Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 2: </span></span>2



Cố Nhung chết trẻ, nhưng hình như cậu có thể chết đi sống lại.

Nhưng nếu so với việc bị bồn hoa nện đứt đầu, Cố Nhung vẫn cảm thấy bị xe trộn bê tông đè cho chết bẹp dí còn kinh khủng hơn.

Mà cảm giác từ một người bị ép mỏng như tờ giấy biến thành người hoàn chỉnh cũng không ổn lắm, cậu hổn hển sợ hãi bật khỏi giường, lại bởi vì choáng váng, cả người rét run mà suýt nữa nằm xuống lại, chờ đến lúc cậu vén mớ tóc bị mồ hồi lạnh thấm ướt đẫm ra sau tai, Cố Nhung mới thoát ra khỏi cảm giác đau đớn khi bị xe cán thành tờ giấy.

“Nhị Nhung, cậu sao vậy? Gặp ác mộng nên đau đầu à?”

Lương Thiếu vừa lồng áo sơ mi vào hơi nhíu mày, quan tâm hỏi thăm thanh niên đang nằm co ro thở hổn hển trên giường, da của cậu trắng như viên ngọc tinh xảo, mà lúc này lại vì sợ hãi mà mất đi màu máu bình thường, cứ như mớ tuyết mới rơi vậy.

“Lương Thiếu.” Câu này vừa mới dứt, cậu ta đã bị người đeo kính gọng vàng tên Lý Minh Học bên cạnh thúc cùi chỏ một cái, “Đừng gọi Cố Nhung là Nhị Nhung, Cố Nhung nghe được sẽ buồn đấy.”

“À à à! Xin lỗi nhé Cố Nhung, tớ lại quên mất.”

“.……”

Cố Nhung trợn tròn mắt, nhìn hình ảnh quen thuộc rõ ràng vừa xảy ra cách đây một tiếng đồng hồ, đối mặt với lời quan tâm hỏi han của hai người, cổ họng Cố Nhung ngờn ngợn, đôi môi khép mở, ngạc nhiên đến mức nói không ra lời.

Bởi vì Lương Thiếu và Lý Minh Học đã nói như vậy, rõ ràng cậu đã từng nghe một lần rồi. Bây giờ cậu như đang lặp lại chuyện đã từng xảy ra hàng ngày vậy!

Nếu đúng như Cố Nhung đoán, vậy thì hai phút sau Thẩm Thu Kích đẩy cửa vào, nói mấy lời cà khịa đã hoàn toàn chứng minh suy đoán của Cố Nhung là đúng ——

“Hừ, mấy giờ rồi, sao bé Nhung còn nằm trên giường thế kia?”

Người bạn cùng phòng mà Cố Nhung ghét cay ghét đắng kia nở nụ cười xuất hiện, còn nửa khiêu khích nửa thân mật gọi tên nhũ của cậu, hành vi ghê tởm này khiến khuôn mặt vì lạnh lùng mà tỏ ra xa cách, nhưng cũng được xưng là đẹp trai thâm thúy lọt vào mắt Cố Nhung thì chỉ còn có khuôn mặt đáng ghét đang gọi bậy. Nhưng lúc này Cố Nhung chẳng còn sức đâu mà mắng hắn nữa, bởi vì trước khi Thẩm Thu Kích lên tiếng, cậu đã biết thanh niên kia muốn nói gì rồi.

Cho nên Cố Nhung chỉ chăm chú nắm chặt góc chăn, ngồi đơ trên giường.

Ký ức sau cùng của cậu là cảnh tượng cậu bị xe trộn bê tông đè chết.

Cái đó không giống đang mơ.

Dường như cơn đau khi xương cốt toàn thân bị đè nát vẫn còn quanh quẩn trên người cậu, đau đến mức cậu run bần bật.

Ba người bạn cùng phòng nhìn Cố Nhung đang ngồi im trên giường, cảm thấy cậu không bình thường chút nào.

Vì tính Cố Nhung lạnh nhạt, lại rất sĩ diện, cho nên cậu không bao giờ thừa nhận mấy chuyện như bị ác mộng làm tỉnh giấc được.

Nhưng Thẩm Thu Kích vẫn luôn khắc khẩu với cậu lại chậc chậc hai tiếng, Cố Nhung làm như không nghe thấy gì, cũng không phản ứng lại, tình huống này đúng là quái đản.

Khiến cho Thẩm Thu Kích cũng buồn bực, không đi thó bánh như trong trí nhớ của Cố Nhung nữa, mà quay lại hỏi Lý Minh Học: “Lý Minh Học, Cố Nhung bị bệnh à?”

