Sau đó thì Lục Nam Kỳ cũng đã đưa Lý Giai Thù về đến Lục trạch, lúc An Tương và Lục Hạo Vinh nhìn thấy cô ấy thì rất vui mừng.
Trước kia Lý Giai Thù và Lục Nam Kỳ là bạn cùng trường, còn là bạn thân của nhau, hơn nữa những năm đó thì Lục gia và Lý gia cũng đã có qua lại với nhau vô cùng thân thiết. Cho nên từ lâu rồi An Tương vẫn xem Lý Giai Thù là con gái mà mình yêu thương nhất, còn tuyệt vời hơn nữa khi Lý Giai Thù lại là một cô gái có tài cầm nghệ rất giỏi, trù nghệ cũng xem như là rất được, với một cô gái xinh đẹp, thông minh, tài giỏi như vậy thì An Tương rất thích.
- Thù Nhi à, lâu rồi không đến thăm thím Lục đó nha, làm thím nhớ con muốn chết.
- Thím Lục à, cũng không phải là con không muốn đến thăm thím, nhưng do ông nội của con cứ bắt con phải chuyên tâm luyện đàn, thật sự là con không có thời gian.
- Thím biết, thím biết, nhưng mà Thù Nhi nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp, kiểu này thì chắc hẳn anh chị Lý ở nhà phải đau đầu vì chọn con rể rồi đây.
Ngay sau đó thì hai người cứ thím một câu, cháu một câu, không chỉ nói về chuyện của cô ấy, mà ngay cả chuyện của Lục Nam Kỳ và Lục Nam Trấn cũng đem ra nói hết. Nhưng sau khi nhắc đến Trần Dao thì An Tương có vẻ rất phiền lòng, Lý Giai Thù biết bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để hỏi chuyện, cô ấy liền có chút nghiêng đầu, nói:
- Trần Dao ạ? Hình như là cô hầu cũ của anh Nam Trấn đúng không thím? Con có nghe Nam Kỳ kể về cô ấy, hình như là cô gái rất tốt… Mà nhắc con mới nhớ, cô ấy không còn làm ở đây nữa ạ?
Lúc này thì Lục Nam Kỳ thật sự rất khâm phục tài diễn xuất của Lý Giai Thù, cô ấy không đi làm diễn viên đúng là một thiếu sót lớn cho việc cống hiến sự nghiệp điện ảnh nước nhà mà, vừa mới gặp Trần Dao đây mà quay qua quay lại thay đổi thành không quen biết luôn.
Hiển nhiên là Lục Hạo Vinh ở bên cạnh cũng có hỏi nhỏ với Lục Nam Kỳ.
- Không phải cha nghe người ở công ty nói Dao Dao ở trong phòng của anh con mà? Lẽ nào Giai Thù không gặp sao?
- Cậu ấy đang diễn đó. Cha à, đừng lo, cha phải tin tưởng vào Giai Thù chứ, ở đây không phải giỏi thao túng tâm lý người khác như cậu ấy đâu.
Lục Hạo Vinh cũng không hiểu lắm, ông ấy không hiểu tại sao Lý Giai Thù lại phải giả vờ không quen với Trần Dao. Tuy nhiên thì sau đó một lượng thông tin mà An Tương cung cấp thì ông ấy cũng hiểu rồi, hóa ra cô gái này đang muốn dựa vào đó mà xem xét về thái độ của An Tương đối Trần Dao, cũng như là cảm xúc hiện tại của bà ấy đối với Đàm Tuyết Du.
Nhưng đến khi An Tương kể đến việc Trần Dao mang thai mà không đến tìm Lục gia thì Lý Giai Thù lại tỏ ra rất ngạc nhiên, sau đó thì cô ấy lại còn che miệng há hốc, nói:
- Thím à, cô gái này có phải điên rồi không? Sao lại có thể cứ ôm khư khư con người khác như vậy chứ? Nếu là người khác thì đã sớm phá bỏ rồi, chứ thím xem đi, vốn dĩ biết Lục gia không ưa gì mình mà cứ ôm khư khư cái cục thịt đó, chắc chắn có mưu đồ bất chính.
- Không có đâu, Dao Dao là đứa bé tốt tính… Hơn nữa đó cũng là máu mủ của nó, làm sao con bé có thể nỡ ra tay cơ chứ.
