Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Trong tivi, ống kính chĩa thẳng vào Ôn Phong Miên.
Rất rõ ràng.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy vết sẹo mờ mờ t3rên góc trán bên phải của ông.
Kỷ Nhất Hàng mở to mắt, tay ông run run, nghiên mực trên tay lăn xuống dưới đất.
1
“Cốp” một tiếng, nghiên mực nứt ra, vỡ thành hai mảnh.
Ông như không nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tivi, 9mặt cũng tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Cuộc phỏng vấn này là truyền hình trực tiếp, vẫn đang tiếp tục,
Một3 người hỏi, một người đáp, phóng viên của đài truyền hình Trung ương hỏi, Ôn Phong Miên trả lời.
Trên tivi không có 8bình luận xuất hiện trên màn hình, tất cả đều dựa vào phóng viên giới thiệu,
Răng người phụ nữ và vào nhau lập cập, không nói thành câu, dù thế nào cũng không thể tin được: “Vậy… vậy mà
em ấy lại bồi dưỡng ra hai thủ khoa đầu vào? Lại còn đều là thủ khoa đề toàn quốc?”
Họ cũng từng nghe thấy tên Doanh Tử Khâm. Nhất là tháng trước, có thể nói là như sấm rền bên tai. Chung kết
quốc tế ISC, là gia đình có truyền thống nghiên cứu khoa học như nhà họ Kỷ, đương nhiên là quan tâm.
Sau đó châu Âu xảy ra vụ nổ, Doanh Tử Khâm bị chôn vùi, lại được bác sĩ chẩn đoán là rất có khả năng không thể
tỉnh lại được, họ cũng cảm thấy rất đáng tiếc nhưng rất nhanh sau đó đã quẳng chuyện này ra khỏi đầu.
Chỉ có thiên tài còn sống mới có ích.
Kỷ Nhất Hàng cũng biết rõ đề toàn quốc lần này khó bao nhiêu.
Đương nhiên, độ khó này dành cho tất cả học sinh.
Với học sinh xuất sắc, độ khó của kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia có thay đổi thế nào cũng như
nhau.
Nhưng thủ khoa đầu vào 750 điểm, thực sự là quả hiểm. Nhà họ Kỷ cũng từng có vài thủ khoa đầu vào những cao
nhất cũng chỉ có 735 điểm. Tuy chỉ kém 15 điểm nhưng khoảng cách này còn lớn hơn cả khoảng cách giữa trường
đại học tốp đầu và đại học bình thường.
“Là em ấy.” Kỷ Nhất Hàng lẩm bẩm: “Em ấy thực sự chưa chết.”
Đã qua hơn 20 năm, ông vẫn nhớ như in..
Sự cố phòng thí nghiệm năm đó, tổng cộng có 18 nghiên cứu viên của khu trung tâm mất mạng.
Khí độc DEATH xâm nhập toàn diện, căn bản là không có khả năng sống sót.
Hơn 20 năm trước, khoa học kỹ thuật của nước Hoa vẫn chưa phát triển.
Tuy nhân viên nghiên cứu ở khu trung tâm mặc đồ bảo hộ cao cấp nhất nhưng cũng không thể chắn được khí độc
DEATH.
Chứ đừng nói vì thí nghiệm xảy ra sai sót mà gây ra bức xạ nghiêm trọng. Đến nhân viên nghiên cứu ở xung quanh
và các trợ lý trong những năm qua cũng lần lượt qua đời. Kỷ Nhất Hàng căn bản không ngờ được Ôn Phong Miên
có thể sống sót.
Ôn Phong Miên là nghiên cứu viên số một. Tất cả thao tác cốt lõi chỉ có mình ông có thể thực hiện.
Không ai có thể thay thế được ông.
Trên tivi, Ôn Phong Miên mỉm cười, rất sạch sẽ, rất trấn định.
Trong hốt hoảng, Kỷ Nhất Hàng nhỏ đến cậu thiếu niên của 20 năm trước.
Chỉ mới 16 tuổi mà đã vượt xa bạn bè đồng trang lứa, thậm chí là cả một vài giáo sư.
Độ tuổi mà người khác vẫn còn đang chơi đùa, Ôn Phong Miên đã trở thành nhân viên nghiên cứu số một của khu
thí nghiệm bí mật.
Thành tựu này, đừng nói là nhà họ Kỷ, tất cả gia tộc có liên quan đến nghiên cứu khoa học cũng không theo kịp
được.
“Đặt vé máy bay, đến thành phố Hộ.” Kỷ Nhất Hàng đưa ra quyết định ngay lập tức: “Em ấy còn sống mà không
trở lại. Tôi bắt buộc phải đón em ấy trở về.”
