Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 39: Đút cho cô bạn nhỏ ăn kẹo



Lần đầu tiên Giang Nhiên nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề.


Bọn đàn em càng nhao nhao thốt lên kinh ngạc.


Cô em này muốn đánh nhau với anh Nhiên cơ à?


Không biết năm ngoái anh Nhiên của bọn họ còn giành giải nhất cuộc thi Taekwondo toàn thành phố ư?


“Không phải chứ, học sinh chuyển lớp..” Giang Nhiên khẽ liếm môi:


“Cậu nghiêm túc đấy à?”


Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Ừ, đánh xong tôi muốn đi ngủ.”


Đám đàn em lại trầm mặc một lần nữa.


“Mợ nó, hình như nó đang khiêu khích anh Nhiên phải không?”


“Tự tin lên, bỏ hai chữ “hình như đi.”


“Được.” Giang Nhiên cười, ném áo khoác đồng phục cho một tên đàn em: “Tôi đánh với cậu, đến lúc đó đừng có khóc.”


Ba phút sau.


Giang Nhiên nằm trên mặt đất, nhìn lên trần nhà với gương mặt vô cảm.


Trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của cậu ta, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải đả kích lớn thế này.


Bên cạnh, Doanh Tử Khâm nhặt cặp sách dưới sàn nhà lên, bước vượt qua cậu ta, đi vào trong lớp.


Không ai dám ngăn cản.


Bọn đàn em nhìn cô gái không nhanh không chậm đi về phía chỗ ngồi không có người, lấy một cái gối trong cặp sách ra, đặt lên bàn rồi gục xuống ngủ ngay, trên người còn đắp một cái chăn mỏng.


Trang bị cũng đầy đủ ra phết. “Thế này có tính là anh Nhiên đuổi người thất bại không?”


“Vừa nãy cậu có thấy thân thủ của cậu ấy không? Tôi đoán cậu ấy còn chưa phát huy khả năng thật sự đầu.”


“Có sao nói vậy, cũng ngầu đấy nhỉ.”


Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai lại tin Giang Nhiên bị một cô gái đánh bại?


“Không sao đâu, anh Nhiên.” Các đàn em an ủi: “Anh không đuổi được thì còn chị Vũ mà. Em đi gọi điện cho chị Vũ ngay, bảo chị ấy về, chúng ta nhất định sẽ đuổi được con nhỏ ấy đi.”


“Anh Nhiên yên tâm, chuyện anh không làm được, chị Vũ sẽ làm được.”


Giang Nhiên nghiến răng: “Cút!”


Đám đàn em nhanh nhẹn biển đi ngay.


Một người trong số đó cầm đi động, cuống quýt nói: “Chị Vũ, chị mau về đi chuyện lớn không ổn rồi ”


*


Doanh Tử Khâm ngủ thẳng một giấc đến trưa. Trong lớp vắng tanh, mọi người đã đi hết. Hôm nay hiệu trưởng cố ý cho lớp A19 nghỉ một tiết, ngay cả giáo viên cũng sợ gặp tai bay vạ gió.


Cô vò đầu, mở di động, trên màn hình khóa hiện một tin nhắn vừa nhận được năm phút trước.


“Cô bạn nhỏ, ra ngoài ăn cơm, anh chờ em ngoài cổng trường.” Cô trầm ngâm một giây rồi cầm áo khoác ra ngoài. Cổng trường người đến người đi, xung quanh Thanh Trì có rất nhiều sạp hàng quán xá, giờ này, các học sinh đều đang mua cơm trưa.


Chỉ có con cháu của các gia đình giàu có lớn nhỏ ở thành phố Hồ mới có người chuyên môn tới đưa cơm.


Người đàn ông đứng trước biển hiệu trường học, dựa người vào một thân cây.


Anh hơi cúi đầu nhìn điện thoại.


