Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 45: </span></span>45



Cố Nhung không biết trong lòng Thẩm Thu Kích đang nghĩ gì. Cậu chỉ đang tập trung bắt chước mấy động tác trước đó của hắn, thấy không giống chút nào mới thôi, ánh mắt vòng quanh Thẩm Thu Kích như dò xét hỏi: “Cậu giống thằn lằn thật, chẳng qua là thằn lằn đứt đuôi mọc lại, còn cậu cụt tay mọc lại. Thẩm Thu Kích, cậu còn chỗ nào có thể mọc lại được không?”

Vừa dứt lời, ánh mắt thanh niên không biết vô tình hay cố ý mà dừng lại giữa hai chân Thẩm Thu Kích.

Thẩm Thu Kích: “…”

“Đó gọi là thuật kỳ môn độn giáp.” Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói linh tinh, còn so sánh hắn với thằn lằn, ánh mắt cũng không thành thật, bèn nói cho cậu biết, “Không phải tay tôi mọc lại được, mà tay tôi vốn không bị đứt, thứ bị đứt là nhánh cây tôi hóa thành tay giả.”

Cố Nhung cảm thấy chiêu đó rất ngầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn: “Vậy sao cậu làm được? Tôi học được không?”

“Cậu không học được.” Thẩm Thu Kích ngạo nghễ nhìn Cố Nhung, thấy ánh mắt thanh niên sáng lên, hâm mộ nhìn mình thì lập tức vênh váo, giả bộ khiêm tốn nhưng thật ra lại khoe khoang nói, “Môn pháp này rất cao thâm, tôi học hai mươi mấy năm mà mới chỉ được vài chiêu, nhưng so với thuật kỳ môn độn giáp đếm mãi không hết, mấy chiêu này của tôi chỉ là trò mèo mà thôi.”

“Nhưng vì sao tôi lại không học được?” Cố Nhung càng lúc càng tò mò.

Bây giờ cậu đã nghĩ thông rồi, Thẩm Thu Kích nói không sai, cậu không thể không bảo vệ mạng sống của mình, bởi vì năng lực có thể quay ngược thời gian sống lại không phải là ban ân, mà là chiếc hộp Pandora không biết hậu quả.

Cố Nhung cũng không ngốc, cậu cảm thấy sau khi đã trải qua nhiều chuyện linh dị như vậy, chưa biết chừng về sau mình sẽ gặp lại, nếu đã không thể ỷ vào năng lực sống lại thì phải học thêm vài mánh bảo vệ mạng sống —— Đã đánh không lại thì phải tăng thêm sức mạnh, đến lúc đó không biết là ai đánh ai.

Vừa lúc bên cạnh lại có Thẩm Thu Kích trông thì như sinh viên bình thường, thật ra lại là người cực kỳ bản lĩnh, sao cậu lại không đi theo hắn học vài ngón cho được?

Thẩm Thu Kích biết tính Cố Nhung, không thể qua loa che mắt cậu, huống gì đã thấy tất cả những gì nên nhìn cũng như không nên nhìn, cho nên bèn nói thật: “Ngón này phải có sư phụ dẫn đường cho cậu mới học được. Sư môn của tôi lánh đời, cậu cũng không phải người thân của tôi, cũng không phải đồng môn, tôi nói mấy điều này với cậu là đã để cậu biết về giới của tôi rồi đấy.”

“Được rồi.” Cố Nhung hơi thất vọng cúi đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi Thẩm Thu Kích, “Vậy nếu cậu phạm giới thì có bị phạt không?”

Thẩm Thu Kích đáp lại ngay: “Không đâu, bởi vì sư phụ tôi là chú Bảy.”

Cố Nhung: “…”

Thì ra là có cây cao che bóng.

Thẩm Thu Kích biết Cố Nhung sợ về sau gặp ma sẽ chết tiếp, cho nên cho cậu một liều thuốc an thần: “Đọc hết số sách tôi đưa cho cậu là tự vệ được rồi, nếu như không được thì đã có tôi, đúng không?”