Từ cuộc phỏng vấn, ông biết em trai của ông đã đổi cả họ.
Sau đó mai danh ẩn tích, sống ở một huyện nghèo hơn 20 năm.
Cái họ Kỷ này với Ôn Phong Miên mà nói bức bối bao nhiêu? Tuy nhà họ Kỳ không phải là gia tộc kinh doanh gì
nhưng tiền cũng đủ tiêu. Trước đây Ôn Phong Miên ăn, mặc, ở đều là dùng những thứ tốt nhất, sao em trai ông có
thể chịu được cuộc sống nghèo khổ đó?
Kỷ Nhất Hàng không thể nghĩ thêm được nữa.
“Khoảng thời gian này không được.” Bà Kỷ lắc lắc đầu: “Dự án bên căn cứ thí nghiệm đang đến thời khắc quan
trọng nhất, ông cũng chỉ có hai hôm nay là có thời gian ở bên Tiểu Ly.” Kỷ Ly là con gái út của hai người, năm nay
cũng thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia. Để đô không sử dụng đề toàn quốc nhưng để dễ hơn đề toàn
quốc lần này.
Điểm thi của Kỷ Ly là 708, xếp thứ 89 ở Để đô.
Kỷ Nhất Hàng đặc biệt xin nghỉ trở về, cùng Kỷ Ly tra điểm thi.
Được Vợ nhắc nhở như vậy, Kỷ Nhất Hàng cũng nhớ ra.
Ông hơi trầm mặc một lát: “Tôi cố gắng nhanh chóng giải quyết bước tiếp theo trước, sau đó xin nghỉ.”
Dù thế nào đi chăng nữa, họ bắt buộc phải đón Ôn Phong Miên trở lại.
***
Động tĩnh trên mạng không hề ảnh hưởng đến Doanh Tử Khâm.
Những ngày qua Truyền thông Sơ Quang đang cố gắng hết sức điều tra tất cả những việc dơ bẩn Giải trí Thiên
Hành làm rồi sắp xếp thành một danh sách
“Sếp, Giải trí Thiên Hành cũng chẳng tốt hơn Tinh Thần Ngu Lạc là bao.” Nữ thư ký chỉ danh sách dày 10 cm: “Cô
xem những chuyện mà họ làm đi, đúng là khiến người ta phải cảm thán không thôi.”
Điểm duy nhất mà Giải trí Thiên Hành mạnh hơn Tinh Thần Ngu Lạc chính là họ bóc lột nghệ sĩ kém nổi tiếng nhất
của công ty. Chứ không như Tinh Thần Ngu Lạc, đến ảnh để như Thương Diệu Chi cũng dám tùy tiện ngược đãi.
“Qua hai ngày nữa, tung chứng cứ lên mạng” Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lát: “Hôm nay không làm gì.”
Ban nãy chủ nhiệm giáo vụ còn gọi điện cho cô, nói rất nhiều học sinh và phụ huynh đều đến tìm ông để xin tư vấn.
Hôm nay toàn Internet ăn mừng, cô không thể làm mọi người mất hứng, để Giải trí Thiên Hành bả chiếm hot
search được.
Lông mi Doanh Tử Khâm hơi rũ xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Có điều, những kế
hoạch khác có thể bắt đầu tiến hành, thu mua Giải trí Thiên Hành với giá thấp nhất.”
Vốn dĩ kế hoạch này phải bắt đầu từ lâu rồi nhưng vì chuyện vụ nổ mà gác lại đến tận bây giờ.
Nữ thư ký tiếp lời: “Sếp, tôi hiểu, phải tiêu tiền đúng chỗ, sao có thể lãng phí tiền để làm chuyện này được?”
Muốn thu mua Giải trí Thiên Hành chắc chắn phải bỏ ra hơn trăm tỷ.
Nhưng nếu danh tiếng của Giải trí Thiên Hành giảm, giá cổ phiếu cũng sẽ hạ xuống.
Như vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Ban đầu Lạc Văn Bản cũng có suy tính ấy nhưng bây giờ bị nuốt ngược lại.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Mời vào.” Người bước vào là Giám đốc Đường. Vẻ mặt ông ta rất nghiêm túc: “Sếp,
Lạc Văn Bân nói tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của Truyền thông Thời Đại muốn gặp cô.”
Truyền thông Thời Đại là công ty giải trí số một, số hai của toàn cầu, dưới trướng công ty này đều là nghệ sĩ đang
rong ruổi trong giới phim ảnh quốc tế.
Và nó có công ty phụ thuộc ở nhiều quốc gia và khu vực khác nhau.
Truyền thông Thời Đại vẫn luôn muốn thò tay vào giới giải trí nước Hoa, chỉ có điều thực lực tổng hợp của Truyền
thông Sơ Quang quá mạnh, vì thế nó không thể lay động nền tảng.