Nhưng Lý Giai Thù lại phản đối, không chỉ vậy mà cô ấy còn rất nghiêm túc nói:
- Không đúng, rõ ràng cô gái tên Trần Dao đó đã sớm biết thím sắp xếp Đàm tiểu thư cho anh Nam Trấn, nhưng cô ấy lại không quan tâm, đến khi biết bản thân mang cốt nhục của Lục gia nhưng cũng không nói ra. Lỡ mà sau này cô ấy sinh nam thai, Đàm tiểu thư sinh nữ thai, tới đó chẳng phải con của cô ấy sẽ là người thừa kế Lục gia sao? Ây da, tâm tư của cô gái này cũng cao thật đó.
Trong lúc An Tương còn chưa kịp nghĩ xong thì Lý Giai Thù lại giả vờ cười một cái, sau đó còn liên tục tâng bốc Đàm Tuyết Du, nói:
- Nhưng cũng may là Đàm tiểu thư thông minh, cuối cùng cũng đuổi được cô ta đi. Nếu như bây giờ có thể để cô ta phá thai thì tốt quá, không biết Đàm tiểu thư có nghĩ đến hay không nhỉ… Nhưng theo con thì chắc Đàm tiểu thư đã nghĩ qua rồi, nói sao thì con từ bụng người khác chui ra cũng là con của người ta, dù có rộng lượng tới đâu thì Đàm tiểu thư cũng không khoan dung nổi.
An Tương lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra những gì mà Đàm Tuyết Du nói trước kia đều là muốn lừa bà ấy đuổi Trần Dao đi. Còn nói cái gì không quan tâm đến đứa bé kia có phải là con của cô ta hay không, trẻ con không có lỗi nên cô ta sẽ không chấp nhặt, khi nghe Đàm Tuyết Du nói những lời này thì An Tương còn cho rằng cô ta rất cao thượng và hiểu chuyện… Nhưng Lý Giai Thù nói rất đúng, dù sao thì đứa bé từ bụng người khác thì làm sao có thể xem nó là con ruột của mình chứ, hoặc có thể không ghét bỏ nó… Nhưng để yêu thương công bằng thì vẫn là chuyện nằm mơ thôi!
Bà ấy lúc trước đúng là mụ mị đầu óc rồi mới bị Đàm Tuyết Du xỏ mũi như thế, bây giờ bà ấy phải làm sao đây? Bà ấy phải tìm Trần Dao ở đâu để xin lỗi đây?
Lúc này thì Lý Giai Thù thấy An Tương đã thất thần thì đã biết rõ những gì mình nói đã có tác dụng, cô ấy còn đưa mắt nhìn về phía của Lục Nam Kỳ, đương nhiên cậu ấy cũng không keo kiệt mà tặng cho Lý Giai Thù một cái like. Nhưng vở diễn của cô ấy vẫn chưa xong, Lý Giai Thù lại nhẹ nhàng lay tay của An Tương, nói:
- Thím à, thím không sao chứ?
- Không sao, không sao… Thù Nhi à, thật ra Dao Dao rất tốt, con bé cũng không phải như con nghĩ đâu. Trước kia là thím chấp mê bất ngộ, bây giờ muốn hối lỗi cũng không biết tìm con bé ở đâu.
- Vậy sao ạ? Hay là hôm nào con sẽ cùng anh Nam Trấn đến nói chuyện với Dao Dao nha thím, con nghĩ con và cô ấy cũng tầm tuổi nhau, nói chuyện cũng sẽ dễ hơn.
- Thật sao? Vậy thím cảm ơn con nhiều lắm nha. Thù Nhi, nếu con có thể thì giúp thím thuyết phục Dao Dao… Chỉ cần con bé đồng ý thôi, tất cả những gì nó muốn thím đều cho hết.
Lý Giai Thù liền mỉm cười rồi gật đầu, sau đó còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay của An Tương để trấn an.
Sau khi nói chuyện xong với An Tương thì Lục Nam Kỳ cũng đưa Lý Giai Thù lên phòng cho khách, lúc này cậu ấy mới không khỏi cảm thán mà vỗ tay, nói:
- Không ngờ cầm sư như cậu lại nói hay thật đó. Đúng là không hổ danh cựu hội trưởng mà, cậu không làm cảnh sát nhân dân đi giáo dục tư tưởng cho tội phạm thì đúng là thiếu sót lớn.
- Lục Nam Kỳ, cậu có tin ngày mai trên báo sẽ có tên của cậu không hả!