“Dù sao hai chúng ta vẫn không phải dân chuyên nghiệp.” Cố Nhung than thở, thổ lộ lý do vì sao cậu không yên tâm lắm, “Tôi sắp phải đi vẽ vật thực ở nơi khác mười lăm ngày.”

Thẩm Thu Kích hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Vẽ vật thực?”

Cố Nhung cúi gằm mặt xuống, trên mặt hiện lên chút lo lắng: “Đúng vậy, trước đó tôi đã nói với cậu trong ký túc xá rồi, lúc đó cậu đang giặt đồ bên ngoài, chắc là không nghe thấy.”

Cậu là học sinh chuyên ngành thiết kế nghệ thuật, cứ ba tháng mỗi năm đều sẽ có một khóa đi vẽ vật thực mười lăm ngày, phải đến nơi khác vẽ, chẳng qua năm nay vì tòa giảng dạy tạm thời đóng cửa không dùng được, vừa hay bài giảng lại đến phần thực tiễn, cho nên giảng viên không biết nổi cơn điên gì mà đẩy khóa vẽ vật thực của học kỳ này lên.

Địa điểm thực hành năm nay là Lương Đô, cho nên đến cuối tuần này cậu phải rời khỏi thành phố Đàm đến Lương Đô vẽ vật thực.

“Tôi chưa từng đến Lương Đô bao giờ, ký túc xá của chúng ta đều không chuyên, cậu cũng biết tính tôi rồi, bạn cùng lớp không mấy ai thân…” Cố Nhung vừa nói vừa trộm ngước mắt lên dò xét Thẩm Thu Kích, kết quả phát hiện Thẩm Thu Kích cũng đang nhìn mình bèn đảo mắt đi chỗ khác, trông như đang lén lút che giấu ý định của mình.

Thẩm Thu Kích thấy thế, nhíu mày nói: “Cho nên?”

“Khóa vẽ vật thực của bọn tôi còn cho mang học sinh khác hoặc học sinh ngoài trường tới tham gia giao lưu học tập, chỉ cần nộp tiền là được.” Cố Nhung cười lấy lòng, điên cuồng ám chỉ Thẩm Thu Kích, “Không giới hạn ngành học.”

Thẩm Thu Kích hiểu ngay, cười nhạo nói: “Cậu muốn tôi đi với cậu?”

“Lương Đô có suối nước nóng đó, nghe nói suối nước nóng kia còn là suối thuốc, rất tốt cho sức khỏe, thích hợp để dưỡng thương.” Cố Nhung nhận ra hình như Thẩm Thu Kích không từ chối lời đề nghị, lập tức nói cho Thẩm Thu Kích nghe trăm ngàn thú vui chơi, “Cậu bị thương vì tôi nên tôi sẽ nộp tiền giúp cậu, cậu đừng lo, đến đó nghỉ ngơi cho khỏe là được, chỗ nào cần tiền tôi sẽ bao hết, coi như là quà xin lỗi của tôi.”

“Vả lại không phải “thuật kỳ môn độn giáp” gì đó cần phải vẽ đẹp mới được ư? Vừa hay cậu có thể đi luyện vẽ với bọn tôi, nâng cao kỹ năng vẽ của cậu…”

Thẩm Thu Kích không có hứng thú với vật ngoài thân như tiền tài, thật ra cho dù hắn không bị thương, ngành của hắn đi học cũng được mà không đi cũng được —— Dù sao trước kia hắn cúp học không ít lần, bây giờ có bảo vai hắn bị thương không đi học được, giảng viên cũng thây kệ hắn.

Hôm nay hắn lên lớp là vì trước khi ra khỏi phòng, Cố Nhung đã thuận tay mang cho hắn chai nước mà thôi.

Chỉ vì được Cố Nhung tự tay vặn nắp bình nước, Thẩm Thu Kích đã đi học.

