Hiển nhiên là sau khi kết thúc bữa ăn thì Lý Giai Thù cũng rất ngoan ngoãn mà đi vào phòng cùng Diêu Tích Hân. Chỉ có điều là Lý Giai Thù lại không hiểu tại sao bà thím lại gọi cô ấy mà không phải gọi Trần Dao, nếu như nói là Lý Giai Thù thân thiết hơn thì cũng không đúng… Dường như kể từ khi bà thím mất con thì cô ấy và Diêu Tích Hân cũng ít nói chuyện lắm, vậy tại sao bây giờ lại muốn trò chuyện chứ? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì lớn hơn nữa hả!
Có lẽ Diêu Tích Hân cũng nhìn ra được sự khẩn trương trong mắt của Lý Giai Thù, nên bà ấy đã mỉm cười nói là không có chuyện nghiêm trọng, bà ấy chỉ muốn hỏi về Trần Dao mà thôi.
Đến đây thì Lý Giai Thù mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là muốn biết thêm về Dao Dao à, vậy thì dễ rồi, chứ nếu để bà thím biết trước khi tới đây bọn họ còn từng vào bệnh viện vì Dao Dao động thai thì chắc thím ấy sẽ tới tìm Đàm Tuyết Du tính sổ mất.
Khi này thì Diêu Tích Hân mới thành thật nói:
- Thù Nhi, thật ra thím cũng biết sơ về con người của An Tương, bà ấy từng rất ám ảnh bởi thân phận, đặc biệt là Nam Trấn lại còn là trưởng tử… Vậy tại sao bà ấy lại chấp nhận Trần Dao?
Lý Giai Thù nghe đến đây thì cũng suy nghĩ một chút, cuối cùng thì cô ấy cũng muốn cứu vớt lại hình ảnh của “dượng nhỏ” tương lai, nên đành phải nói giúp Lục Nam Trấn mấy câu. Khi này thì Lý Giai Thù đã kể cho Diêu Tích Hân nghe về chuyện vào đêm bão tuyết, cái ngày mà Trần Dao rời khỏi Lục gia thì Lục Nam Trấn đã đi tìm cô đến mức suýt chết bên ngoài. Không chỉ thế mà lần thứ hai khi Trần Dao ngỏ ý muốn chia tay thì Lục Nam Trấn vẫn kiên quyết đứng ở dưới nhà trong trời tuyết rơi ngày càng dày, anh không náo, không động, không làm phiền Trần Dao mà chỉ đứng ở đó chờ đợi mà thôi.
Diêu Tích Hân nghe thấy thì cũng khá kinh ngạc, bà ấy không nghĩ một người lạnh lùng, khó gần như Lục Nam Trấn mà vẫn có một mặt thâm tình như vậy sao?
- Bà thím phải tin con, anh Nam Trấn thật sự rất yêu Dao Dao… Chứ nếu anh ấy chỉ muốn chơi qua đường thì đâu cần liều mạng như vậy đi tìm Dao Dao chứ. Hơn nữa…
Cái này cũng chỉ là Lý Giai Thù nghe Lục Nam Kỳ kể lại thôi, đó là trong suốt thời gian hai tháng Trần Dao rời khỏi Lục Nam Trấn thì anh đã luôn mang theo một bức ảnh nhỏ đặt ở bàn làm việc. Mỗi ngày anh đi làm đều sẽ chào hỏi bức ảnh đó, có khi còn sẽ cùng nó ăn cơm, cùng nó đi họp. Trong suốt hai tháng đó thì Lục Nam Trấn chỉ giống như một con robot biết nghe lời, đi làm vì Trần Dao mong muốn chứ trong đó không có chút tình cảm nào.
Kể đến đây thì Lý Giai Thù nhanh chóng đẩy tình cảm của Lục Nam Trấn lên cao trào bằng cách nói đến chuyện anh đã vừa ăn vừa khóc, Diêu Tích Hân cũng khá bất ngờ, vốn dĩ ai cũng biết Lục Nam Trấn là một đứa nhỏ cứng đầu, ngang bướng, trước kia bà ấy cũng có nghe qua là Lục Nam Trấn luôn đối nghịch với cha mẹ, sau đó đã bị Lục Hạo Vinh đánh cho đến thừa sống thiếu chết, nhưng chẳng rơi lấy một giọt lệ nào. Bây giờ anh lại vì Trần Dao mà khóc trước mặt rất nhiều người sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ thấy rằng anh đã đau lòng đến mức nào.
- Vậy Dao Dao thì sao? Con thấy con bé như thế nào?
Nói đến Trần Dao thì lúc đầu khi Lý Giai Thù nghe thấy từ miệng Lục Nam Kỳ thì cô ấy đã nghĩ Trần Dao là một cô gái yếu đuối, cần được che chở bảo vệ. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc thì Trần Dao lại chính là một người mạnh mẽ, nhiều khi còn mạnh mẽ hơn cả cánh nam nhân nữa kìa. Chính bản thân của Lý Giai Thù cũng không biết ở quá khứ Trần Dao đã trải qua những gì mà lại biến một cô gái có bề ngoài mong manh đó trở nên mạnh mẽ và rắn rỏi như vậy.
Nhưng Lý Giai Thù tin rằng Trần Dao vẫn luôn là Trần Dao, cô vẫn luôn như thế, không dựa vào ai, chỉ tin vào bản thân mình. Mặc dù trong khoảng thời gian hai năm ở Lục gia làm người hầu thì cô cũng chưa từng đi ra thế giới bên ngoài, nhưng khi An Tương đuổi thì cô vẫn chấp nhận đi, đi đến một nơi mà chưa chắc cô sẽ an toàn… Nhưng có lẽ người dám bước ra khỏi vùng an toàn thì sẽ tìm được tương lai tốt đẹp hơn, và Trần Dao chính là minh chứng cho chuyện đó.
Cô không chỉ đã có bạn bè, có chị em tốt, có những người sẵn sàng giúp đỡ cô, có những người hàng xóm thân thiện, có những người khách hiểu chuyện… Đồng thời cô cũng có được một cuộc sống thoải mái, Lý Giai Thù từng đến tiệm hoa mà Trần Dao đã sống, nó không sung túc, không đầy đủ như lúc ở Lục gia, nhưng nó ấm áp tình người.
Diêu Tích Hân nghe kể xong thì cũng chỉ mỉm cười, nhưng rồi bà ấy lại nhìn Lý Giai Thù, hỏi:
- Vậy Dao Dao có biết chữ không?
- Biết ạ, hai năm ở bên cạnh anh Nam Trấn thì anh ấy đã dạy cho Dao Dao. Không chỉ là tiếng mẹ đẻ mà ngay cả tiếng anh của Dao Dao cũng khá tốt đó bà thím.