Vừa nghe thấy giọng điệu của Doanh Lộ Vi là Lục Chỉ đã hiểu.
Nhà họ Doanh cũng bị che mắt, hoàn toàn không biết gì hết.
Nhưng Lục Chỉ cũng không để ý được nhiều đến vậy, cô ta cuống quýt nói: “Lộ Vi, tôi xin cậu giúp tôi một chuyện, cậu nói đỡ hộ tôi mấy câu trước mặt cháu gái cậu, để con bé chịu nhận tôi vào làm có được không?”
“Tôi thật sự rất cần công việc ở bệnh viện Thiệu Nhân, tôi không về bên Đế đô được nữa rồi, hơn nữa…” “Khoan đã.” Doanh Lộ Vi nhíu mày, cắt ngang lời cô ta: “Cậu đang nói gì thế?”
“Thần y!” Lục Chỉ nói chậm lại: “Doanh Tử Khâm chính là vị thần y mà các cậu đang tìm đấy!”
“Lục Chỉ, cậu biết đùa thật đấy.” Doanh Lộ Vị thoa xong son môi, soi mình trước gương: “Trình độ nó đến đầu, người làm cô như tôi chẳng lẽ lại không biết chắc?”
Trong lời nói còn ẩn chứa ý coi thường: “Cậu thật sự không cần phải đề cao nó đâu, tôi nhớ là chẳng phải cậu cũng rất ghét nó ư? Sao còn nói đỡ giúp nó thế?” “Lộ Vi, là thật đấy!” Lục Chỉ thấy cô ta không tin, càng thêm cuống: “Doanh Tử Khâm thật sự là thần y, tôi đã gặp con bé ở bệnh viện Thiệu Nhân, con bé còn là người phỏng vấn tôi nữa.” Nếu như không phải cô ta tận mắt chứng kiến, thì cô ta cũng không thể nào tin được. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hiện thực đã tát cho cô ta một cái thật mạnh, khiến cô ta đến giờ vẫn không thể chấp nhận được. Lục Chỉ lại nói: “Lộ Vi, cậu đi cầu xin con bé giúp tôi, có thể không tính toán những chuyện trước đây có được không? Hai người dù sao cũng là người thân, con bé sẽ nể mặt cậu thôi.”
“Được rồi, Lục Chỉ.” Nghe tới đây, Doanh Lộ Vi cuối cùng cũng hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì giọng điệu dịu dàng: “Tôi phải đi luyện đàn rồi, có chuyện gì đợi sau buổi hòa nhạc của tôi rồi nói tiếp.”
Nói rồi, cũng không đợi Lục Chỉ trả lời, cô ta thẳng tay cúp máy, bật chế độ miễn làm phiền.
“Anh nói xem có nực cười không chứ?” Doanh Lộ Vi vuốt vuốt tóc mai, nhìn sang người quản lý ở bên cạnh: “Không biết có phải là sự nghiệp của Lục Chỉ trắc trở quá hay không mà lại bảo tôi Doanh Tử Khâm là thần y, còn muốn tôi đi cầu xin nó, buồn cười chết mất.”
Nếu Doanh Tử Khâm là thần y, thì sao lại cam tâm tình nguyện đi hiến máu cho cô ta trong cả năm trời như thế?
Người quản lý cũng bật cười: “Cô cháu gái giả đó của cô chỉ là dân tỉnh lẻ, hơn nữa còn là một huyện nghèo, cho dù thật sự biết chút gì về y học thì có lẽ cũng chỉ là mấy bài thuốc dân gian mà thôi.”
“Đúng thế.” Doanh Lộ Vi cười thở dài: “Là cái kiểu mắc bệnh thì ra miếu bốc đất ăn, ăn xong thì chết ấy.”
“Cô đừng để ý mấy chuyện này nữa.” Người quản lý lắc đầu: “Cô cứ chăm sóc lão phu nhân cho tốt, rồi luyện xong mấy bản nhạc sẽ biểu diễn trong buổi hòa nhạc sắp tới, là tiếng tăm sẽ quay lại ngay thôi.”
Cho đến tận bây giờ, ác cảm của cộng đồng mạng với Doanh Lộ Vi vẫn chưa hề thuyên giảm.
Nhắc tới chuyện này, lửa giận trong lòng Doanh Lộ Vi lại bùng lên: “Tôi thật sự không chịu nổi nữa, bản nhạc “Mặt trời và Mặt trăng” thật sự là dành cho người đánh chắc?”
Đến giờ cô ta vẫn chưa thể đánh cả bản nhạc một cách hoàn chỉnh, cũng không biết làm sao mà Vera Holtz lại viết ra được bản nhạc này nữa.
“Nghe những nghệ sĩ dương cầm nước ngoài nói, “Mặt trời và Mặt trăng” thực ra không có nhạc phổ gốc.” Người quản lý nhíu mày: “Cho nên, rất có thể có mấy nốt không đúng.”