Dáng vẻ biếng nhác không đúng đắn ấy lại khiến không ít người đi ngang qua phải dừng chân đứng lại.


Một người phụ nữ vô cùng quyến rũ bước đến trước mặt anh: “Chào anh.” Phó Quân Thâm ngước lên, ý cười nhàn nhạt vốn lấp lánh nơi đáy mắt lập tức tắt lịm.


Người phụ nữ kia vén tóc ra sau gáy, dè dặt hỏi: “Cho em xin số WeChat được không?”


“Ừm, nhà tôi còn một bé con phải nuôi, nếu cô không chê, muốn làm mẹ kế.” Phó Quân Thâm rất hào hứng: “Thì cũng được.” Người phụ nữ tái mặt, lập tức xoay người bỏ đi, còn mắng một câu “đồ thần kinh”.


Phó Quân Thâm cất di động, quay đầu liền trông thấy cô gái đã mua một viên kẹo hồ lô, vừa ăn vừa đi về phía anh, nom vừa ngoan ngoãn vừa mềm yếu.


Anh bỗng bật cười, giơ tay lên vẫy cô: “Yểu Yểu, bên này.” Doanh Tử Khâm đã nhìn thấy anh, cô lại gần, đưa một viên kẹo hồ lô khác đang cầm trong tay cho anh.


Phó Quân Thâm hơi khựng lại: “Em ăn đi, anh không thích ăn đồ ngọt.”


Cái tay kia quyết đoán thu về, cứ như chỉ mới theo phép lịch sự.


“..” Phó Quân Thâm nhướng mày: “Ăn nhiều thế không sợ béo hả?”


“À.Doanh Tử Khâm chậm rãi cắn quả sơn tra: “Ngày nào tôi cũng chạy mười cây số.”


Tuy cô muốn dưỡng lão nhưng tố chất cơ thể cũng không thể tụt lại.


Phó Quân Thầm miễn cưỡng gật đầu: “Lớp mới thể nào?” “Rất vui.”


Một đám trẻ con ngu ngốc rất vui vẻ, thoải mái hơn lớp xuất sắc nhiều.


Cả hai người đều không ham xa xỉ nên chỉ ăn cơm ở một quán gần trường học. Trên đường trở về trường, lúc Doanh Tử Khâm đang suy nghĩ làm thế nào để nắm chơi mà cũng kiếm được tiền thì trên đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói hững hờ.


“Cô bạn nhỏ, há miệng nào.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, Trước mặt là những ngón tay thon dài trắng trẻo có kẹp một viên kẹo của người đàn ông.


“Phải nói thế nào nhỉ?” Doanh Tử Khâm lườm anh: “Anh không muốn nghe nữa còn gì?”


“Hử? Đúng là anh không muốn nghe em nói cảm ơn, nhưng rất muốn nghe Yểu Yểu của chúng ta nói…” Cặp mắt đào hoa của anh cong lên:


“Cảm ơn anh trai.”


“Vậy không ăn nữa.”


“Được rồi.” Phó Quân Thâm xẻ vỏ kẹo: “Anh trai chỉ đùa với em chút thôi, để lại riêng cho em đấy, ăn đi.”


Viên kẹo vừa vào miệng, cô đã cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt.


“Tiễn em đến đây thôi.” Phó Quân Thầm dừng lại: “Về lớp đi.”


Lúc anh xoay người, bên tai chợt vang lên bốn chữ kia, Phó Quân Thâm quay đầu, chỉ còn nhác thấy bóng lưng cô gái.


Một lúc lâu sau, anh khẽ bật cười, gương mặt giãn ra. Cô bạn nhỏ miệng nói một đắng lòng nghĩ một nẻo.


Ba rưỡi chiều, cuối cùng học sinh lớp A19 cũng sôi nổi trở lại, bởi vì chị đại Thanh Trí đã quay về. Chị đại mặc áo da màu đen, trên tay còn cầm mũ bảo hiểm.


