Sau khi gây tai nạn xong, chiếc xe kia cũng mất hút giữa tầm mắt của mọi người mà không hề dừng lại.
Trương Dục Hiên loạng choạng chạy đến, sắc mặt hắn tái nhợt mà gọi tên Liễu Trừng, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên gò má và thi thể đẫm máu của Liễu Trừng,
Có ai đó đã gọi cho 120 nên không lâu sau xe cứu thương cũng chạy đến.
Các bác sĩ đưa thi thể Liễu Trừng lên trên cáng sau đó đắp cho hắn một tấm vải trắng.
Diệp Hoành Viên cũng vội vã chạy đến hiện trường, hắn nhìn thấy thi thể của Liễu Trừng và vết máu loang lổ ở trên đường, vẻ mặt không dám tin.
Trương Dục Hiên vốn đang định lên xe cứu thương cùng Liễu Trừng, nhưng khi vừa quay đầu nhìn thấy bóng dáng của Diệp Hoành Viễn, hốc mắt hắn lập tức đỏ hoe. Hắn bước tới siết chặt lấy cà vạt của Diệp Hoành Viễn, điên tiết gào lên: “Diệp Hoành Viễn!!! Có phải là anh làm không?! Có phải là anh đã cho người đến giết Liễu Trừng không!”
Diệp Hoành Viễn gỡ tay Trương Dục Hiên ra, nhăn mày nói với vẻ mặt âm u: “Tôi chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học chứ chưa đến mức muốn giết luôn cậu ta. Huống hồ tôi đã đồng ý với ba cậu là sẽ không đụng tới cậu ta nữa rồi, cậu buông tay ra cho tôi! Trương Dục Hiên, cậu đừng tưởng mình là con trai của Trương Đức Sinh thì có thể cắn bậy khắp nơi như một con chó điên, bộ cậu bị mù à? Đây là một vụ tai nạn giao thông rất bình thường!”
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn Hạ Châu, hỏi: “… Hạ Châu, anh cảm thấy đây là một vụ tai nạn bình thường sao?”
Hạ Châu không trả lời, anh chỉ yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Chiếc xe này không có biển số.”
Chiếc xe gây tai nạn không có biển số, sau khi tông người thì lập tức bỏ chạy và không hề dừng lại.
“Tôi sẽ cho người điều tra.” Hạ Châu nói.
Bởi vì Liễu Trừng không có người thân, cho nên Trương Dục Hiên đã tự tổ chức tang lễ cho hắn.
Trương Dục Hiên và Liễu Trừng cũng không có bạn chung, vì vậy Trương Dục Hiên lấy điện thoại của Liễu Trừng gửi thông báo cho bạn bè của hắn, để bọn họ có thể tới gặp mặt Liễu Trừng lần cuối.
Nhưng Trương Dục Hiên chờ từ tối đến giữa trưa hôm sau vẫn không thấy ai trả lời, cũng không có ai đến gặp Liễu Trừng.
Chỉ có Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu đặt hoa trắng trước di thể của Liễu Trừng.
Dưới sự giúp đỡ của chuyên gia bên nhà xác, Trương Dục Hiên cắt tỉa móng tay, cạo râu, lau người, trang điểm phù hợp và chọn một bộ đồ đẹp cho Liễu Trừng.
Lần nào Liễu Trừng cũng đều có thể trang điểm cho Trương Dục Hiên thật xinh đẹp, cho nên Trương Dục Hiên cũng muốn Liễu Trừng trông thật đẹp khi lên đường.
Sau đó Trương Dục Hiên đã một mình ở lại nhà xác tiễn biệt Liễu Trừng trong một khoảng thời gian dài.
Thi thể của Liễu Trừng được hỏa táng.
Trương Dục Hiên chọn cho Liễu Trừng một ngôi mộ thật đẹp.
Thời tiết vào ngày chôn cất cũng rất đẹp, dường như trời vừa mới đổ một cơn mưa, nên phía xa xa còn xuất hiện một chiếc cầu vồng.
Lễ tang kết thúc, Khâu Ngôn Chí trở về nhà với tâm trạng hết sức nặng nề.
Một người đang sống khỏe mạnh cứ vậy mà ch3t trước mặt cậu.
Khâu Ngôn Chí cầm lấy một ly nước lạnh và uống cạn, tự dưng cảm thấy bụng mình quặn đau.
Cậu ôm bụng ngồi trên sô pha, lúc này mới nhận ra kể từ khi Liễu Trừng ch3t hình như cậu chưa có cái gì vào bụng cả.
… Điều này không tốt.
Khâu Ngôn Chí thầm nghĩ.
Đột nhiên Khâu Ngôn Chí nhớ đến cái ngày Liễu Trừng bỏ thuốc Trương Dục Hiên và cậu đã gặp Hạ Châu trong toilet.
Lúc ấy Hạ Châu nói.
“Khâu Ngôn Chí, có phải là cậu có hơi nhập game quá rồi không?”
Đúng vậy, cậu hình như đã quá nhập tâm vào nó rồi.