Mà Cố Nhung cũng đã bình tĩnh lại sau cơn bất thường, lập tức nhíu mày mắng: “Thẩm Thu Kích, đang sủa gì đấy.”

“Ha, bệnh đâu mà bệnh, còn đang khỏe như vâm thế kia. Vừa hít đất một trăm cái, mệt chết mất, bé Nhung, tôi ăn một gói bánh quy của cậu nhé.”

Thẩm Thu Kích cười xùy một tiếng, sau đó cúi đầu thó bánh bích quy trên bàn Cố Nhung.

Thật ra trước đây Thẩm Thu Kích ăn không ít bánh quy của Cố Nhung, tuy là ăn vụng, nhưng mỗi lần như thế Thẩm Thu Kích đều nói với Cố Nhung rồi mới ăn —— Đương nhiên Cố Nhung có đồng ý hay không cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Nhưng bây giờ khi Cố Nhung thấy hắn, mặc dù vẫn không tỉnh táo lắm, lại không muốn câu chuyện đi đúng hướng như một tiếng trước, cho nên sau khi Cố Nhung vịn mép thang đi xuống, chuyện đầu tiên làm là cướp gói bánh quy trong tay Thẩm Thu Kích về, cau mày nghiêm túc nói: “Không cho cậu ăn.”

Thẩm Thu Kích cười lạnh, cướp lại số bánh quy kia, còn cố ý mở túi bánh trước mặt Cố Nhung: “Tôi cứ ăn đấy.”

“Không được ăn!” Cố Nhung nhào lên giữ lấy tay Thẩm Thu Kích không cho ăn.

Kết quả Thẩm Thu Kích cũng nhíu mày, trông còn hơi ấm ức, nhìn Cố Nhung rồi nói: “Hầy, trước kia bé Nhung toàn cho tôi ăn mà, sao hôm nay lại không cho nữa?”

Cố Nhung trừng mắt với hắn, đáy mắt vì tức giận mà lóe tia lửa: “Cậu làm gì vậy? Làm phúc phải tội à?”

“Ừ ừ ừ, không sao hết, dù sao mặt tôi cũng dày.” Lúc này Thẩm Thu Kích không thèm nhìn cậu, sau khi nói xong lập tức lấy một miếng bánh quy ra khỏi túi, làm bộ muốn cắn.

Cố Nhung cũng giằng co với hắn, cản tay hắn không cho ăn, chỉ là bình thường Cố Nhung trông rất mảnh mai, eo nhỏ chân thon, người cũng không có tí thịt nào, bàn chuyện sức mạnh thì đâu phải là đối thủ của Thẩm Thu Kích ngày nào cũng tập thể dục?

Dù có tức tới mức thở hổn hển cũng chỉ có thể mang khuôn mặt lạnh lùng, bày vẻ người đẹp muốn mắng người: “Thẩm Thu Kích, cậu là đồ vô liêm sỉ.”

Thẩm Thu Kích đúng là vô liêm sỉ thật, cắn một miếng bánh quy soda xong lại tỏ ý bất đắc dĩ, đưa bánh quy cho Cố Nhung: “Được rồi được rồi, vậy tôi trả cho cậu, bé Nhung đừng dỗi.”

“Cậu cắn nó rồi! Tôi không lấy nữa.”

Thanh niên đẩy tay hắn ra, mặt đỏ bừng vì tức, hai vệt hồng hiện lên gò má trắng nõn, khuôn mặt của cậu thiên về vẻ đẹp mềm mại, tuy lúc cau mày tức giận trông hơi cao ngạo, nhưng lại khiến người ta không thấy vẻ tức giận đâu, mà thường ngày cậu luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, rất ít để lộ cảm xúc, cho nên khi gương mặt này xuất hiện biểu cảm khác thường nào đó, mới có thể khiến người khác không thể nào rời mắt.

Thẩm Thu Kích nhìn đôi mắt trừng to của cậu, cắn chỗ bánh quy còn lại rôm rốp để trả đũa: “Cậu xem này, tôi trả lại cho cậu mà cậu không lấy đấy nhé.”

Lương Thiếu và Lý Minh Học ôm sách, im lặng nhìn hai người đứng cạnh giường.

Cuối cùng Lương Thiếu nhịn không được, hỏi Lý Minh Học bên cạnh: “Lão Lý này, có thật hai người bọn họ đang cãi nhau không?”

Nếu là cãi nhau thật, sao lại ấu trĩ như vậy? Đánh nhau một trận không phải xong ngay sao?

“Ai mà biết? Hai người bọn họ thích liếc mắt đưa tình cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, sắp vào học rồi, đi mau.” Lý Minh Học lấy giấy nghỉ phép của Cố Nhung, rời khỏi phòng ngủ với Lương Thiếu trước.

