Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nghe thấy anh gọi mình, Doanh Tử Khâm lại quay đầu sang: “Sao thế?”
Phó Quân Thâm không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, tiện tay nhấn1 bừa. Giây lát sau, lại một âm thanh vang lên. Tài
khoản ngân hàng lại hiện thông báo vừa nhận 1.000.000.000 tệ.
Phó Quân Thâm nhếc0h môi: “Tiền tiêu vặt, không cần tiết kiệm cho anh đâu.”
“Còn một vấn đề nữa, đợi đến lúc tốt nghiệp đại học thật à?” Ngừng một lát1, anh nói với giọng chậm rãi: “Qua
một năm nữa có được không? Em nhẫn tâm nhìn anh chăn đơn gối chiếc gần ba mươi năm à?”
Anh muốn 2đợi sau khi cô đến tuổi kết hôn theo pháp luật rồi sẽ hốt về nhà luôn. Đến lúc tốt nghiệp đại học thì có
hơi trễ. Nhỡ bị người khác lừa mất6 thì phải làm sao?
“Thế thì cũng…” Lần này Doanh Tử Khâm lại chẳng bị dãy số dài ngoằng kia làm cho rung động, rất vô tình:
“Nhẫn9 tâm thật đấy.”
***
Giới cổ y.
Đan Minh.
Bài kiểm tra cấp một đến cấp ba mỗi ngày đều có nhưng đến cấp bốn trở lên thì có thời gian cố định. Nội dung của
bài kiểm tra cấp bốn rất nhiều, mỗi tháng một lần. Cấp năm và cấp sáu là nửa năm một lần, cấp bảy là một năm. Bài
kiểm tra cấp hai thi về dược lý, xem như là môn lý thuyết, rất dễ dàng vượt
qua. Hôm nay Doanh Tử Khâm tham gia bài kiểm tra cấp ba, vẫn là luyện thuốc. Thuốc cần luyện trong bài thi cấp
ba là Sinh Huyết đan, công dụng cũng giống như tên, chuyên dùng cho việc chữa trị vết thương.
Diệp Linh và Vân Sơn đi theo, đang chờ đợi ở bên ngoài. Cô ấy nhìn phía trước: “Vân tiên sinh, anh nghĩ Doanh
tiểu thư có thể vượt qua bài kiểm tra cấp ba này không?”
Vân Sơn hoàn toàn tin tưởng vào Doanh Tử Khâm: “Chắc chắn có thể, nếu không phải quy tắc bày sờ sờ ra đó thì
chắc Doanh tiểu thư đã tham gia bài kiểm tra cấp bảy luôn rồi.”
Luyện đan cần phải luyện chế ngay tại chỗ, có các thầy giáo của Đan Minh giám sát, đề phòng mọi hành vi gian lận,
ngoài ra còn phải ngăn chặn tận gốc việc thi hộ. Hai người không hề giấu giếm lời nói, những người khác đang chờ
đợi ở xung quanh đều nghe thấy.
“Còn cấp bảy cơ đấy, biết cả Đan Minh có bao nhiêu thành viên cấp bảy không?”
“Đến cả thiếu gia Phục Trầm và tiểu thư Thanh Tuyết cũng chưa đạt đến cấp bảy, một người vừa thi bài kiểm tra
cấp ba đã đòi thi cấp bảy đúng là làm trò hề cho người trong thiên hạ.”
“Mặc kệ đi, gia tộc nhỏ ấy mà, chẳng hiểu cái gì cả.”
Quả thật ở giới cổ vũ nhà họ Diệp chẳng có thứ hạng gì, còn rất nghèo. Diệp Linh đã quen với những lời nói như
thế từ lâu rồi. Vân Sơn cười khẩy một tiếng, chẳng đáp lời. Bài kiểm tra cấp ba diễn ra trong vòng sáu tiếng đồng
hồ, Doanh Tử Khâm không hề ra sớm hơn, đến đúng giờ mới ra ngoài.
“Doanh tiểu thư, thế nào rồi?” Vân Sơn lập tức tiến lên đón và lấy thanh sô cô la đã chuẩn bị trước ra, đây là việc
mà Phó Quân Thâm đã dặn dò: “Cho cô này.”
“Ừm, cũng được, chất lượng của dược liệu không tệ.” Doanh Tử Khâm nhận lấy, trầm ngâm nói: “Nếu luyện chế
nghiêm túc thì tỉ lệ sử dụng của Sinh Huyết đạn có thể đạt đến 100%.”
Khoảng thời gian này Diệp Linh đã quen rồi, nói một cách chính xác phải là chết lặng rồi mới đúng. Thế giới của
đại lão, cô ấy không hiểu.
Vân Sơn hiểu rõ: “Doanh tiểu thư, cô lại luyện ra được Sinh Huyết đan có tỉ lệ sử dụng là 100% à?”
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Không, 60%.”
Diệp Linh ngẩn ra: “Doanh tiểu thư, cô kiểm tra rồi sao?”
