Mặc Linh Linh hớt hải mặt tái mét gọi tên anh gấp gáp.
" Thiếu gia!! Phu nhân chảy máu cam ngất lịm đi rồi!! "
Ba người đang đứng tại đó cũng rùng mình lo lắng, gấp rút chạy thật mau tiến vào nhà xem xét tình hình.
Tố Lệ Đào nằm trơ trọi trên sàn nhà người lạnh toát, hơi thở yếu ớt đôi môi tái nhợt. Chi Sơ sợ hãi bồng cô lên xe đưa gấp tới bệnh viện.
Khám tổng quát phát hiện ra cô trong suốt mấy năm vừa qua nạp quá nhiều chất có hại, thuốc chuyên dùng cho động vật lại tồn đọng rất nhiều trong cơ thể.
Sức khỏe cô kém đi không ít cũng bởi tác dụng lớn của thuốc, anh nghi hoặc nhìn kết quả khám bệnh. Đôi tay run rẩy vò nát hai bên tờ giấy tới nhàu nhĩ.
Lý Thuần Châu nổi đóa lao vào túm chặt cổ áo anh hỏi tội.
" Cô ấy là vợ anh đấy!! Anh đã làm gì với cơ thể cô ấy vậy hả??? "
" Trả lời đi thằng khốn!! "
Điệp Vy nhanh chóng tách hai người nhưng bị đẩy ra vô ích, Chi Sơ chết lặng không thể mở miệng.
Nhìn cơ thể ốm yếu trên giường bệnh, anh chua xót đau lòng. Bản thân bỏ mặc vợ bao năm đối xử lạnh nhạt, lúc muốn bù đắp cũng muộn quá rồi…
Đứng phủi bụi sau cú ngã, Cao Điệp Vy chợt nghĩ đến điều gì đó vội vã đi ra khỏi bệnh viện sắc mặt căm hận.
Chiếc xe lao nhanh vun vút vượt qua vô số mặt đường, chạy nhanh qua hàng cây số dừng lại tại căn nhà to rộng.
Bước mau xuống xe không muốn chờ đợi thêm nữa, dùng chiếc thẻ mở khóa trong tay mở cửa xông vào.
Hàn Hoa Nguyệt vẫn yên giấc nằm đắp mặt nạ không hề hay biết đứa con gái ruột du học bao năm đã trở về.
" Mẹ! "
Cô thét lên tông giọng thật lớn khiến bà ta tỉnh giấc, nhìn thấy con gái nhỏ đứng trước mặt. Bà ta niềm nở ôm ấp hạnh phúc luôn miệng hỏi cô về có đem quà cho mình không.
Nhìn người mẹ trước mắt, cô bực dọc vung mạnh hai cánh tay đang chạm trên mình.
" Mẹ đã làm gì chị dâu suốt hai năm nay vậy?? "
Nghe tới Tố Lệ Đào khuôn miệng vừa cười cũng trĩu xuống ngừng niềm nở.
" Con trở về không hỏi thăm mẹ mà đã vội hỏi tội rồi sao? Rốt cuộc con ả Lệ Đào đó đã xúi giục con gái của mẹ chỉ trích người đẻ ra nó ư!? "
" Đủ rồi! "
Cô mất kiên nhẫn chặn họng bà ta lớn tiếng hỏi tội tới cùng.
" Mẹ không những đánh đập chị dâu thậm tệ mà còn lén lút cho chị ấy uống thuốc của động vật!? "
" Sao mẹ lại có thể làm vậy!? Chị ấy đã làm gì để khiến mẹ hành hạ chị ấy tàn nhẫn tới mức sống không bằng chết!!? "
" Điệp Vy-"
Cái cách Hoa Nguyệt bỏ mặc cho hai anh em cô tự sinh tự diệt cũng đủ khiến nỗi hận trong lòng dâng lên từng khúc, mỗi lần thấy bà ta giả tạo lừa hết người này tới người khác bằng bộ mặt thanh cao ấy cô lại không thể chịu được.
" Chị dâu phải nhập viện không rõ sống chết rồi đấy, mẹ hài lòng chưa!? "
Nói tới mức này rồi bà ta vẫn khăng khăng cho bản thân là đúng không chịu nhận lỗi lầm mà mình đã làm.
" Là do con nhỏ đó ép mẹ! Không phải như con nghĩ đâu Điệp Vy!! "
" Đến cả anh con cũng muốn đoạn tuyệt với mẹ, con là con gái ruột của mẹ, con không thể bỏ mặc mẹ được!! "
Cao Điệp Vy cười lạnh, bước chân lùi lại chậm rãi từng bước.
" Tôi ghê tởm dòng máu của mình khi có bà là mẹ! "