Cố Nhung cũng không muốn mình còn chưa tới bệnh viện đã bị Thẩm Thu Kích chọc cho tức chết, cũng không trì hoãn nữa, mặc bừa một bộ quần áo rồi chạy ra khỏi trường, nhưng vừa rời khỏi cửa, bước chân vội vã của cậu đã thả chậm lại.

Cố Nhung ngẩng đầu, nhìn con đường rộng lớn thoáng đãng phía trước, nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi, lúc ở trong ký túc xá cậu cãi nhau với Thẩm Thu Kích thì không thấy căng thẳng sợ hãi, thậm chí còn rất thư thả, bởi vì cậu biết lúc cậu ở trong ký túc xá chắc chắn sẽ không sao —— Nhưng vừa ra khỏi cổng trường học nhất định sẽ gặp chuyện.

Cậu nhớ lại cảnh tượng trước khi mình bị đè bẹp dí kia.

Lúc ấy cậu thấy biểu cảm trên mặt tài xế lái xe trộn bê tông kia rất kỳ lạ, bởi vì sự sợ hãi của tài xế như không phải là vì sắp xảy ra tai nạn xe, mà là xuất phát từ phía sau cậu —— Vị trí trống người ở ghế sau.

Cứ như ở đó không phải ghế trống, mà là có một sự tồn tại quỷ dị khiến người ta phải sợ hãi vậy.

Nhưng bây giờ cậu cũng đã kỳ quái lắm rồi, vậy mà cậu vẫn không chết?

Cố Nhung cúi đầu nhìn tay mình, mở ra nắm lại mấy lần, còn đưa ngón tay lại gần cổ tay thon mảnh —— Cậu đang bắt mạch cho mình xem thử còn sống không, nhưng dù Cố Nhung có làm như thế nào, cậu đều không thể tự cho mình một lời giải thích hợp lý và một đáp án được.

Hay là cứ tới bệnh viện trước rồi nói sau. Cố Nhung thầm nghĩ.

Về phần đi như thế nào, Cố Nhung đã không còn trông chờ vào xe bus hay taxi nữa, cậu có muốn đi cũng chỉ có thể đi bộ, ai mà biết ngồi vào mấy phương tiện giao thông kia thì có chuyện gì xảy ra nữa không.

Quãng đường từ trường học đến bệnh viện cũng không xa, xem như phải đi nhiều nhất nửa tiếng là đến, nhưng Cố Nhung phải mất năm tiếng mới tới bệnh viện.

Bởi vì cậu sợ.

Suốt quãng đường đi, Cố Nhung đều vô cùng cẩn thận, cậu đã phải ngẩng đầu nhìn xem có người ném đồ từ trên cao xuống không, lại phải để ý xem xung quanh có con xe nào đột nhiên mất lái mà lao về phía cậu hay không, cho nên chờ tới lúc cậu đi đến bệnh viện thì đã là một giờ trưa, là lúc bệnh viện tan làm.

Nhưng Cố Nhung không vội, cậu cảm thấy an toàn là trên hết, dù sao chiều nay bác sĩ không phải không đi làm, chờ chút là được rồi.

Cố Nhung tìm cái ghế trống ngoài cửa khoa ngồi xuống, định ngồi đây vừa nghỉ vừa chờ, nhân tiện sắp xếp lại những chuyện xảy ra gần đây —— Mỗi lần chết đi kia rốt cuộc là nằm mơ hay là thật.

Nói là mơ thì bọn chúng quá chân thật; nói không phải mơ, vậy sao cậu lại phải ngồi đây, đúng là khiến người ta nghĩ mãi mà không thông.

Mà cũng không biết vì sao, trong lòng Cố Nhung cảm thấy hơi bất an, cứ như ở trong bệnh viện cũng không an toàn vậy, thế nhưng ở bệnh viện này thì xảy ra chuyện gì được?

Cố Nhung lắc đầu, rất muốn thuyết phục mình chỉ là buồn lo vô cớ, nhưng cậu lại không khống chế nổi, vừa xoa mông để làm dịu cơn đau, vừa quay đầu len lén đánh giá bốn phía.

Lần đánh giá này đúng là khiến Cố Nhung tìm ra vấn đề.

Bệnh nhân chờ khám vào giờ trưa ở bệnh viện khá ít, phía bên khoa ngoại chỉ có hai người —— Cậu và người đàn ông ngồi phía bên trái trên hàng ghế dài phía trước.

