Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 316



Cây bút trong tay viện trưởng rơi xuống đất.


Bệnh nhân này mới đến đây, ông còn chưa cầm được bệnh án thì làm sao đưa cho Doanh Tử Khâm 3được.


Kết quả, Doanh Tử Khâm chỉ nhìn qua mà đã trực tiếp đưa ra kết luận rồi?!


Mà người trung niên đang ngồi trên xe lăn nghe 1thấy câu này nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, kinh hãi vô cùng: “Cô..”


Đến cả vị tiểu thư Thanh Gia mà ông ta gặp ở nước ngoài, cũng phải ki9ểm tra sức khỏe của ông ta xong mới đưa ra
được kết luận ấy.


Vẻ mặt của người trung niên lúc này đã thay đổi hoàn toàn, ông ta chống lên3 xe lăn, run rẩy đứng dậy, khom lưng
cúi chào cô gái một cái. Anh chàng thanh niên bị hành động này của ông ta làm cho ngạc nhiên đến đờ người:


8“Bố?”


“Thần y, xin lỗi.” Người trung niên rất hổ thẹn: “Là do tôi hiểu biết nông cạn, đã hiểu lầm cô, thật lòng vô cùng xin
lỗi vì những lời đã nói với cô.”


Tính khí của ông ta không tốt, cũng rất tự cao, nhưng được cải biết sai thì sửa.


Viện trưởng lau mồ hôi, cuối cùng cũng có thể lên tiếng: “Cô Doanh, còn chưa giới thiệu, vị này là giáo sư Quý
Phong, còn đây là con trai ông ấy, Quý Thanh Lâm.”


“Ừm.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Ông bị nhiễm phóng xạ, lúc trước đã từng đi đến đâu?” Năng lực thần toán
của cô vẫn còn chưa khôi phục, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh bao năm hành y để khám bệnh. Quý Phong nghe thấy
cô hỏi thể, lại càng thêm xấu hổ.


Ông ta không ngờ rằng, ông ta đã nói như vậy rồi, mà cô vẫn còn bằng lòng chữa bệnh cho mình.


“Thần y, bố tôi từng là nhà nghiên cứu cấp quốc gia, bây giờ đã về hưu rồi.” Quý Thanh Lâm nghĩ ngợi một lúc,
nhíu mày: “Nếu nói đến tiếp xúc với phóng xạ, thì chắc là chuyện xảy ra vào hai mươi ba năm trước, nhưng sao bây
giờ lại…”


Năm nay Quý Phong mới phát hiện ra bệnh ung thư.


Chỉ có điều lúc phát hiện ra thì đã muộn, bệnh ung thư đã đến giai đoạn cuối.


Cho dù là chất phóng xạ, thì sao có thể ủ bệnh suốt hai mươi ba năm?


“Không có gì đáng ngạc nhiên cả.” Doanh Tử Khâm điềm đạm nói: “Thế giới lớn như vậy, chuyện kỳ lạ nào mà
không có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” “Thật sự là do nhiễm phóng xạ mà thành ư?” Dường như Quý Phong đã
nghĩ tới điều gì, ông ta nhíu mày: “Nhưng hồi đó tôi cách xa vậy mà…”


Ông ta vẫn còn nhớ rất rõ, người ở khu trung tâm đều đã qua đời chỉ trong vòng mấy tháng.


Ông ta cách rất xa, tuy chắc chắn cũng bị dính phóng xạ nhưng không nhiều lắm.


Cho nên sau khi kết thúc thực nghiệm, cơ thể của ông ta vẫn luôn không xảy ra vấn đề gì.


Nhưng đến năm nay thì không ổn nữa.


Nếu như không phải do Doanh Tử Khâm thì Quý Phong căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện của hai mươi ba năm
trước.


Doanh Tử Khâm ngước mắt lên: “Duỗi tay ra.”


Lúc này Quý Phong rất thành thật, ngoan ngoãn duỗi tay ra.


