Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 362



Bầu trời xanh biếc, mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ như trước, xung quanh không một gợn mây. Đừng nói là mây
đen, đến cả 3một đám mây trắng cũng chẳng có.
Những vị khách xung quanh đều lộ ra vẻ thất vọng. Bọn họ thấy cô gái nói rõ rà1ng, rành mạch còn tưởng là đã gặp
được thần toán thật chứ, không ngờ chỉ là một kẻ lừa đảo.
“Nhìn thấy rồi chứ?9” Chu đại sư đứng dậy, còn cố ý mở cửa sổ ra thêm tí nữa, mỉa mai: “Cô bảo mười phút sau mây tụ những cô nhìn xem, làm 3gì có.”
Còn chưa kịp nói xong thì ông ta đã nhìn chằm chằm về một phía. Bầu trời phía xa đột nhiên xám xịt, mây8 mù tụ
lại. Các vị khách cũng đã nhìn thấy.
“Vội cái gì?” Doanh Tử Khâm lên tiếng: “Bây giờ mới vừa tròn mười phút mà”
Đệ Ngũ Nguyệt vô thức nhìn điện thoại một cái, không sai một giây. Cô ấy ngây ra như phỗng.
Thì ra, cô ấy vẫn luôn đi theo một chiếc đồng hồ hình người à?
“Có mây đen là chứng tỏ sẽ có mưa sao?” Cơ mặt của Chu đại sư run run: “Nực cười, nếu đám mây đen đó tản ra
thì thế nào?” Ông ta thật sự không lường được, một con nhóc thế này mà cũng có chút bản lĩnh.
“Ba mươi phút sau sẽ nổi sầm mà” Đệ Ngũ Nguyệt nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc: “Mới có thể mà ông đã phán
rồi à?”
Chu đại sư nghẹn họng, ông ta ngại quá hóa giận: “Tôi nào có nhiều thời gian ở đây chờ đợi cùng các cô như thế?
Tôi vẫn còn rất nhiều khách hàng!”
Ông ta tự biết mình chẳng thể được xem là đại sự đoán mệnh phong thủy gì đó, cùng lắm chỉ là kẻ đã đọc hết mấy
cuốn sách như “Chu Dịch” thôi. Cho nên, lúc tính mệnh cho người khác, ông ta đều nói những lời lấp lửng nước
đối. Như thế này, nếu không nhanh chóng tìm cách trốn thoát thì chuyện ông ta là kẻ lừa đảo sẽ bị lộ mất.
Song, lòng tò mò của những vị khách xung quanh đều đã bị khơi dậy: “Ba mươi phút nữa thôi mà, vội cái gì?”
Doanh Tử Khâm tựa vào lưng ghế, cúi đầu, nhàn nhã xem điện thoại. Trên WeChat của cô có vài tin nhắn chưa đọc,
có tin là do nữ thư ký gửi sang.
“Sếp, chị lên hot search rồi, cần xóa không?”
“Hình ảnh”


Trong ảnh là bảng hot search của Weibo.
#Doanh Thần# Hiện tại tin tức này đang nằm ở vị trí thứ năm mươi trên bảng xếp hạng.
Doanh Tử Khâm nhấn vào đọc xem, phát hiện là fan hâm mộ của Diệp Hi đều đang nói trợ lý của Vân Hòa Nguyệt
không thể nào là cô được, bắt đầu một lượt mỉa mai mới.
“Không cần, chẳng ảnh hưởng gì, bớt lãng phí tiền”
Nữ thư ký nhắn lại rất nhanh.
“Vâng thưa sếp, bên phía tổ chương trình đã đăng video làm sáng tỏ những fan hâm mộ của Diệp Hi vẫn không
buông tha. Tuy nhiên, dù bọn họ có quậy cũng chẳng có tác dụng gì, ấn tượng của Diệp Hi với người qua đường đã
bắt đầu xấu đi rồi”
“Bên phía chúng ta cũng đang tìm chứng cứ, ăn tiền lời của fan hâm mộ thì phải trả cái giá tương ứng chứ”
Doanh Tử Khâm khẽ híp đôi mắt phượng.
“Điều tra những người bên cạnh cô ta”
Sau khi nhắn tin trả lời xong, cô lấy tai nghe từ trong túi áo ra và đeo lên, bắt đầu xem bộ phim mà lần trước cô vẫn
chưa xem xong.
Những người khác trong phòng chẳng được nhàn nhã như cô, bọn họ nhìn bầu trời bên ngoài không chớp mắt. Cứ
thế mấy chục phút lại trôi qua, lúc Chu đại sư sắp thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiếp tục mỉa mai cô thì một tiếng
sấm đột ngột vang lên.
