Sau hơn một phút để vặn óc suy nghĩ thì Lục Nam Trấn đã cho ra rất nhiều cái tên, nào Lục Gia Kỳ, Lục Minh Hoa, Lục Sang, Lục Nhược Thiên,… Vốn dĩ lúc đó Tống Dao và Lý Giai Thù còn tưởng là anh rất nghiêm túc đặt tên, nhưng sau khi nhìn thấy tên của các y tá, bác sĩ đã chăm sóc cô thì cô hiểu rồi.
Theo như cô nhớ thì bác sĩ chính trong lúc cô sinh con tên là Triệu Gia Minh, bác sĩ gây tê là Liễu Hoa, các ý tá và hộ sinh khác lần lượt là Trần Nhược Kỳ, Hồng Minh Thiên, Đường Y Sang. Chắc đoàn đội bác sĩ và y tá sẽ không ngờ rằng Lục Nam Trấn sẽ đảo tên của bọn họ để đặt cho con trai đâu nhỉ?
Bất ngờ lắm đúng không!
Cuối cùng thì việc đặt tên cho con trai cũng để lại cho Tống Dao, tuy nhiên thì cô lại từ chối và muốn dành việc thiêng liêng này cho ông nội của mình. Vốn dĩ Tống Văn Lang cũng chưa từng nghĩ đến việc bản thân có để nhìn thấy cháu gái quay về, bây giờ không chỉ có cháu gái mà còn có cháu rể và chắt nội nữa, chỉ như vậy thôi là Tống Văn Lang đủ hạnh phúc rồi.
Sau khi một hồi suy nghĩ thì Tống Văn Lang cũng đã động bút, ông ấy múa bút vô cùng điêu luyện, bảo sao Lý gia cho dù có tài hoa đến đâu cũng phải kính nể Tống Văn Lang, một phần là vì ông ấy lớn tuổi, nhưng phần lớn vẫn là vì tài năng của ông ấy.
Cuối cùng, sau một lúc thì ba chữ xuất hiện trên giấy kia chính là…
Lục Dư Huy!
Đến đây thì Tống Văn Lang cũng nhỏ nhẹ nhìn chắt nội đang nằm ngủ ở trong nôi, rồi mỉm cười nói:
- Theo như ông biết thì ngày Dao Dao đến Lục gia là ngày tuyết rơi. Khi Dao Dao rời đi cũng là đêm tuyết rơi, nhưng lúc hai đứa làm lành vì cũng có tuyết rơi… Cho nên bây giờ ông hi vọng đứa nhỏ sẽ là ánh sáng cho hai đứa… Một chút ánh sáng còn sót lại sau trận tuyết đó, hi vọng cả nhà ba người của con sẽ mãi đi theo chút ánh sáng yếu ớt đó và bảo vệ nó, cũng như là bảo vệ đứa bé này.
Dư Huy, một chút ánh sáng còn sót lại… Quả nhiên là một cái tên hay và vô cùng ý nghĩa. Hơn nữa theo như mộng thai của Tống Dao thì cô nằm mơ thấy hươu lớn với tình thần chữa lành, vừa hay trong tên của cậu nhóc cũng có ánh sáng, tức là không phụ kì vọng của mọi người dành cho nó.
Cứ như vậy mà tên của đứa bé được đặt chính là Lục Dư Huy!
Lúc này mọi người đều thấy rất vui vẻ, còn cười nói rất xôn xao, riêng Tống Dao lại nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhỏ của con trai mình, rồi nhỏ giọng, nói:
- Dư Huy, chào con.
Giống như đứa bé cũng nghe hiểu vậy, mặc dù nó vẫn đang nhắm mắt nhưng lại mở miệng cười, lúc này Tống Dao và Lục Nam Trấn còn nhìn nhau. Có vẻ như bé con nhà họ rất thích cái tên này.
[…]
Sau hơn một tháng ở cử, sau đó là ba tháng chuẩn bị thì hôm nay cũng đã đến ngày Tống Dao và Lục Nam Trấn cử hành hôn lễ.
Theo như dự định ban đầu thì hôn lễ của họ sẽ được tổ chức rất lớn ở Tây Thành và Nam Thành, nhưng vì bây giờ Dư Huy còn nhỏ, mà thằng bé này khá giống Tống Dao, chính là không thích ồn ào, nên cuối cùng hôn lễ của hai người chỉ tổ chức nho nhỏ và ấm áp thôi.