Doanh Tử Khâm liếc nhìn đường sinh mệnh trên tay ông ta, nhướng mày: “Xem như ông tốt số.” Đường sinh mệnh
cho thấy ông ta có thể sống thọ đến năm tám mươi tuổi.


Quý Phong năm nay 53, còn đến 27 năm nữa để sống.


Nhưng tiền đề là, ông ta phải chữa khỏi bệnh ung thư trước đã. Tuy nhiên, bệnh ung thư giai đoạn cuối là bệnh
chết, căn bản vô phương cứu chữa. Hơn nữa, Quý Phong còn chậm trễ điều trị một khoảng thời gian dài. Bởi vì
phóng xạ, khiến căn bệnh ung thư dạ dày mà ông ta mắc phải có phần khác với bệnh ung thư dạ dày bình thường.


“Thần y” Quý Phong rất căng thẳng: “Còn cứu được không?”


Nếu có thể sống, thì chẳng ai muốn chết cả.


Nhưng ông ta cũng không ôm quá nhiều hy vọng.


“Ông có quá nhiều tế bào ung thư trong người.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm giây lát: “Tôi có thể kéo dài tuổi thọ
cho ông, nhưng không thể hoàn toàn dứt bỏ cơn đau, mà chỉ có thể giảm bớt, ông sẽ phải chịu đựng đến năm 80
tuổi.”


Quý Phong sững người: “Tôi có thể sống đến 80 ư?” Đến cả vị tiểu thư Thanh Gia mà ông ta gặp, cũng chỉ nói có
thể giúp ông ta sống thêm 6 năm nữa. Chỉ có điều cô ta có việc bận nào đó rất gấp, nên chỉ kịp trao đổi phương thức
liên lạc rồi thôi. Quý Phong lại biết được bên phía bệnh viện Thiệu Nhân có thần y, thế là ôm tâm lý cầu may đến
thử xem sao.


Quý Thanh Lâm cũng không khỏi kinh ngạc.


Sau khi Quý Phong phát hiện ra bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bọn họ đã đi khắp tất cả bệnh viện trong và
ngoài nước, đều không tìm được cách nào cả.


Viện trưởng còn chấn động hơn: “Cô Doanh, ung thư giai đoạn cuối chưa được ư?”


80 tuổi, có nhiều người không đau không ốm, tận thọ cũng chỉ đến được độ tuổi này.


“Không thể coi là chữa khỏi, chỉ có thể xem là tạm thời khống chế mà thôi.” Doanh Tử Khâm đứng dậy: “Đến
phòng phẫu thuật.”


Lúc rời khỏi Đại học Norton, cô đã mang theo một vài nguyên liệu luyện kim.


Bây giờ vừa hay có thể dùng trên người Quý Phong.


Quý Thanh Lâm vội vàng đẩy Quý Phong đi sang, viện trưởng cũng cuống quýt đi theo.


***


Hai tiếng đồng hồ sau, phẫu thuật kết thúc.


Lúc Doanh Tử Khâm về đến nhà, đã là tám rưỡi tối.


“Yểu Yểu, về rồi đấy à.” Ôn Phong Miên đang đọc báo, nghe thấy tiếng, liền ngẩng đầu lên mỉm cười: “Ngoài trời
lạnh, bố nấu canh cho con rồi đấy, qua đây húp một ít đi.”


“Bố.” Doanh Tử Khâm bước qua, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hôm nay con đã khám bệnh cho một bệnh
nhân.”


“Khám bệnh?” Ôn Phong Miên không chút không hài lòng, còn rất lo lắng: “Yểu Yểu, con còn phải đi học, rồi còn
phải tham gia thi đấu, đừng làm thêm chuyện đó nữa, mệt quá không tốt đâu.”


Doanh Tử Khâm đã có sự thay đổi rất lớn, tất nhiên Ôn Phong Miên không thể không phát giác ra.