Lúc này đôi môi đỏ thắm của Cố Nhung khẽ mấp máy, không ngừng mở ra khép lại, nhưng Thẩm Thu Kích không thấy cậu ồn.

Hắn nghe Cố Nhung nói chuyện, cảm thấy âm thanh của cậu sạch sẽ trong trẻo, không bị ồm ồm như những thanh niên vỡ giọng khác, ngược lại mang theo nhu hòa của thiếu niên ngây thơ. Hắn nhìn xuống gò má trắng như tuyết, trong lòng có cảm giác dù Cố Nhung nói nhiều đến thế nào cũng không bằng cậu đỏ vành mắt, rưng rức nước mắt đáng thương cầu xin hắn vài câu.

Nếu như vậy, dù Cố Nhung muốn hái sao trên trời, có lẽ hắn cũng sẽ tìm cách cho Cố Nhung mở mang tầm mắt.

Chẳng qua nếu Cố Nhung khóc thật, chỉ sợ hắn sẽ lại nhức cả đầu, nói cho cùng Cố Nhung là một người xấu xa không thành thật, cả ngày chỉ biết gảy bàn tính tìm cách bán hắn.

Mà hết lần này lượt khác Thẩm Thu Kích còn tình nguyện đếm tiền cho Cố Nhung.

“Được, vậy tôi đi.” Thẩm Thu Kích lung lay bình nước trước mặt Cố Nhung, tỏ ý ông đây rộng lượng, uống nước của cậu rồi sẽ giúp cậu một lần.

Đương nhiên vì không để Cố Nhung bị chiều hư, Thẩm Thu Kích còn không quên hỏi cậu: “Cái gì cậu cũng sẽ mua cho tôi à?”

Nghe Thẩm Thu Kích bằng lòng đi với mình, Cố Nhung vui muốn phát điên, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thật tươi, lập lời thề son sắt với Thẩm Thu Kích: “Mua gì cho cậu cũng được.”

Được lắm! Vậy bây giờ đến lượt hắn cậy sủng sinh kiêu, đến lúc đó Cố Nhung đừng hòng hối hận.

Mặc dù Thẩm Thu Kích thấy câu “cậy sủng sinh kiêu” kia hơi sai sai, nhưng hẳn là không sai bao nhiêu, không có gì khác nhau.

Thế là đến trưa, sau khi tan học nói chuyện với giảng viên và chủ nhiệm lớp, ban đêm hắn về ký túc xá lên trang chính trường đăng ký tên theo chỉ thị của Cố Nhung, tham gia vào kế hoạch đi nơi khác vẽ vật thực của đại học thành phố Đàm.

Tới buổi đêm trước ngày lên đường, Lương Thiếu và Lý Minh Học thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều đang bận rộn thu dọn hành lý. Lương Thiếu tò mò hỏi: “Thẩm Thu Kích, Cố Nhung phải đi nơi khác vẽ vật thực, sao cậu cũng xếp vali?”

Bọn họ đã sớm biết ngành của Cố Nhung có khóa thực tế, hơn nữa khi biết chương trình học bị đẩy lên cậu còn chửi bậy vài câu trong ký túc xá, nhưng bọn họ không hiểu vì sao Thẩm Thu Kích cũng xếp vali như muốn đi xa nhà vậy.

Nói chính xác hơn thì không phải Thẩm Thu Kích xếp, mà là Cố Nhung thu xếp giúp hắn.

Lúc còn đang lấy làm lạ, Lương Thiếu chỉ nghe Thẩm Thu Kích trả lời: “Đúng thế, tôi đi với Cố Nhung.”

Thế giới này tàn rồi —— Lương Thiếu và Lý Minh Học liếc nhau, đọc được mấy chữ này trong mắt đối phương.

Chuyện quỷ dị hơn là Cố Nhung còn giúp Thẩm Thu Kích xếp vali.

