Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 155



Doanh Tử Khâm cầm lên rồi mở ra xem.


Cô đọc rất nhanh, chỉ vài giây sau đã gật đầu: “Vậy là được rồi.”


Truyền thông Sơ Quang3 có bộ phận pháp chế độc lập, nghe đồn trưởng phòng pháp chế cũng từ văn phòng luật sư Tây Phong mà ra. Chính vì thế nên Truyền thông Sơ Qu1ang cũng được gọi là “khách tất thắng” trong giới giải trí.


Nhưng Tinh Thần Ngu Lạc hoàn toàn không biết chuyện này.


Mấy nă9m trước, Truyền thông Sơ Quang từng giải quyết một loạt những tranh chấp về mặt pháp lý giúp nghệ sĩ của công ty, sau này gần như không ai 3dám động vào nghệ sĩ của Truyền thông Sơ Quang nữa. Khi đó thì Tinh Thần Ngu Lạc vẫn chỉ là một công ty vô cùng tầm thường trong giới giải 8trí, ngay đến tư cách đối mặt với Truyền thông Sơ Quang còn chẳng có. “Vâng thưa sếp.” Nữ thư ký cầm tập tài liệu kia lên, cô ấy nhìn về phía Đông Vân đang đứng nguyên tại chỗ cũ, thái độ trở nên lạnh lùng: “Chủ tịch Đông, à không đúng, bây giờ tôi không nên gọi cô như vậy, chẳng mấy mà cô không còn là chủ tịch của Tinh Thần Ngu Lạc nữa rồi.”


Đông Vân không có phản ứng gì, cô ta cảm thấy dường như có hàng nghìn hàng vạn con ong mật đang bay xung quanh khiến cô ta chỉ nghe thấy tiếng ong ong.


Chân tay cô ta lạnh buốt, máu toàn thân chảy ngược, cơn nóng giận và cảm giác khó xử không ngừng trào lên cuồn cuộn. Cô ta cứ như thể một con hề chuyên nói những chuyện nực cười, bị đối phương im lặng trào phúng vậy.


Nữ thư ký khách sáo đưa hợp đồng tới, giọng nói tỏ rõ thái độ căm ghét và châm chọc: “Cô Đông này, làm phiền cô ký tên.”


Đông Vân vẫn đứng yên ở chỗ đó, không hề cử động, tay chân cứng ngắc, sắc mặt dần dần chuyển sang màu trắng.


“Cô Đông này, cô từ chối không ký tên cũng không có tác dụng gì đâu.” Nữ thư ký không hề nghe thấy những lời Đông Vân nói với Doanh Tử Khâm trước đó, chỉ nghĩ rằng cô ta không muốn bán Tinh Thần Ngu Lạc: “Với những việc cô đã gây ra, tòa án đã có thể tiến hành niêm phong Tinh Thần Ngu Lạc rồi, Truyền thông Sơ Quang trả cô một triệu mà cô vẫn chưa hài lòng hay sao?”


Câu nói ấy đã khiến Đông Vân tỉnh lại.


Sau khi chịu nhục nhã, gương mặt cô ta đỏ bừng, nghiến răng đáp: “Nằm mơ đi!”


Tinh Thần Ngu Lạc là công ty giải trí lớn thứ ba ở nước Hoa, riêng cổ phần đã trị giá hàng trăm triệu, đó là còn không tính tới giá trị của những nghệ sĩ thuộc công ty quản lý


Nhờ hào quang của Thượng Diệu Chi, Tinh Thần Ngu Lạc còn có mấy tiểu sinh, hoa đán rất có tiếng tăm. Cát sê quay một bộ phim tối thiểu cũng là ba mươi triệu.


Truyền thông Sơ Quang muốn bỏ một triệu để mua Tinh Thần Ngu Lạc?


Đúng là nực cười!


“Chính cô Đông hiểu rõ hơn ai hết chuyện này có phải nằm mơ hay không mà.” Nữ thư ký cười lạnh: “Tôi khuyên cô Đông hãy ký tên luôn, tránh cho đến lúc phải trắng tay.”


Bờ môi Đông Vân run rẩy, sắc mặt càng ngày càng tải trắng.


Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái đang ngồi phía sau chiếc bàn làm việc màu đen: “Cô đang cố tình trả thù!”


Nữ thư ký làm nghề này đã lâu năm, có dư thừa kinh nghiệm nên đương nhiên cô ấy sẽ không để sếp của mình lên tiếng, nữ thư ký trào phúng: “Cô Đông, phiền cô chở tự mình đa tình nữa được không? Mỗi một giây qua đi là sếp tôi kiếm được một trăm nghìn, thời gian trả thù cô đủ để mua một căn nhà ở trung tâm Đế đô rồi đó.”


Doanh Tử Khâm từ tốn đưa mắt lên.


Mỗi giây của cô có thể kiếm được một trăm nghìn ư? Toàn thân Đồng Vân ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô ta cắn răng nói:


“Được, tôi ký.”