Người đàn ông kia trông khoảng bốn mươi tuổi, da hơi ngăm đen, nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ sự tang thương, cứ như là một người làm việc nặng nhọc đã lâu, lúc này cơ thể ông ta hơi run rẩy, hai tay cắm trong chiếc túi nơi hông áo, thái dương rỉ mồ hôi, làm chuyện giống hệt Cố Nhung —— Dò xét bốn phía. Ông ta nhìn xong thì hơi quay đầu, đối diện với ánh mắt của Cố Nhung nhìn về phía mình, kết quả sau mấy giây ngẩn ngơ, cảm xúc bối rối, do dự trong mắt thoáng cái biến thành giận dữ và căm hận.

“Chúng mày nhìn gì mà nhìn?” Ông ta hỏi Cố Nhung, trong giọng nói hung dữ lại mang theo chút căng thẳng khó hiểu.

Thế nhưng người đàn ông nói tiếng phổ thông không chuẩn, nhiều chỗ còn mang theo tiếng địa phương khó hiểu, cho nên Cố Nhung không nghe được nhiều.

“Hả?”

Cậu nhìn qua người đàn ông, lông mày cau lại, đáy mắt tràn ngập sự khó hiểu.

Người đàn ông lại trợn mắt đứng bật dậy, đi thẳng đến chỗ Cố Nhung, tơ máu trong mắt ông ta dày đặc, nếu nhìn thoáng qua sẽ tưởng đó là một đôi mắt đỏ, còn nghiêm giọng quát: “Nói hai chúng mày đấy, chúng mày đang nhìn gì thế!”

Hai người chúng mày?

Cố Nhung nhìn xung quanh, lại không tìm được người thứ ba trong miệng gã đàn ông ở đâu, rõ ràng ở đây chỉ có hai bọn họ thôi mà.

“Chú bị làm sao thế? Tôi không thấy gì cả.” Cố Nhung thấy người đàn ông như đang nổi điên cũng sợ hãi, không khỏi đứng dậy khoát tay nhỏ giọng giải thích, sợ người đàn ông này bỗng làm gì mình.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến.

Không biết vì sao người đàn ông lại mềm giọng đi, nhưng con mắt vằn vện tia máu vẫn nhìn chằm chằm Cố Nhung: “Sao, cô nói cô nhìn thấy gì?”

Cố Nhung lại càng sợ hơn, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, hỏi ông ta: “… Tôi thấy gì ư? Tôi có thấy gì đâu…”

“Mày im đi, cô ta nói mày thấy, chắc chắn là mày thấy!” Người đàn ông điên cuồng gào lên, nói xong thì rút món đồ luôn giấu trong túi áo ra vọt tới phía Cố Nhung.

Mãi tới khi thứ đồ kia găm vào bụng mình, Cố Nhung vẫn không biết nó là gì, nhưng cơn đau nơi phần bụng bị đâm đã nói rõ cho cậu biết, thứ mà gã đàn ông kia cầm là một con dao.

Cố Nhung bị gã đàn ông kia đè lên đất bóp cổ, con dao nhỏ kia cũng bị gã đàn ông không ngừng nâng lên hạ xuống.

“Tao phải giết chết bác sĩ Mục!”

“Đều do hắn! Đều do hắn!”

“Còn mày nữa! Chúng mày nhìn thấy tao mang dao! Cô ta bảo mày sẽ đi gọi bảo vệ, bảo mày sẽ đi báo cáo tao…”

Gã đàn ông thấp giọng lẩm bẩm không ngừng, vẻ mặt căm hận của ông ta và hai mắt đỏ ngầu đều chứng minh —— Người này là tên điên đến để làm loạn, người gã muốn giết là bác sĩ Mục kia, chỉ là Cố Nhung không cẩn thận nhìn thấy ông ta mang dao, cho nên ông ta muốn giết Cố Nhung diệt khẩu trước.

Cố Nhung nằm ngửa trên đất, chất lỏng ấm áp không ngừng văng ra rơi xuống, lúc chúng rơi xuống mặt cậu, Cố Nhung thậm chí còn cảm nhận được mùi vị ẩm ướt lẫn với mùi rỉ sắt.

“Tôi…”

Cậu há miệng muốn nói chuyện, lại vì bị gã đàn ông đâm chọc mà chỉ có thể ọc ra bọt máu, ý thức của cậu, hơi thở và nhịp tim, cuối cùng đều theo mạch máu dần lạnh đi và con ngươi mở lớn, kéo cậu đến sự im lặng vô tận.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm: Ngày nào cũng ăn vụng bánh bích quy

Nhung: Ngày nào cũng bắt mạch xem mình còn sống không

Quỷ: Ngày nào cũng một máu ba giết get √

— QUẢNG CÁO —