Truyền thông Thời Đại hợp tác với Giải trí Thiên Hành không chỉ là vì muốn giúp Giải trí Thiên Hành mà cũng có
tham vọng của riêng mình. Doanh Tử Khâm lạnh nhạt nói: “Không gặp.” “Đúng vậy, không gặp.” Nữ thư ký cũng
nói: “Sếp của chúng ta là người ai muốn gặp cũng gặp được sao?”
Đây là nước Hoa.
Truyền thông Thời Đại thực sự coi mình là mẹ thiên hạ ư?
Giám đốc Đường cũng gật đầu: “Tôi sẽ trả lời họ ngay.”
“Tôi cũng đi trước đây.” Doanh Tử Khâm đứng dậy: “Chuyện tiếp theo, mọi người đều có thể giải quyết rồi.”
“Vâng thưa sếp.” Nữ thư ký tiễn cô ra ngoài: “Sếp, vui vẻ với bạn trai nhé.” Bước chân Doanh Tử Khâm ngừng lại,
quay đầu liếc cô ta một cái, ánh mắt rất lạnh.
Nữ thư ký: “???”
Cô ta có nói gì sai ư?
***
Dưới tầng.
Xe của Phó Quân Thâm đã dùng trước cổng. Doanh Tử Khâm mở cửa ghế phó lái xe, ngồi xuống.
“Đại lão, đến rồi sao?” Nhiều Triều đang ngủ gà gật ở đằng sau tỉnh lại: “Đại lão, cô thật lợi hại. 750 điểm, ông cụ
nhà tôi khen cô thông minh đấy.”
Phó Quân Thâm nhìn đường đằng trước, nhấc mí mắt: “Mồm vô dụng rồi?” Nhiếp Triều lập tức ngậm miệng lại.
Anh ta cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, không làm bóng đèn tỏa ra ánh sáng không hài hòa giữa đôi tình
nhân.
Híc, cún độc thân không có nhân quyền.
Phó Quân Thâm khởi động xe, lái về nhà họ Nhiếp.
Doanh Tử Khâm tựa lưng lên ghế, nghe điện thoại, là của Ôn Phong Miên: “Bố?”
“Ban nãy có phóng viên phỏng vấn bố, bố nhận rồi.” Giọng Ôn Phong Miên mang ý cười: “Phóng viên hỏi bố bồi
dưỡng con và Du Du thế nào, bố nói các con đều là đứa trẻ ngoan, không cần bồi dưỡng.”
Vẻ mặt Doanh Tử Khâm khựng lại.
Cô biết nguyên nhân Ôn Phong Miên không thích lộ diện trước mặt đại chúng, ngoài vì khiêm tốn ra thì cũng vì
không muốn để người ở Đế đô phát hiện. “Yểu Yểu, con nói đúng. Có những chuyện cần giải quyết, bố cũng không
thể trốn tránh cả đời được.” Ôn Phong Miên trầm mặc trong phút chốc, lại cười nói: “Đợi giải quyết xong mọi
chuyện, bố và con cùng đến Để đô.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi ngưng lại: “Bố.” “Vẫn là câu nói đó.” Ôn Phong Miên: “Dù xảy ra bất cứ chuyện gì,
bố luôn tự hào vì con. Con là con gái bố, mãi mãi là vậy.”
Doanh Tử Khâm nhất thời trầm mặc lại, không trả lời.
Trái tim cô đang run nhẹ lên.
Ôn Phong Miên cực thông minh, nếu không cũng không thể có đứa con thiên tài như Ôn Thính Lan.
Ôn Phong Miên cũng không thể không phát hiện ra thay đổi xảy ra trên người cô. Nhưng có điều, có một điểm
không hề sai.
Dù là trước đây hay bây giờ, cô vẫn là cô, chỉ là mười mấy năm trước, cô không hoàn toàn thức tỉnh, hơn nửa ý thức
còn đang ngủ quên, cũng không có ký ức.
“Quân Thâm là đứa trẻ ngoan. Có thằng bé chăm sóc, bố cũng yên tâm.” Ôn Phong Miên họ một tiếng: “Được rồi,
con đi làm đi, bố ở nhà đợi con trở về.”
Cuộc gọi video cứ thế kết thúc.
Doanh Tử Khâm còn đang nhìn màn hình, chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Ngón tay thon dài của Phó Quân Thâm đặt trên vô lăng, đầu hơi nghiêng qua, như rất vô tình cất lời, giọng nói nhẹ
nhàng, chậm rãi: “Anh nghe thấy bác trai khen anh rồi.”
Doanh Tử Khâm thu lại suy nghĩ, liếc anh một cái: “Anh nghe lầm rồi.”
