làm theo tập tục, đặt linh cữu trong nhà ba ngày bày tiệc rượu mời khách.


Với Phó Minh Thành mà nói, đây là một cơ hội rất lớn để ông ta lôi kéo đối tác.


Mấy ngày trước, bổ Tô Nguyễn là Tô Lương Huy đã gửi tin nhắn cho ông ta, nói là sẽ ủng hộ ông ta hết sức.


Ông ta muốn cho Phó Quân Thảm thấy rõ ai mới là người xứng đáng thừa kế nhà họ Phó.


Nhưng Phó Minh Thành cũng biết, ông ta xẻ bản di chúc này chẳng có tác dụng gì.


Ông cụ Phó là người rất cẩn thận, chắc chắn ông đã chuẩn bị rất nhiều bản di chúc, hơn nữa nhất định đã đưa đi
công chứng, có hiệu lực pháp luật.


Phó phu nhân như vừa tỉnh mộng, vội vàng bắt đầu gọi điện thoại.


Bây giờ bọn họ không cần chuẩn bị quan tài vì đã chuẩn bị từ cách đây rất lâu rồi. Chẳng ai ngờ, hậu sự đã chuẩn bị
từ hơn ba năm trước, bây giờ mới dùng tới.


Phó Minh Thành ném những mảnh vụn tờ di chúc mình vừa xé vào thùng rác, đoạn liếc nhìn Ông cụ Phó nằm trên
giường một cái rồi đi ra ngoài.


Bên kia, sau khi gọi điện thoại cho mấy anh chị em khác của Phó Minh Thành, Phó phu nhân lại vội vàng lên lầu.


“Nhất Trần!” Phó phu nhân gõ cửa một cái, thấy tiếng ngáy vang của người trong phòng, bà ta dứt khoát dùng chìa
khóa mở cửa luôn: “Nhất Trần, mau dậy đi.”


“Mẹ, đừng làm phiền con.” Phó Nhất Trần lầu bầu một tiếng, lật người: “Hôm nay là cuối tuần, để con ngủ thêm lát
nữa.”


“Còn ngủ à?” Phó phu nhân tức đến độ véo xếch tại anh ta lên: “Ông nội con mất rồi, con ngủ gì mà ngủ?”


Câu này khiến Phó Nhất Trần lập tức tỉnh như sáo.


Anh ta mở choàng mắt, bật dậy: “Mẹ, mẹ nói gì cơ?”


“Sáng sớm nay, ông nội con đi rồi.” Trên mặt Phó phu nhân cũng không có vẻ gì là đau buồn, chỉ điềm nhiên nói:


“Dậy chuẩn bị với mẹ mau lên.”


Phó Nhất Trần cuống cuồng bắt đầu thay quần áo: “Chẳng phải sức khỏe ông vẫn tốt ạ? Sao tự dưng lại…”


Nói đoạn, như vừa nhận ra điều gì, anh ta vội hỏi: “Di chúc thì sao? Ông nội chia thế nào ạ?”
nhà họ Phó lớn như vậy, Ông cụ Phó còn có không ít anh chị em, chỉ riêng hàng con như Phó Minh Thành đã có
hơn hai mươi người chứ chưa cần nói đến hàng cháu như Phó Nhất Trần. Phó phu nhân không nói gì.


“Không phải là cho Phó Quân Thâm hết đấy chứ?” Sắc mặt Phó Nhất Trần thoáng thay đổi: “Ông nội điên rồi ư?


Anh cả còn lù lù ra đấy mà để nó thừa kế nhà họ Phó à?”


“Con không phải lo lắng chuyện này.” Ngoài cửa, nét mặt Phó Minh Thành lạnh như bằng: “Phó Quân Thâm
không phải con của bố và mẹ con, nó không phải người nhà họ Phó, không có tư cách thừa kế cái nhà này.”


Phó Nhất Trần sửng sốt: “Bố… bố nói gì cơ?”


Anh ta đố kỵ với Phó Quân Thâm nhiều năm như vậy, kết quả Phó Quân Thâm lại không phải người nhà họ Phó
ư?!


Phó Minh Thành không để ý đến anh ta nữa mà vội vàng đi tìm Hà Tuyền – người thực hiện di chúc do Ông cụ Phó
chỉ định.


***


Cũng trong sáng hôm đó, bốn gia tộc lớn đều đã biết tin Ông cụ Phó qua đời. Mấy năm nay, nhà họ Giang vẫn luôn
ổn định đứng sau nhà họ Phú, Giang Mạc Viễn cùng một mục dồn lực vào nhà họ Giang để nhà họ Giang có thể
vượt qua nhà họ Phó, trở thành gia tộc đứng đầu bốn nhà hào môn. Nhưng Giang Mạc Viễn luôn bận rộn chuyện ở
công ty, không mấy quan tâm đến thế giới bên ngoài, bà Giang là Diệp Tổ Hà phải gọi điện thoại bảo anh ta về.


“Mất rồi ạ?” Giang Mạc Viễn sửng sốt hiểm thấy, một lúc sau, anh ta chậm rãi nhả ra một câu vô cùng lạnh lùng:


“Cũng là chuyện trong dự liệu.”


Sức khỏe của Ông cụ Phó vẫn luôn không tốt, có chữa khỏi chắc cũng để lại di chứng gì đó.


Thế nên Giang Mạc Viễn không có bất cứ cảm xúc gì với chuyện này.


Đối với anh ta mà nói, Ông cụ Phó cũng chỉ là một người xa lạ.