Đến cả thành viên cấp bảy của Đan Minh và những người ở cấp bậc trưởng lão cũng không thể chắc chắn rốt cuộc
thuốc mình luyện ra có tỉ lệ sử dụng là bao nhiêu. Dù sao trong quá trình luyện thuốc những nhân tố không thể xác
định như độ lửa, lực gió vân vân quá nhiều, không một ai có thể hoàn toàn khống chế được.
“Chưa kiểm tra.” Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Nhưng chắc chắn là 60% không cao cũng không thấp.”
Tỉ lệ sử dụng này sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý nhưng đủ để thuận lợi vượt qua bài kiểm tra. Cho nên, cô đã
khống chế dừng lại ở con số này. Thuốc với tỉ lệ sử dụng thấp hơn nữa thì thật sự cô không thể nào luyện được. Tỉ
lệ sử dụng quá cao đến lúc Đan Minh lan truyền tin tức ra sẽ có rất nhiều người tìm đến nhờ cô luyện đan. Cô chỉ
muốn lấy dược liệu, không hề muốn trở thành cái máy luyện thuốc chạy bằng cơm. Dù sao lần trước cũng đã lấy
được lệnh bài cấp Thiên rồi, không cần thiết phải thế.
Vân Sơn nghe vậy lại lau mồ hôi, người khác cùng lắm là khống chế điểm trong bài thi thôi, Doanh tiểu thư của bọn
họ đã biến thái đến mức có thể khống chế được cả tỉ lệ sử dụng của đan dược luôn. Đây mới là thiên tài song tu cổ y
và cô võ thực thụ. Trước đây, Vân Sơn cho rằng anh ta đúng là một con người. Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy anh
ta là một đống sắt vụn đến cả nam châm cũng chẳng hút nổi.
***
Trong khu vườn cách Đan Minh không xa.
Bà cụ vẫn đang ngồi ở cổng sân, nhắm mắt dưỡng thần nhưng thỉnh thoảng lại ngó nghiêng ra ngoài vài cái. Trong
phòng, một dược đồng khoảng chín tuổi ló chiếc đầu nhỏ ra: “Trà bà bà, bà đang đợi chị gái trông rất xinh đẹp mấy
hôm trước đấy hả? Hình như hôm nay chị ấy không tới nhổ cỏ giúp bà nữa đâu.”
Phần lớn người ở giới cổ y đều không biết thực ra đây mới là nơi mà Trà thánh ở. Ngọn núi đối diện tổng bộ Đan
Minh đã sắp biến thành địa điểm tham quan rồi, tất nhiên cũng chẳng có mấy người thật sự dám lên đó. Nơi này
không hẻo lánh, người của Đan Minh thường xuyên tới lui nhưng cũng chẳng có ai chú ý đến khu vườn phía bên
này.
Bà cụ trừng mắt nhìn cậu bé một cái, rải một vốc hạt giống ra ngoài ruộng: “Con nít con nôi, cháu không nói chuyện
chẳng ai bảo cháu câm đâu.”
Cậu bé dược đồng im miệng, chỉ có thể chớp mắt nhìn theo. Bà cụ nhổ cỏ, chân tay bà rất nhanh nhẹn, ánh mắt
cũng minh mẫn, không hề mờ mắt vì tuổi
già.
Cậu bé dược đồng không nhịn được, lại hỏi: “Trà bà bà, có phải là muốn giới thiệu đối tượng cho chị ấy không?”
Bà cụ lập tức bị nghẹn họng, xách chiếc cuốc lên: “Cháu hãy còn nhỏ, cháu hiểu đối tượng là cái gì hả?”
“Đương nhiên là hiểu rồi, Trà bà bà xem này, đây là điện thoại mà anh hai mới đổi cho cháu đợt trước đấy.” Cậu bé
dược đồng hí hửng móc ra một chiếc điện thoại Apple từ trong chiếc túi lớn ở trước bụng: “Còn có sim không giới
hạn lưu lượng nữa, cháu lên mạng học được đấy.”
Bà cụ liếc mắt nhìn một cái, có vẻ hâm mộ, lẩm bẩm: “Sao thằng nhóc đó không đổi cho mình một cái nhỉ.”
“Cháu biết, cháu biết này.” Cậu bé dược đồng giơ tay lên, đáp: “Bởi vì Trà bà bà quá ngốc nghếch, không biết dùng
điện thoại thông minh nên anh hai chỉ có thể mua cho bà điện thoại của người già thôi, nhưng mà điện thoại của
người già lại không có gì thú vị hết.”
Bà cụ: “…”
Bà không thèm để ý đến cậu bé nữa, tiếp tục cuốc đất.
“Đúng rồi đúng rồi.” Nhóc dược đồng đột nhiên bừng tỉnh ngộ: “Trà bà bà, chắc chắn là bà đang muốn tác hợp cho
anh trai và chị gái, đến lúc bọn họ kết hôn rồi cháu có thể làm hoa đồng được không?”