Cô ta run rẩy nhận lấy chiếc bút, dường như phải dùng hết toàn bộ sức lực mới ký xong tên của mình. Sau khi ký xong, Đông Vân lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cô ta vẫn không thể tin nổi mọi chuyện: “Cô ấy chính là chủ của Truyền thông Sơ Quang ư?” Thông tin về chủ sở hữu công ty Truyền thông Sơn Quang vẫn luôn là một bí ẩn, ngay cả nghệ sĩ của công ty cũng chưa từng gặp mặt. Tiến hành sàng lọc tất cả những người cầm quyền của các gia đình bề thế ở Đế đô một lần cũng không tìm được ai phù hợp cả. Sao có thể là một cô gái vẫn chưa trưởng thành cơ chứ?


Đông Vân không thể tiếp nhận được còn có một người cùng chung giới tính thành công hơn cô ta. “Không phải thì còn là ai?” Nữ thư ký hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ là cô hả? Đã ký kết hợp đồng xong xuôi, nếu cô Đông đây không muốn bị bảo vệ đuổi đi thì hãy mau rời khỏi nơi này.”


Đông Vân hồn bay phách lạc rời khỏi Sơ Quang.


Nhưng còn có giấy triệu tập từ tòa án chờ cô ta nữa.


Đánh mất Tinh Thần Ngu Lạc mới chỉ là khởi đầu mà thôi. “Sếp, từ một công ty nhỏ, Tinh Thần Ngu Lạc đã dùng vô số thủ đoạn bẩn thỉu mới trở thành một công ty quy mô lớn như vậy.” Nữ thư ký tỏ thái độ căm ghét: “Trên tài liệu thể hiện rõ trong ba năm qua, có tám nghệ sĩ thuộc công ty của họ đã tự sát vì bị trầm cảm.


Vẻ mặt Doanh Tử Khâm sững lại.


Trước kia, lúc cô châu Âu cổ cũng có ca sĩ, diễn viên… Nhưng giới giải trí không có nhiều điều đáng để nói tới, càng không có hành vi lợi dụng nghệ sĩ để kiếm tiền Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với những chuyện này đúng là nhìn thấy bản chất của rất nhiều người.


“Ừm.”Doanh Tử Khâm gật đầu: “Sau này sắp xếp lại đi.”


“Vâng.” Nữ thư ký đáp, sau khi ngẫm nghĩ, cô ấy không nhịn được, hỏi: “Sếp này, có phải sếp đã biết thần y cứu con trai tôi là ai rồi phải không?”


Doanh Tử Khâm đứng dậy, rũ mắt nói: “Không có thần y nào cả.”


“Hả?” Nữ thư ký cảm thấy tiếc nuối: “Tôi còn nghĩ nếu có một vị thần y như vậy thì tôi sẽ hỏi xem thần y có mặt nạ dưỡng da nào hay không? Trời ơi, tôi đi thẩm mỹ viện tốn mấy chục nghìn mà không có bất kỳ tác dụng gì cả.


Nghe vậy, Doanh Tử Khâm dừng bước.


Cô quay đầu lại, vỗ bả vai nữ thư ký: “Rất tốt, cô rất có đầu óc kinh doanh đó.”


Nữ thư ký: “???”


***


Sau khi livestream trong thời gian ngắn thì vào buổi tối, Thượng Diệu Chi đăng một bài viết dài để cảm ơn cư dân mạng, fan hâm mộ và Truyền thông Sơ Quang.


Thật ra chính anh ta cũng không thể hiểu được.


Cho dù cơ chế tự bảo vệ được khởi động, sau đó cơ thể tiến vào trạng thái giả chết, nhưng tốc độ hồi phục của anh ta cũng quá nhanh.


Buổi sáng vừa mới mở mắt mà bây giờ anh ta đã có thể đi xuống giường được rồi.


Thậm chí Thương Diệu Chi còn cảm thấy sức khỏe của mình tốt hơn cả trước kia, có thể quay phim 24 tiếng liên luôn cũng được. Nhưng những fan mẹ cuồng con của anh ta thì không cho rằng như vậy.


“Con trai, đã bảo con đừng cử động rồi, sao vẫn xuống giường hả?” Tu Vũ đẩy chiếc xe lăn xa hoa Giang Nhiên từng sử dụng tới: “Con ngồi chiếc xe lăn này đi, để người khác đẩy con.”


Thương Diệu Chi cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, nhất là khi anh ta không thể nào thích ứng nổi với cách gọi thân mật “con trai” này.


Anh ta lên tiếng: “Thật ra tôi không hề..”.


Anh ta còn chưa nói dứt lời thì đã bị ép ngồi xuống xe lăn.


“Con trai phải ngoan đó, thế thì các mẹ mới yên tâm được.” Tu Vũ lấy điện thoại ra: “Con trai để mẹ chụp một kiểu ảnh để chứng minh với người khác là con được chăm sóc rất tốt.”


Sau khi chụp xong, Tu Vũ đăng lên nhóm fan hâm mộ. Thành viên của nhóm fan hâm mộ này đều là những fan mẹ cuồng con.