“Ầm đúng!”
Chỉ thấy ở phía chân trời, sau mấy tiếng đùng đoàng, đám mây đen phía xa cuồn cuộn kéo tới, ép sát từng chút
một. Không một ai nghi ngờ lời Doanh Tử Khâm nói là giả nữa.
Gương mặt Chu đại sư rúm lại, cơ thể thẫn thờ tựa vào ghế, vầng trán túa mồ hôi lạnh, răng cũng run lên cầm cập.
Ông ta biết, con đường ở Liên minh Phong Thủy của ông ta xem như đã đi đến hồi kết. Không còn thứ gì khiến
người ta dễ dàng tin tưởng hơn chứng cứ đã bày ra ngay trước mắt.
Chẳng tới một ngày, tin tức ông ta là một kẻ lừa đảo sẽ bị lan truyền ra ngoài, sẽ không một ai đến tìm ông ta tính
quẻ nữa. Các vị khách cũng ngây người ra một lúc, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại muốn tìm cô gái thì Doanh Tử
Khâm và Đệ Ngũ Nguyệt đã đến chỗ nhận thưởng lấy con tì hưu bằng ngọc đó và rời khỏi phòng rồi.
“Cơn mưa này trông có vẻ sẽ rất lớn” Đệ Ngũ Nguyệt nhìn bầu trời một cái: “Chị ơi, chúng ta phải về nhanh thôi.”
Với tầng mây dày như thế này thì chiếc ô bé tí mà cô ấy mang theo không thể nào chống đỡ được.
Doanh Tử Khâm gật đầu. Cô rũ mắt, vuốt ve con tì hưu bằng ngọc trong tay rồi lại chậm rãi nắm lấy, sau đó bước
ra ngoài. Sau lưng có tiếng gọi với theo cô.
“Đại sư Đại sư dừng bước!”
Chủ nhân của giọng nói là một ông lão, ông ấy đuổi theo ra ngoài, thở hồng hộc, giọng điệu rất cung kính: “Đại sư,
xin đại sự dừng bước, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo đại sư”
Doanh Tử Khâm dừng bước chân, nghiêng đầu, đưa mắt quan sát ông lão một lượt từ đầu đến chân. Cô có thể chắc
chắn đây là một người có khả năng bói toán, hoàn toàn không giống với tên Chu đại sư lừa bịp. Ông lão nói xong,
vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Đệ Ngũ Nguyệt đứng bên cạnh liền thấy kinh ngạc: “Nguyệt tiểu thư, tiểu thư cũng ở
đây à?”
Đệ Ngũ Nguyệt buồn bực: “Ông quen biết tôi sao?”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Ông lão mỉm cười: “Nếu ngày xưa không nhờ có Đệ Ngũ tiền bối chỉ ra sai lầm giúp tôi
thì đã chẳng có tội của ngày hôm nay, tôi có nhập đạo cũng là nhờ Đệ Ngũ tiền bối”
“Ông nội tội á?” Đệ Ngũ Nguyệt xoa cầm: “À à à, hình như tôi từng nghe ông nội nói tới, ông họ Tiêu đúng
không?”
“Đúng thế” Ông lão đáp: “Tôi là Tiêu Bách, hội trưởng của nơi này, đã khiển đại sư và Nguyệt tiểu thư phải chê
cười rồi. Kể từ ngày hôm nay Chu Vĩnh Sinh sẽ không xuất hiện ở Liên minh Phong Thủy nữa.”
Nói đoạn, ông quay đầu: “Đại sư, tôi có thể mời đại sư thường trú tại Liên minh Phong Thủy không?”
Ông không vì tuổi tác Doanh Tử Khâm hãy còn nhỏ mà cho rằng cô chẳng biết gì. Mà ngược lại, những người bói
toán giỏi nhất lại là những người trẻ tuổi.
Đạo bói toán không quan trọng ở đọc nhiều hay ít sách mà là ở thiên phú. Sau một khoảng thời gian theo học Đệ
Ngũ Xuyên, Tiêu Bách mới biết điều này.
“Không có hứng thú” Doanh Tử Khâm lạnh lùng đáp: “Đi đây.”
Đệ Ngũ Nguyệt vội vã theo sau.
Lần này Tiêu Bách không đuổi theo nữa, ông tự gõ vào đầu mình, thở dài một hơi: “Ai bảo mày không nhịn nổi, đại
sư giỏi giang thế này sao lại đến Liên minh Phong Thủy được”
Những người thật sự có bản lĩnh ở trong Liên minh Phong Thủy đếm một bàn tay còn dư ra vài đầu ngón tay nữa
là. Tiêu Bách lắc đầu, chắp tay quay về.