Nghe thấy câu này, bà cụ cười khẩy một tiếng: “Là cháu đang nằm mơ hay là nó đang nằm mơ hả, cũng phải, giữa
ban ngày mà.”
Bà đợi chờ biết bao lâu mới gặp được một người thật sự thông hiểu dược liệu. Thiên tài bên phía nhà họ Mộng và
nhà họ Phục đưa sang đây chẳng có lấy một kẻ khiến bà hài lòng. Cậu bé dược đồng im lặng không nói gì nữa, thở
dài một hơi như ông cụ non.
Hày.
Anh hai đẹp trai, tính tình dễ chịu, vóc dáng đẹp, chỗ nào cũng tuyệt vời. Mấy năm trước lúc ở bên giới cổ y, anh
rất thích xoa cái đầu trọc lóc của cậu, bảo cậu tuổi hãy còn nhỏ mà đã hói đầu, lớn lên sẽ càng hỏi hơn, sau này
không cưới được vợ thì phải chăn đơn gối chiếc cả đời. Y hệt như đang chọc chó vậy. Tuy rằng khi đó mới năm tuổi
nhưng cậu nhớ rất rõ những lời ấy, còn buồn bã đến phát khóc rất lâu nữa cơ.
Cậu bé dược đồng sờ cái đầu bị cạo trọc của mình, có hơi buồn bã, ngồi xổm giữa ruộng thuốc bắt đầu chơi điện
thoại. Qua một lát, lỗ tai cậu khẽ nhúc nhích: “A, bà bà, lại có người đến nữa, bà nhìn xem có phải là chị gái không?”
Bà lão ngừng tay, quay đầu nhìn ra ngoài một cái. Sau đó lập tức ném công cụ đi, lần nữa quay về ngồi trên ghế tựa,
lại biến thành dáng vẻ của một bà lão già nua mắt mờ. Đúng là Doanh Tử Khâm đã tiện đường đến đây xem sao,
nhìn thấy có thêm một đứa trẻ cũng chẳng hỏi han gì.
Vân Sơn vẫn không nhận ra được sự khác biệt giữa cỏ dại và dược liệu, anh ta vò đầu: “Bà lão à, chia chút việc cho
cháu làm đi, nhàm chán quá.”
Nếu để Phó Quân Thâm biết anh ta trơ mắt nhìn Doanh Tử Khâm làm việc, anh ta sẽ bị ám sát đấy.
Bà cụ chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Đừng làm phiền ta phơi nắng.”
Vân Sơn yếu ớt dời ra một bước: “… ).”
*****
Cấp bốn của Đan Minh đã là một bước ngoặt. Cho nên những thành viên vượt qua được bài kiểm tra cấp ba, bước
đầu đều đã giành được sự xem trọng của Đan Minh rồi. Đan Minh sẽ phân chia các đường chỉ đến chỉ dạy, tăng
cường đào tạo cho thành viên cấp ba. Mấy tháng nay rất ít người tham gia bài kiểm tra cấp ba, tổng cộng cũng chỉ
có một trăm hai mươi ba người. Nhưng số lượng cuối cùng vượt qua bài kiểm tra chỉ được mười tám người. Giấy
chứng nhận kết quả của mười tám người này cũng đã được giao cho người phụ trách bài kiểm tra cấp ba.
Phương đường chủ lật xem từng tờ một sau đó rút hai báo cáo kết quả ra. Vừa nhìn thấy, đôi mắt ông ta liền sáng
lên.
Doanh Tử Khâm, tỉ lệ sử dụng, 60, 70%.
Lục Hủ, tỉ lệ sử dụng, 59, 96%.
Chỉ chênh lệch 0,04%,sai số nhỏ như thế hoàn toàn có thể bỏ qua.Bài kiểm tra cấp ba yêu cầu tỉ lệ sử dụng của Sinh Huyết đạn vượt
qua 50%là được.Dù vượt qua được thì về cơ bản cũng chỉ dừng lạiởtỉ lệ sử dụng khoảng 52%.Hai người này đều nằmởmức 60%,
quả thực là rất giỏi.
Phương đường chủ vô cùng hài lòng.Dưới trướng của ông ta có một số đệ tử ThiênYmôn,nếu như ông ta có thể tiến cử một người
vào ThiênYmôn thành công thì địa vị của ông ta sẽ được tăng lên.Phương đường chủ trầm ngâm,cuối cùng vẫn chọn phần báo cáo
kết quả của Doanh Tử Khâm.Thêm được 0,04%vẫn là nhiều rồi.
Lúc này,quản sự vội vã bước vào,sau khi hành lễ xong liền lên tiếng:“Đại nhân,người tên Lục Hủ này có quen biết với tiểu thư
Thanh Gia,quan hệ rất tốt.Hắn ta bảo tôi đến bầm với đại nhân một tiếng,hy vọng đại nhân có thể đưa ra quyết định chính xác.”
Nghe được lời này,bàn tay Phương đường chủ đang cầm lấy tờ kết quả báo cáo luyện đan của Doanh Tử Khâm bỗng khựng lại.