Sau khi nhìn thấy bức ảnh này thì đều kêu gào ầm ĩ.


Thương Diệu Chi vô thức đọc qua, nhìn thấy một bình luận như này.


“Con yêu, con còn sống, con yêu không sao rồi, quả tốt rồi.”


Tu Vũ nhét điện thoại di động vào trong túi, ngoắc tay với người đại diện: “Nhớ đừng cho anh ấy rời khỏi xe lăn.”


Sau khi Tu Vũ rời khỏi đây, người đại diện thấy sắc mặt Thương Diệu Chi rất lạ. Anh ta đưa tay sờ trán để kiểm tra nhiệt độ: “Diệu Chi, cậu cảm thấy không thoải mái chỗ nào ư?”


Thương Diệu Chi hít một hơi thật sâu: “Tôi không sao cả.”


Bây giờ anh ta hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào những fan hâm mộ của mình nữa rồi.


***


ở một nơi khác.


Sau khi Doanh Tử Khâm về nhà, bật máy tính lên.


Nhập mật khẩu tài khoản xong cô đăng nhập vào diễn đàn NOK. Cô chú ý tới một bài viết mới ở ngay trên trang nhất của web ẩn.


“@Tôi Chỉ Là Một Kẻ Hóng Hớt: Có ai quan tâm tới ngôi sao chết rồi sống lại ở nước Hoa không? Xin hỏi là vị độc dược sư nào trên bảng ra tay vậy?”


Bây giờ bên dưới bài viết này mới chỉ có mấy câu trả lời.


“Ngôi sao nước Hoa nào thế? Có đại lão nào trên bảng lại đi quan tâm tới chuyện trong giới giải trí vậy?” “Ha ha, tôi cũng nghe nói chuyện này, theo tôi thấy thì chắc là giới cổ y của nước Hoa.”


“Không phải là giới cổ y đầu, tôi dám chắc là vậy luôn, về phần lý do thì tôi không nói đâu.”


“Tôi đã tiến hành điều tra nhưng không tra được, người này che giấu rất kỹ, tôi đoán chắc hẳn là mấy đại lão ở trên bảng.”


“Hiện giờ xin mời @Mời bạn uống viên thuốc, đại lão có nhìn ra là ai không hả?”


Doanh Tử Khâm di chuột lên trên, tắt bài viết này đi.


Một tay cô chống đầu, tay kia gõ nhẹ lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Diễn đàn NOK không hổ danh là mạng lưới tình báo có tốc độ nhanh hơn cả Tổng cục tình báo quốc tế, nhanh như vậy đã điều tra được chuyện này.


Còn có thể khẳng định là độc dược sư.


Chậc.


Doanh Tử Khâm lại xem thêm mấy bài viết mới nữa, sau đó định đăng xuất ra.


Lúc này phần tin nhắn của cô xuất hiện một chấm đỏ. Có người lạ gửi tin nhắn cho cô. Doanh Tử Khâm trầm ngâm vài giây, thấy hôm nay mình không bận việc gì cả, nên định đọc tin.


Cô còn chưa ấn mở thì điện thoại di động đã rung lên. Doanh Tử Khâm đưa mắt xuống nhìn.


Thông báo từ Weibo.


Khi cô tố cáo fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi thì tài khoản “Đang dưỡng lão chở làm phiền” này đã bị lộ rồi, nó không còn là bí mật nữa.


*@Phòng làm việc Doanh Lộ Vi V: Mọi người đã phải chờ lâu rồi, ngày kia sẽ diễn ra buổi hòa nhạc của Lộ Vi. Bởi vì còn có rất nhiều fan hâm mộ không mua được vé, cũng có người ở cách quá xa không thể nào đến được, vậy nên, sau khi phòng làm việc thương lượng với Lộ Vi đã quyết định tiến hành livestream trên mạng.


Bây giờ sẽ mở đường link mua vé buổi hòa nhạc livestream [link], đồng thời cũng sẽ có danh sách những bản nhạc và thời gian Lộ Vi biểu diễn [hình ảnh]


Bình luận bên dưới liên tục tăng lên.


“A…Lộ Vi đúng là tri kỷ của tôi, tôi không tranh mua được vé, tốc độ tay của những người khác quá nhanh, buổi hòa nhạc sẽ được livestream, lên là lên là lên là lên.”


“Đã mua vé, để xem nào, lần này Lộ Vi phải biểu diễn nhiều bản nhạc như vậy, chớ mệt mỏi kiệt sức nghen.”


“Tôi cũng mua rồi, nhưng tôi muốn xem Quang dưỡng lão chớ làm phiền khi nào biểu diễn vậy? Tôi không muốn nghe một người còn chưa đàn được một bản dương cầm cơ bản nhất chiếm thời gian của buổi hòa nhạc đâu, đến lúc đó tôi sẽ bỏ qua, tránh để cô ta làm bẩn lỗ tai tôi [mỉm cười] [mỉm cười]”