Nhưng ông không hỏi.


Ông biết đây là con gái của mình, chỉ cần điểm này không thay đổi là đủ rồi.


“Thỉnh thoảng thôi ạ.” Doanh Tử Khâm múc một bát canh, đặt xuống trước mặt Ôn Phong Miên, giữ yên lặng trong
một khoảnh khắc: “Bố, con phát hiện ra bệnh trạng của ông ấy rất giống với bố.” Lúc trước khi cô kiểm tra sức khỏe
cho Ôn Phong Miên đã phát hiện ra, Ôn Phong Miên không chỉ bị ho lao, mà dạ dày của ông cũng có dấu hiệu của
bệnh ung thư.


Tình trạng giống hệt với Quý Phong.


Nhưng may mắn là, lúc cô tỉnh dậy, Ôn Phong Miên vẫn còn ở giai đoạn đầu, việc chữa trị cũng thuận tiện hơn
nhiều.


Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc cô quyết định chữa bệnh cho Quý Phong.


Tay Ôn Phong Miễn run lên, ông chậm rãi ngẩng đầu: “Trùng hợp vậy à?” Ông cũng trở nên yên lặng, mãi lâu sau
mới hỏi: “Yêu Yêu, người mà con chữa tên là gì?”


“Quý Phong.” Doanh Tử Khâm húp một ngụm canh: “Ông ấy là giáo sư.”


Nghe thấy cái tên có phần quen thuộc này, Ôn Phong Miên ngẩn người, có cảm giác như chuyện mới xảy ra ngày
hôm qua: “Là ông ấy à.” “Bố.” Doanh Tử Khâm nhìn ông: “Cho dù có chuyện gì, bố cũng đừng lo lắng, còn có con ở
đây.”


Cơ thể Ôn Phong Miên khẽ run, ông cười: “Bố biết rồi.”


Khi vợ dẫn con gái lớn rời đi, không phải là ông không bị đả kích gì, ông đã chán nản một khoảng thời gian dài.


Nhưng ông trời lại ban cho ông một cô con gái khác. Khiến ông không còn gì phải hối tiếc. Chuyện xảy ra trong quá
khứ, thì cứ để nó trôi qua là được rồi.


Ông cũng không muốn dây dưa thêm nữa.


Ôn Phong Miên quay về phòng ngủ, vừa đúng lúc Ôn Thính Lan gọi video call về.


“Bố.”


Thiếu niên trên màn hình mặc đồng phục của trường Đại học Norton, thân hình cao ráo, biểu cảm trên mặt cũng
sinh động hơn nhiều. Chướng ngại tâm lý trước đây cũng đã hoàn toàn được chữa khỏi.


Lúc ban đầu Ôn Phong Miên còn có chút không yên tâm khi để cho Ôn Thính Lan một mình ở nơi đất khách quê
người, nhưng về sau thì ông cũng bớt lo.


Đại học Norton đúng là một nơi rất tốt để theo học.


Ôn Phong Miên lắng nghe Ôn Thính Lan kể xong chuyện ở trường, cất tiếng hỏi tiếp: “Dũ Dũ, chương trình học thế
nào? Có khó không con?”


Nghe thấy chủ đề này, Ôn Thính Lan im lặng trong chốc lát: “Cũng bình thường ạ.” Ôn Thính Lan thật không dám
nói với Ôn Phong Miên rằng, cậu vừa mới cùng các đàn anh đàn chị chế tạo ra một loại vũ khí công nghệ mới cỡ
nhỏ, lúc làm thí nghiệm kiểm tra tính sát thương, đã làm nổ tung


cả phòng thí nghiệm.


Nhưng các đàn anh đàn chị đều rất bình thản, còn vỗ vai cậu nói chuyện thường ngày. Còn nói không biết bọn họ
đã làm nổ tung mấy cái rồi, cậu mới làm nổ có một cái thôi, còn phải cố gắng nhiều.