Đến đời bọn họ, giao tình của tổ tiên đã phai nhạt từ lâu.


Diệp Tổ Hà đang pha trà, bình thản đáp: “Phỏ Nghĩa Xương đi rồi, thành phố Hộ này cũng sắp nổi sóng gió, Mạc
Viễn, đây là cơ hội của con đấy.”


Người nhà họ Phó còn tranh nhau đòi chia gia sản, bảo sao người ngoài lại không muốn thâu tóm nhà họ Phó?


Tuy trước kia bà ta còn muốn để Giang Mạc Viễn kết hôn với thiên kim nhà họ Phó, còn nói chuyện vui vẻ với Phó
phu nhân rồi.


Nhưng trên thế giới làm gì có tình nghĩa vĩnh cửu.


Đương nhiên nhà họ Giang phải đặt lợi ích lên hàng đầu.


Giang Mạc Viễn khẽ vuốt cằm: “Mẹ, con hiểu rồi.”


Nhân cơ hội nhà họ Phó nội loạn, nói không chừng nhà họ Giang có thể vượt qua nhà họ Phó, thậm chí thu mua
được mấy sản nghiệp lớn nhà họ cũng nên. Giang Mạc Viễn ngồi trên ghế sô pha, nới lỏng cà vạt rồi cầm một tách
trà lên.


Sau khi nhập một hớp, như nghĩ tới điều gì, anh ta cau mặt một hồi, ánh mắt trở nên đăm chiêu.


Ông cụ Phó mất đi, người chịu đả kích lớn nhất chắc chắn là Phó Quân Thâm. Không có cÔng cụ Phó, cậu ấm như


Phó Quân Thâm cũng mất đi chỗ dựa.


Giang Mạc Viễn vuốt ve chiếc tách, ánh mắt dần sâu thăm thẳm.


Cứ như vậy, Doanh Tử Khâm cũng…


Giang Mạc Viễn hơi siết ngón tay, chậm rãi thở hắt ra một hơi, mi tâm giãn ra.


Anh ta nghe nói Doanh Tử Khâm đã bị đuổi khỏi nhà họ Doanh, anh ta cũng có thể thuận tiện đón cô về nhà họ
Giang.


Diệp Tổ Hà chú ý tới sự thay đổi trong cảm xúc của anh ta: “Mạc Viễn, con đang nghĩ gì thế?”


“Không có gì.” Giang Mạc Viễn thản nhiên: “Con đang nghĩ mẹ nói rất đúng, đây là cơ hội của con.”


Nghe vậy, Diệp Tổ Hà chỉ khẽ gật đầu, không hỏi nhiều nữa,


***


Vì là cuối tuần nên ông cụ Chung không đến công ty. Ông vẫn dậy lúc tám giờ như ngày thường, ra ngoài tập Thái


Cực quyền, tản bộ rồi tiện đường đi mua chút thức ăn.


Ông cụ Chung khả thích cuộc sống bình dân thể này, dạo này ông còn bắt đầu học nấu ăn. Lúc ông về đến nhà đã là
mười một giờ, nhìn thấy quản gia Chung ngơ ngẩn ngồi vững trên sô pha, thi thoảng còn đưa tay dụi mắt, ông lấy làm lạ, hỏi: “Sao thế?”


“Ông chủ.” Thấy ông về, quản gia Chung đứng bật dậy: “Ông chủ, nhà họ… họ Phó, có tang rồi.” Ông cụ Chung
không phản ứng kịp, máy móc hỏi lại: “Ai cơ?” “Ông cụ Phó.” Chung quản gia khẽ lau nước mắt: “Ông ấy vừa mất
sáng sớm nay.”


Cơ thể ông cụ Chung hơi loạng choạng, sắc mặt lập tức tái mét.


“Ông ngoại.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm thoảng thay đổi, cô nhanh chóng bước lên đỡ lấy ông, đưa cho ông ly nước
đã chuẩn bị sẵn: “Ông ngoại, ông uống nước đi ạ.” Một khi tâm trạng người già quá dao động sẽ tạo thành tổn
thương rất lớn đến cơ thể.


Ông cụ Chung run rẩy một hồi mới miễn cưỡng uống được một hớp nước. Doanh Tử Khâm đã bỏ thuốc vào nước,
có thể giúp ông ổn định tâm trạng.


“Tử Khâm, cháu đi tìm thằng nhóc kia đi, ông ngoại không sao đâu.” Ông cụ Chung uống xong, không kịp buồn bã
bị thương đã nghĩ tới chuyện quan trọng nhất: “Bây giờ, người không chấp nhận nổi nhất là nó. Cháu phải trông
chừng nó, ông Phó nói nó mà phát điên lên là có thể tổn thương cả chính bản thân mình.”


Sau khi xác nhận ông cụ Chung không có việc gì, Doanh Tử Khâm buông tay rồi ra ngoài.


***


Tin tức lan truyền rất nhanh, Phó Minh Thành lại có ý tổ chức tang lễ rình rang nên không đè tin xuống, tin tức cứ thế truyền tới Đế đô.


Mục Hạc Khanh cũng không thể tin nổi, Trong chốc lát, ông không nói gì, chỉ cúi đầu trầm mặc.


Bên cạnh, Mục Thừa mở miệng hỏi ý: “Ông chủ, chúng ta?” “Dùng máy bay tư nhân.” Mục Hạc Khanh nhanh chóng đưa ra quyết định: “Đến thành phố Hộ.”