Thẩm Thu Kích có phần lớn thói xấu của nam sinh, tùy tiện bừa bãi, quần áo giặt sạch phơi khô xong là vạt luôn vào tủ, không thèm xếp cũng không thèm treo lên, bây giờ hắn đang tìm quần áo của mình trong tủ, tìm được cái muốn mặc sẽ vứt cho Cố Nhung.

Mà Cố Nhung đã sớm thu dọn xong đồ đạc của mình, lúc này như cô vợ nhỏ ngồi xổm trước vali của Thẩm Thu Kích, Thẩm Thu Kích ném một bộ đồ tới, cậu sẽ lập tức xếp gọn bỏ vào trong.

Cố Nhung có bệnh thích sạch sẽ, cậu xếp quần áo thành từng hình vuông gọn gàng, chỉ nhìn qua thôi cũng đã thấy dễ chịu, chỉ là theo tính cách của cậu và mối quan hệ như thù với Thẩm Thu Kích, cậu tuyệt sẽ không giúp Thẩm Thu Kích làm mấy chuyện như thế này, hôm nay đổi tính rồi ư?

Lương Thiếu nhìn là biết Cố Nhung không đổi tính, bởi vì sắc mặt Cố Nhung rất khó coi, cười vừa cứng nhắc vừa miễn cưỡng, cứ như vừa lặn lội biên cương đùng đùng nổi giận quay về, nhưng vì cố kỵ gì đó nên không dám bùng phát, mãi tới khi Thẩm Thu Kích ném một chiếc áo khoác đen ra —— Bên trong chiếc áo khoác còn kẹp theo một chiếc quần lót sạch màu xám đậm, lúc mở áo khoác, quần lót cũng theo đó mà rơi xuống, vừa hay rớt vào mặt Cố Nhung.

Đây chính là giọt nước rớt vào chảo dầu.

Cố Nhung ngơ ngác nhìn quần lót trên mặt mình mấy giây, cho dù đồ lót Thẩm Thu Kích đã được giặt sạch, bên trên còn có mùi chanh thơm ngát, nhưng đây vẫn là quần lót!

Sau khi hoàn hồn, Cố Nhung giật quần lót xuống, tức giận nhăn mặt, giơ tay ném quần lót vào mặt Thẩm Thu Kích, sau đó nổi điên gào lên: “Tự đi mà xếp!”

Lúc này Thẩm Thu Kích không dám vuốt mông hổ Cố Nhung, vừa đáp vừa tự sắp xếp: “Được được được, tôi tự xếp.”

Thật ra thu xếp của hắn cũng chỉ là cầm quần áo nhét vào trong vali, một nửa bên trong là chồng quần áo gọn gàng mà Cố Nhung xếp, nửa bên kia là mớ hỗn độn do hắn nhét, lộn xộn đến mức khiến Lý Minh Học có chứng ám ảnh cưỡng chế muốn bật dậy xếp thay cho hắn.

Cố Nhung càng không muốn nhìn, bò lên giường nằm xuống.

Thẩm Thu Kích xếp hành lý xong lại cầm bịch bánh bích quy, chạy qua giường Cố Nhung lắc lắc: “Tôi vẫn còn gói bánh quy vị muối biển, mang theo cho cậu đi đường ăn nhé?”

Cố Nhung hừ một tiếng, tức giận nói: “Tùy.”

Lại chim chuột —— Lương Thiếu và Lý Minh Học nhìn nhau, sau khi đọc được sự ăn ý trong mắt đối phương mới hài lòng giải tán.

Có lẽ hai người này yêu nhau lắm cắn nhau đau nhưng lại khó tách ra, cho nên mới phải đi học vẽ chung, tình cảm tốt thật.

Hôm sau là chủ nhật, nhưng hai người “tình cảm tốt” vẫn phải dậy sớm, cùng nhau ngồi xe bus trường học thuê, rời khỏi thành phố Đàm để đi tới Lương Đô.