Anh ta lại an ủi nói: “Nhưng mà, thời gian đã trôi qua lâu như thế rồi, cũng không ai biết được khúc nhạc khi ấy như thế nào, cô chỉ cần chơi thật giống là được.”
Hiện nay, trên thế giới cũng chỉ có vài nghệ sĩ dương cầm từng biểu diễn “Mặt trời và Mặt trăng”, người nào cũng là nghệ sĩ lớn cấp đại sư.
Những căn cứ vào ghi chép của những người đã từng nghe Vera Holtz biểu diễn, thì vẫn còn kém bản gốc một chút.
“Tôi chỉ sợ đến lúc đó tôi không chơi được thôi.” Doanh Lộ Vi chán nản:
“Nhưng thôi, cứ luyện tập trước đã, đến lúc đó xem có cách nào khác không.” Người quản lý gật đầu: “Tôi đi mua thứ gì đó cho cô ăn.”
Ngày hôm sau, trên diễn đàn trường Thanh Trì đột nhiên xuất hiện một bài đăng.
[Tiêu đề]: Nghe nói, Doanh Tử Khâm và học sinh lớp xuất sắc đã đánh cược với nhau!
[Nội dung]: Chủ thớt có vinh hạnh được chứng kiến một trận cá cược, vì quá kích động nên đặc biệt chạy lên đây chia sẻ với mọi người, nguyên nhân câu chuyện là như thế này.
Bởi vì một nam sinh họ Lục nào đó thầm thương trộm nhớ Chung nữ thần, không thể giương mắt đứng nhìn Doanh Tử Khâm bắt nạt Chung nữ thần.
Vì hồng nhan mà bừng bừng lửa giận, nam sinh này đánh cược nói nếu trong kỳ thi giữa kỳ lần này, Doanh Tử Khâm có một môn đạt, thì vị tráng sĩ ấy sẽ tường thuật trực tiếp cảnh mình ăn vàng đất, còn không thì sau này Doanh Tử Khâm không được bắt nạt Chung nữ thần nữa, còn phải xin lỗi Chung nữ thần ngay trước mặt quần chúng nhân dân, Các huynh đài đoán xem, kèo này ai ăn? Chẳng mấy chốc, bài đăng này đã được đẩy lên vị trí đầu tiên trang nhất.
[Lầu 2]: Cái này còn phải hỏi? Chắc chắn cậu ta không đạt môn nào đầu, tôi có nghe nói rồi, bọn họ dùng đề thi lớp xuất sắc để cược, đề thi của lớp xuất sắc khó như thế nào, chắc không cần tôi phải nói nữa đầu nhỉ?
[Lầu 3]: Khó vượt khung, tôi đưa cho anh tôi làm, anh tôi là sinh viên đại học, còn học kỹ sư nhé, mà còn làm không xong, thì Doanh Tử Khâm à? Thôi quên đi.
[Lầu 147]: Tôi cược Doanh Tử Khâm có thể đạt, bởi vì tôi rất muốn xem nam sinh họ Lục kia livestream ăn cứt.
[Lầu 148]: Lầu trên, +1.
[Lầu 359]: Anh đây cạp màn hình rồi nha, giờ ngồi đợi kết quả nữa thôi, tôi cũng muốn xem nam sinh họ Lục livestream ăn shit.
[Lầu 360]: Tôi thì khác, tôi muốn nhìn thấy Doanh Tử Khâm phải xấu hổ, dù sao thì với thành tích của cậu ta… ha ha ha ha buồn cười chết mất thôi.
Học sinh lớp xuất sắc cũng nhìn thấy bài đăng này.
“Tri Vãn, Lục Phong không bị điên đấy chứ?” Nữ sinh muốn cạn lời:
“Nhỡ cậu ta thua thì làm sao? Ăn shit thật à?”
Chung Tri Vãn vẻ mặt thản nhiên, không hề quan tâm.
Nhưng cô ta lại thật sự muốn biết, Doanh Tử Khâm có thể thi được bao nhiêu điểm trong kỳ thi giữa kỳ.
Biết một chút nghệ thuật mà học tập chẳng ra gì, thì cũng không làm nên chuyện được đâu.
Chung Tri Vãn cũng không xem bài đăng nhảm trên diễn đàn mà rất nghiêm túc học hành.
Vật lý là môn cô ta yêu nhất, cô ta cũng không phải là không có đối thủ cạnh tranh, cô ta nhất định phải giữ được vị trí đứng đầu toàn khối của mình.
Lớp A19.
“Chủ bài đăng này là ai vậy? Sao lại thất đức thể chứ.” Cậu đàn em tức giận đấm xuống bàn: “Nếu để tôi bắt được, sẽ bảo anh Nhiên đánh cho nó toét đầu.”
Diễn đàn trường đều là nặc danh, thậm chí còn không có nickname, chỉ là một đoạn mã tổ hợp của một dãy số và ký tự bất kỳ.
Mỗi lần trả lời lại là một đoạn mã khác nhau.