Chỉ có điều chi phí tu sửa phòng thí nghiệm sẽ được trích ra từ tiền học bổng của bọn họ, chuyện này thì có phần vô
nhân tính rồi.


Cũng may Đại học Norton rất giàu có, với tư cách là học sinh của học viện cấp SS, cậu không chỉ được bao ăn bao ở,
mà mỗi tháng còn được nhận tiền học bổng trị giá 100.000 đô la Mỹ.


Giờ đây Ôn Thính Lan cuối cùng cũng hiểu, vì sao trước khi tiến cậu lên máy bay, chị cậu lại bảo cậu hãy chuẩn bị
kỹ tâm lý.


Đả kích tâm lý này cũng hơi căng rồi. Đại học Norton đúng là khu vui chơi của các thiên tài điên rồ.


Cùng lúc đó.


Bùi Thiên Ý kết thúc một ngày nghiên cứu, quay trở về phòng khách sạn.


Anh ta mệt mỏi day day trán, mở máy tính lên, đăng nhập vào một diễn đàn tên là “NOK“.


Đây là tài khoản thầy giáo hướng dẫn đưa cho anh ta, bảo là trên diễn đàn này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, lúc nào
rảnh có thể lên xem,


Tất nhiên, Bùi Thiên Ý chỉ có thể loanh quanh ở trang chủ, chứ không vào được khu bí mật.


Tài khoản có thể từ trang chủ vào được khu bí mật, bao nhiêu năm nay, vẫn chưa vượt quá 100 người.


Dù sao thì Hội kín cũng không phải nơi mà ai cũng có thể vào được.


Nhưng mà thỉnh thoảng cũng có không ít đại lão rảnh rỗi chẳng biết làm gì, chạy đến trang chủ chơi, xem xem có
kiếm được chuyện gì hay ho để giết thời gian hay không.


Lúc ban đầu, Bùi Thiên Ý hoàn toàn không cảm thấy diễn đàn này có chỗ nào đặc biệt, thậm chí còn cực kỳ không
thích cái phông đen sì si của diễn đàn.


Nhưng đợt trước, anh ta đăng một bài treo thưởng với tâm lý thử chơi, thể mà lại có người giúp anh ta giải quyết
thật.


Bùi Thiên Ý tải đoạn văn bản tiếng Anh trung cổ mà anh ta cần phải dịch lên, đặt một số tiền làm phần thưởng.
Tổng cộng năm trang văn bản, một trang năm mươi nghìn.


Nhưng mà một tiếng đồng hồ sau, vẫn không thấy ai nhận. Bùi Thiên Ý nhíu mày, nâng mức tiền thưởng lên một
triệu một trang.


Nếu như là người biết tiếng Anh trung cổ, thì chỉ mất mười mấy phút để dịch xong mấy trang văn bản này.


Anh ta vốn không thiếu tiền, mỗi năm trường công lập Ylang đều đầu tư mấy tỷ cho phòng thí nghiệm. Nếu có thể
dịch được tập tài liệu này thì sẽ giúp đỡ cho anh ta rất nhiều.


Tuy tiền thưởng đã nâng đến mức cao như vậy rồi, mà mười phút sau, vẫn không có ai nhận.


Bùi Thiên Ý rất chán chường, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh ta từ trước.


Trong mấy trang văn bản này không chỉ có Tiếng Anh trung cổ, mà còn bao hàm một lượng lớn từ vựng tiếng Anh cổ.


Tiếng Anh trung cổ ít nhiều gì còn có người biết, nhưng tiếng Anh cổ thì thật sự chịu thua. Đúng vào lúc anh ta chuẩn bị thoát ra khỏi diễn đàn NOK, thì hệ thống chợt nhảy ra một dòng thông báo.


Bùi Thiên Ý chăm chú đọc dòng thông báo. [Người Chỉ Đường đã nhận nhiệm vụ treo thưởng của bạn.]