Mọi chuyện trong hôn lễ đã được diễn ra vô cùng suôn sẻ, bây giờ thì Tống Dao đang cùng với Lý Giai Thù và Chu Tiểu Đồng trò chuyện ở một bên, phía xa xa kia là Lục Nam Trấn, Thẩm Định Phi, Hạ Minh và Lục Nam Kỳ.
Bây giờ Lý Giai Thù mới nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bụng của Chu Tiểu Đồng, rồi nói:
- Đồng Đồng, em giỏi thật đó, mang hẳn song thai luôn.
- Vậy chị với Định Phi cũng nhanh lên, sau đó ba chúng ta lại ngồi sui với nhau.
Nghe vậy thì Tống Dao cũng rất hào hứng, nói sao thì mối quan hệ giữa cô và Chu Tiểu Đồng cũng rất tốt, nếu như sinh con xong thì tụi nhỏ cũng được xem là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau như vậy thì đúng là sẽ rất tốt.
Tuy nhiên thì Lý Giai Thù lại lắc đầu, sau đó còn bĩu môi, nói:
- Ngại quá đi, chị đây còn muốn đi chơi, vẫn chưa muốn vướng bận con cái đâu. Đợi thêm vài năm nữa đi.
Đến lúc này thì Tống Dao mới nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói với hai người họ, đặc biệt là Lý Giai Thù.
- Giai Thù mà không nhanh lên thì Lục Nam Kỳ và Lý Giai Từ sẽ tranh trước đó. Chứ em cảm thấy trong ba tháng này thì chú ấy đến Nam Thành tận chín lần, hai người nghĩ xem…
Bây giờ đột nhiên ánh mắt của ba cô gái lại đổ dồn hết về phía của Lục Nam Kỳ, làm cho cậu ta bị sởn gai óc. Hạ Minh ở bên cạnh cũng có hỏi nhưng Lục Nam Kỳ cũng chỉ biết lắc đầu, rồi đến lúc này thì Lục Nam Trấn cũng nhìn sang vợ mình, anh nhẹ nhàng cười rồi nói:
- Có thể là nhóm Dao Dao đang nhắc tới em đó.
- Em hả? Nhưng tại sao?
- Cái đó anh không biết, hành tung của em dạo này bí ẩn như vậy, bọn họ chắc cũng đang nghi ngờ gì đó.
Nói xong thì Lục Nam Trấn liền trực tiếp rời đi, bỏ lại Lục Nam Kỳ vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
Sau đó thì anh bước đến chỗ của Tống Dao, nhỏ giọng nói:
- Vợ à, bây giờ em đã là của anh rồi đó.
- Ai là của anh chứ.
- Vậy anh là của em.
Tống Dao liền bĩu môi, nói:
- Ấu trĩ!
Lục Nam Trấn cũng cười sủng nịnh, sau đó trực tiếp bế thốc cô lên rồi đi thẳng vào phòng, bỏ lại đám bạn phải ăn cơm tró trong bất lực. Nhưng trước khi anh đi khuất thì Lý Giai Thù vẫn còn có tâm trạng trêu chọc, nói:
- Dượng út à, cẩn thận sang năm lại có thêm em bé đó nha!
- Lý Giai Thù, em im miệng!
Tuy bị mắng nhưng Lý Giai Thù cảm thấy rất hả dạ, bình thường thê khống thì bây giờ phải còng lưng ra chăm sóc cho một đứa nhóc không răng, còn suốt ngày bị nó cướp vợ mà bản thân lại không làm gì được, đúng là đáng đời.
Hạ Minh cũng bước đến ôm lấy Chu Tiểu Đồng, cũng giúp cô ấy đỡ lấy bụng to, mặc dù chỉ mới mang thai ở tháng thứ tư nhưng do là song thai nên bụng của Chu Tiểu Đồng đã rất to rồi.
Riêng Thẩm Định Phi cũng đi đến chỗ của Lý Giai Thù, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mũi cô, mắng cô nghịch ngợm.
Riêng Lục Nam Kỳ thì đành bất lực nhai cơm tró, vì người ấy của anh bây giờ bận đi học ở Nam Thành không đến được. Số của Lục Nam Kỳ đúng là không thoát khỏi mấy tô cơm tró này mà!