“Được rồi đừng tức giận nữa ” Tu Vũ rất thảnh thơi: “Dù sao đến lúc đó, cũng là Lục Phòng ăn shit, cậu lo gì chứ.”
“Chẳng qua là không chịu được bọn họ coi thường bố Doanh của chúng ta thôi.” Cậu em một tay xài tám nick, bắt đầu điên cuồng phản hồi bài đăng: “Đợi đến khi có kết quả, cho bọn nó sợ chết khiếp.”
Bổ Doanh của bọn họ còn giảng được cả bài, thì một cuộc thi giữa kỳ có nhằm nhò gì đâu? Doanh Tử Khâm cũng không quan tâm tới diễn đàn trường, cô đang đứng bên ngoài phòng học nghe điện thoại.
“Đại lão, đã ăn chưa?”
“Cúp đây.”
“Đừng đùng đùng, tôi biết sai rồi đại lão.” Nhiếp Triều không dám phí lời thêm nữa: “Tôi có chuyện, có chuyện thật!”
Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian: “Cho anh một phút.”
“Đại lão, cô đã biết chuyện Thất thiếu ra nước ngoài chưa?” Nhiếp Triều ngay lập tức vào chủ đề chính: “Cô không hỏi cậu ta đi đâu à?”
“Biết, không hỏi.” Nhiếp Triều bị ba chữ này chặn họng, không biết phải trả lời như thế nào: “…” Cuối cùng anh ta cũng hiểu, em gái Doanh trước nay đều không nhiều lời.
Chỉ là thỉnh thoảng nhìn xem đối tượng nói chuyện là ai, rồi mới quyết định có cần nói thêm mấy chữ hay không.
“Đại lão, sao cô không hỏi?” Nhiếp Triều buồn bực không thôi, còn không quên nói: “Bạn trai tương lai của cô đó, phải quản chặt vào chứ?” Doanh Tử Khâm không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, thẳng thừng cúp máy.
Trở lại Trái đất đã được một khoảng thời gian lâu như vậy, cô đương nhiên không thể không biết bạn trai là gì.
Nhưng cô không hề suy nghĩ về phương diện này, cuộc sống dưỡng lão thì nuôi heo là đủ rồi.
Còn về Phó Quân Thâm?
Anh một lòng muốn làm anh trai của cô. Có lúc còn muốn cướp luôn cả phần việc làm bố.
Thuận tiện còn tỉ mỉ đến mức đảm nhiệm luôn cả vai trò làm mẹ.
Mà anh lại không mệt, còn tỏ ra rất hưởng thụ.
Doanh Tử Khâm ẩn từ chối cuộc gọi tới lần nữa của Nhiếp Triều, bỏ điện thoại vào trong túi, đi xuống dưới tầng với Tu Vũ.
Đối với học sinh lớp 10 mà nói, những tháng ngày vui vẻ nhất chắc chắn không gì qua được tiết thể dục, nhất là khi còn được hoạt động tự do.
Trường Trung học Thanh Trì chú trọng phát triển toàn diện cho học sinh, mở ra không ít môn học đặc sắc. Ngoại trừ những môn học vận động thường thấy như bóng rổ, bóng đá, thì còn có cả những hoạt động khác như đầu kiểm, đánh bi-a, Karate hay thể dục dụng cụ.
Có phòng tập thiết kế riêng cho môn học, bên cạnh còn có phòng thay đồ, chia ra nam nữ.
Giang Nhiên thay xong đồng phục bóng rổ, những múi cơ uốn lượn, toát lên hình ảnh thiếu niên mạnh mẽ, tràn trề sức sống.
Chẳng trách có không ít nữ sinh biết rõ cậu ta là đầu gấu không dễ dây vào nhưng vẫn đem lòng thầm thương trộm nhớ vào, nhưng vẫn đem lòng thầm thương trộm nhớ.
“Chậc, cái tên này, ngày mai có một trận thi đấu Taekwondo.” Tu Vũ nhún nhún vai: “Cũng không biết là người từ đầu tới, nghĩ không thông cứ nhất quyết đòi đầu với cậu ta, còn tưởng ai cũng là bổ Doanh chắc.”
Bề ngoài, Giang Nhiên là đai đen Taekwondo.
Nhưng thực tế, cậu ta còn tu luyện cả cổ võ.
Tuy chỉ mới ở mức nhập môn, bình thường cũng không dùng đến nội kình, nhưng cũng không phải dạng mà người bình thường có thể so được.
Doanh Tử Khâm gật đầu, không lên tiếng.
Bên cạnh, một cậu đàn em hớn ha hớn cở cầm giày chạy tới.
“Anh Nhiên, giày mới của anh này.” “Xấu thế này mà tốn của tôi mấy chục nghìn tệ.” Giang Nhiên hơi ghét bỏ nhận lấy, nhưng vẫn chuẩn bị thay giày.
Doanh Tử Khâm còn đang quan sát thao trường, ánh mắt bất chợt khựng lại, cô quay đầu: “Đừng có xỏ vào.”