“Hửm?” Phó Quân Thâm nhướn mày: “Tại anh thính lắm, em đeo tai nghe anh cũng nghe được.”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Nghe trộm em gọi điện thoại, anh mất bạn gái rồi.”
Uy hiếp này thực sự rất lớn.
Lúc đợi đèn đỏ, Phó Quân Thâm quay đầu qua, véo má cô gái, thấp giọng cười: “Bạn gái, lúc nào thì cho anh thêm
chút phúc lợi?”
Ngữ điệu Doanh Tử Khâm vẫn bình tĩnh như cũ: “Xem biểu hiện của anh.”
Mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nhướn lên.
Vị trí này của anh hơi không vững chắc.
“Yểu Yểu, mua cho em con heo thú bông.” Một tay Phó Quân Thâm cầm một con heo thú bông: “Có phải rất giống
bé heo của chúng ta không?”
Doanh Tử Khâm nhìn con heo màu hồng bị nhét trong lòng mình: “…”
Đô Đô thò đầu ra khỏi túi áo.
Phó Quân Thâm nhìn nó một cái, không nhanh không chậm nói: “Đúng không? Trông giống hệt mày.” Đô Đô – chú
heo cảm thấy mình là độc nhất vô nhị trên thế giới: “”
Một bên,
Nhà họ Nguyên.
Chiều nay ông Nguyên nghỉ ngơi, trên đường về, ông ta mua một tờ báo. Lửa Nguyễn Gia Thành không có ai thi tốt
nghiệp trung học phổ thông quốc gia, có điều từ trước đến nay, ông Nguyên vẫn có thói quen xem thủ khoa đầu
vào mỗi năm.
Mọi năm, nhật báo Để đồ chỉ đưa tin người đứng đầu, đứng thứ hai và đứng thứ ba ở Để đồ của kỳ thi.
Nhưng năm nay lại đặc biệt dành cho Doanh Tử Khâm một khoảng.
Vì cô xứng đáng.
Không có người thứ hai làm tốt ở chung kết quốc tế ISC hơn cô.
Ông Nguyên vốn không xem chung kết quốc tế ISC, chỉ biết ở châu Âu xảy ra một vụ nổ.
Từ trước đến nay châu Âu không quá yên bình, chuyện này tuy không thường xuyên xảy ra nhưng năm nào cũng
nghe thấy chuyện tương tự như vậy.
Vì thế ông Nguyên cũng không quan tâm nữa. Ông ta cầm báo lên, đọc kỹ.
Năm giờ chiều, Mạnh Như cũng trở về.
Hôm nay bà ta đi dạo phố với vài quý phu nhân ở Để đô, nghe được tin ngày mai nhà họ Nhiếp tổ chức bữa tiệc tốt
nghiệp ở đường Đông.
Năm nay quả thật nhà họ Nhiếp có người thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia.
Vừa hay nhân cơ hội tốt này mà lôi kéo quan hệ với nhà họ Nhiếp.
Mạnh Như hỏi mấy lần cũng không hỏi được rốt cuộc Doanh Nguyệt Huyên đã xảy ra chuyện gì ở châu u, vì thế
nên không từ hôn.
“Bà xem, thủ khoa đầu vào của thành phố Hồ năm nay cùng họ với Doanh Nguyệt Huyên.” Ông Nguyên chỉ chỉ tờ
báo: “Có phải là người thuộc chi thứ nhà họ Doanh không? Được điểm tuyệt đối đấy, giỏi quá.”
Ông Nguyên chưa từng gặp Doanh Tử Khâm.
Ông ta biết nhà họ Doanh có đứa con nuôi bị đuổi, Mạnh Như cũng nhiều lần nhắc đến nhưng ông ta không biết đó
chính là Doanh Tử Khâm.
Chân tướng của tiểu thư thật giả cũng không lan đến Để đô.
Mà họ Doanh quá hiếm
Họ Doanh là họ cổ, được gọi là một trong tâm họ lớn thời thượng cổ, lại còn là quốc họ của nước Tần và nước Triệu
thời kỳ Xuân thu – Chiến quốc.
Triều Tần diệt vong, dòng tộc họ Doanh xuống dốc.
Để tránh xui cầu may, phần lớn người trong tộc đều đổi họ, ví dụ như lấy họ Triệu hay Thầm.
Mạnh Như hơi tò mò: “Cùng họ? Tên là gì?” Người duy nhất bằng tuổi Doanh Nguyệt Huyên mà bà ta gặp cũng chi có Doanh Tử
Khâm.
Mạnh Như cời khăn choàng trên sườn xám, treo lên giá rồi đi
Mới nhìn đã thấy ba chữ Doanh Tử Khâm rất to trên tiêu đề.