***
Một ngày qua đi, chủ đề về “Thanh xuân 202” vẫn chưa lắng xuống. Đây chính là kết quả mà Trần Lê muốn. Người
qua đường có ấn tượng tốt hay không không quan trọng, điều quan trọng là khiến cho fan hâm mộ của Diệp Hi trở
nên đoàn kết hơn.
Diệp Hi lại rất bất an: “Chị Lê, có tận mấy người bảo bức ảnh ấy là của thần học kia, nếu như là thật thì..”


“Chị xem rồi, cùng lắm là mặt nghiêng có hơi giống thôi, mang khẩu trang vào ai mà chẳng giống nhau. Trần Hi lại
tỉ mỉ xem xét, so sánh ảnh, cuối cùng lắc đầu: “Hi Hi, thoải mái đi, em lo lắng quá rồi đấy.”
“Vả lại, người trên mạng nói cũng đúng, một thần học thì sao có thể làm trợ lý được?” Theo logic bình thường thì
chắc chắn không thể nào. Trần Lê cũng đã tìm được thời gian biểu của trại huấn luyện ISC, vào thời điểm này các
học sinh giỏi đều đang được huấn luyện, Diệp Hi mím môi, trong lòng vẫn thấy rất rối bời. “Hi Hi, đừng lo lắng
nữa” Trần Lê bình tĩnh khuyên nhủ: “Đây chính quân bài mà bên phía Vân Hòa Nguyệt tự mình đánh ra hàng che
giấu đi chuyện này, đã có phóng viên đến bên phía trại huấn luyện ISC rồi. Tới lúc đó, lời nói dối của Vân Hòa
Nguyệt sẽ tự bị vạch trần mà chẳng cần ai động vào.”
***
Bên phía trại huấn luyện ISC.
Vốn dĩ đêm hôm qua cánh phóng viên săn tin đã nằm vùng ở đây rồi nhưng ai ngờ một trận mưa lớn từ trên trời
trút xuống đã khiến bọn họ ướt như chuột lột, lạnh đến thấu tim.
Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải quay về khách sạn thay quần áo.
Sáng ngày hôm sau, bọn họ lại đến, bao vây ở trước cổng trại huấn luyện. Ngay lúc này, Tả Lê vừa mua bánh bao ở
bên ngoài, ngâm nga bước tới, trong chốc lát đã bị chặn lại. Những phóng viên săn tin này không quen biết Tả Lê
nhưng nghĩ anh ta có thể là nhân viên nên bèn thi nhau bao vây xung quanh.
“Chào anh, xin hỏi em Doanh Tử Khâm có ở đây không? Chúng tôi muốn phỏng vấn em ấy”
“Chào anh, trên mạng có rất nhiều bình luận về em ấy, không biết anh có nhìn thấy.”
Suýt chút nữa là Tả Lê đánh rơi chiếc bánh bao. Câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia, anh ta cảm thấy phiền phức muốn
chết. Lúc đang định nói gì đó, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái đang tiến về phía này, Tả Lê lập tức thở phào
nhẹ nhõm. Anh ta phát hiện có những lúc con người quá giỏi giang cũng chẳng phải chuyện gì tốt. May mà anh ta
không nói cho mấy lão già ở khoa máy tính biết rằng Doanh Tử Khâm cũng biết lập trình máy tính, nếu không lại
có thêm kẻ muốn giành giật với anh ta.
Tả Lê xua xua tay: “Chính chủ tới rồi, các anh tự hỏi đi, xem em ấy có để ý đến các anh hay không.”


Nghe thấy câu này, cánh phóng viên săn tin cũng phát hiện ra người bọn họ cần tìm. Hôm nay, Doanh Tử Khâm không đeo khẩu trang
nhưng có dùng khăn choàng che mất nửa khuôn mặt. Cô vừa mới bước đến công trại huấn luyện đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp rồi.
Doanh Tử Khâm ngầng đầu, lạnh lùng híp đôi mắt phượng lại. Một phóng viên rút micro ra trước, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Em Doanh, xin hỏi trên Weibo có nói trợ lý của Vân Hòa Nguyệt là em, thật sao? Nếu nhưr là giả xin em hãy nói ra, chúng tôi sẽ trả
lại sự trong sạch cho em, bào vệ danh dự của em”
Máy thu hình phía sau đã nhắm chuẩn, đây là một buồi phát sóng trực tiếp.