Cặp môi đỏ rực như lửa, trông vô cùng oai phong.


Nhìn phát biết ngay là một tay anh chị dân xã hội. “Chị Vũ, chính là nó.” Tên đàn em chỉ vào một cái bàn: “Cực kỳ phách lối.”


Chị đại xã hội nhìn sang, ánh mắt lập tức sáng rực: “Đù, xinh thế cơ à?”


Khóe miệng đàn em khẽ run lên, cậu ta nhắc khẽ: “Chị Vũ.” “Khụ khụ…” Chị đại nghiêm mặt, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng: “Chờ đấy.”


Doanh Tử Khâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bàn cô bỗng bị đạp một phát.


Cô mở mắt, nhìn lên với vẻ mơ mơ màng màng. “Tao nói cho mày biết, lớp A19 bọn tao không ai chào đón mày.” Chị đại lại đập một phát lên mặt bàn: “Nếu biết điều thì mau đi đi, chứ để đến lúc ấy thì đừng trách tạo không khách sáo.”


“Đúng vậy, mau đi đi.” Đám đàn em phía sau hung hăng phụ họa: “Đã nghe tên tuổi của chị Vũ bọn này bao giờ chưa? Tu Vũ đấy, mày không chọc nổi đâu!”


Lần này chắc sợ rồi nhỉ? Song chỉ thấy cô gái chống cằm nhìn Tu Vũ như suy nghĩ điều gì, vài giây sau, cô mới mở miệng: “Cậu vẽ mắt đẹp quá, có thể dạy tôi chút không?”


Tu Vũ định tiếp tục buông lời dọa nạt: “?”


Mười phút sau, trông thấy Tu Vũ hứng thú bừng bừng nói chuyện trang điểm với Doanh Tử Khâm, người trong lớp đều hơi tuyệt vọng.


“Không chỉ có anh Nhiên thua mà cả chị Vũ cũng thất bại luôn.”


“Con bé ấy có độc phải không, nó thật sự ăn sạch cả anh Nhiên và chị Vũ rồi.”


“Hết cách, ai bảo chị Vũ là người ham mê sắc đẹp?”


Tất cả mọi người đều từ bỏ đấu tranh, chỉ có thể chấp nhận sự thật.


Nhưng rồi họ chợt nhận ra… Hình như chấp nhận cũng rất vui vẻ! “Nếu anh Nhiên và chị Vũ đều thua cậu ấy thì cậu ấy chính là đại ca lớp mình, chúng ta nên gọi cậu ấy là gì đây?”


“Cao hơn anh với chị một bậc thì sẽ gọi là gì?”


“Đương nhiên là bố rồi, gọi là bổ Doanh.”


Mọi người hùa theo nhau, mặt mũi ai nấy đều tươi cười hơn hớn.


“Bố Doanh tới lớp chúng ta thì không thể không ra mắt, chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc chào mừng, còn phải phát trực tiếp trên diễn đàn nữa!”


“Mau mau mau, mở một topic trước đã.”.


Đám đàn em nhanh chóng mở một topic, chỉ trong nháy mắt đã lên trang nhất diễn đàn.


Lúc Chung Tri Vãn nhìn thấy bài đăng này đã tức đến độ muốn đập điện thoại. Cô ta đợi suốt một ngày, không ngờ lại đợi được kết quả như vậy.


Cô ta thấy lớp A19 điên thật rồi, Giang Nhiên và Tu Vũ không được tích sự gì hết.


Chung Trĩ Vãn cụp mắt, đừng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.


“Cô ơi, mặc dù có vài chuyện cháu không muốn nói. Nhưng chuyện này thực sự ảnh hưởng rất không hay.”


“Em họ…Em ấy đánh Giang Nhiên rồi.” Chung Tri Văn ngập ngừng, lời nói rất biết dùng đúng chỗ: “Giang Nhiên đó là…sẽ rất phiền phức đấy ạ.”