Thiếu chút nữa cậu đã quên mất đây chỉ là một trò chơi.
Liễu Trừng quả thật đã ch3t, manh mối duy nhất cũng đã không còn nữa.
Tuy nhiên, đây chính là trò chơi.
Khâu Ngôn Chí đứng dậy, đi đến nhà bếp pha cho mình một tô mì gói, sau đó gọi Đại Hoàng ra: “Đại Hoàng, Liễu Trừng ch3t rồi, có thẻ bài nào có thể giúp cậu ta sống lại không? Tôi cần thông tin từ chỗ cậu ta.”
“Không có.” Đại Hoàng lắc đầu, “Không có thẻ sống lại.”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi: “Thế thẻ reset thì sao?”
Đại Hoàng nói: “Thẻ reset sẽ thiết lập lại mọi thứ trở về điểm xuất phát, về lý thuyết thì nó sẽ xóa sạch ký ức của tất cả NPC. Lần trước ngài dùng nó, Hạ Châu và Liễu Trừng vẫn giữ được trí nhớ, chứng minh trên người Hạ Châu và Liễu Trừng có bug, thẻ reset không có hiệu quả với họ, không thể xóa bộ nhớ của họ.”
Đại Hoàng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nhưng Khâu Ngôn Chí à, nếu trên người Liễu Trừng vẫn còn bug… Thì sau khi sử dụng thẻ reset, cậu ta sẽ không tồn tại được. Nhưng giả sử bug trên người Liễu Trừng biến mất, thì lúc dùng thẻ, cậu ta cũng sẽ không còn nhớ gì nữa.”
Nói tóm lại, nếu Khâu Ngôn Chí sử dụng thẻ reset thì sẽ xảy ra hai trường hợp.
Một là thẻ reset không có hiệu quả với Liễu Trừng, hắn sẽ không thể bị reset, đương nhiên cũng sẽ không thể sống lại.
Hai là Liễu Trừng vẫn sẽ sống khỏe mạnh, chỉ có điều là không còn ký ức, không có cách nào cung cấp thông tin có ích cho Khâu Ngôn Chí.
Và xác suất Liễu Trừng sống dậy mà vẫn giữ được ký ức nhỏ đến cỡ nào?
E là nhỏ như xác suất Khâu Ngôn Chí có thể đăng xuất được game vào ngày mai vậy.
“Vậy tôi có thể làm gì đây?”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn về phía Đại Hoàng, “Tôi còn tưởng là Liễu Trừng sẽ biết chút gì đó và thông tin ấy có thể giúp tôi rời khỏi đây, nhưng giờ cậu ta ch3t rồi, manh mối cuối cùng cũng bị chặt đứt.”
Đại Hoàng vỗ cánh, đậu xuống hộc tủ: “Khâu Ngôn Chí, thẻ miễn phí hai ngày rút một lần có thể dồn lại được, tính đến thời điểm này ngài đã không rút nó bao lâu rồi?”
Khâu Ngôn Chí nói: “Ai mà nhớ chứ, chắc cũng lâu lắm rồi đấy, từ lúc reset đến giờ tôi hiếm khi rút lắm.”
Đại Hoàng nói: “Vậy ngài có muốn rút thử không? Xem xem có thẻ bài nào có thể giúp ngài khai thác được thông tin từ Liễu Trừng không?”
Khâu Ngôn Chí nói: “Không phải em nói không có thẻ nào như vậy sao?”
Đại Hoàng: “Ý em là trong cửa hàng VIP không có thôi, nhưng biết đâu chừng thẻ trong sảnh tổng hợp lại có thể thì sao.”
Bởi vì nhân vật chính của ván này là Diệp Minh Húc mà Khâu Ngôn Chí lại vi phạm quy tắc game nên bị trừng phạt, vì vậy cậu có rút thẻ trong sảnh tổng hợp cũng sẽ không rút được cái nào liên quan đến Diệp Minh Húc.
Có điều trong tình huống này, không rút được thẻ liên quan đến Diệp Minh Húc lại càng tốt, điều này sẽ tăng tỷ lệ rút được thẻ có ích cho Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí rút bốn lần thì rút được một tấm ‘Thẻ kiểm tra bộ nhớ của nhân vật phụ’ cấp SR có vẻ có chút tác dụng.
Cách dùng thẻ này là chỉ định một nhân vật phụ, tiếp đó sẽ nhận được ba đoạn ký ức ngẫu nhiên.
Sau khi chọn Liễu Trừng, Khâu Ngôn Chí đột nhiên xuất hiện trong một khoảng không gian khác.
Một âm thanh máy móc vang lên.
“Hồi ức thứ nhất.”
Giây tiếp theo, Khâu Ngôn Chí đã thấy gương mặt phóng to của Trương Dục Hiên.
Khâu Ngôn Chí sợ tới mức giật mình một cái, lật đật lùi lại hai bước, sau đó mới nhận ra Trương Dục Hiên không nhìn thấy mình, chỉ là khi nãy Trương Dục Hiên đang soi gương còn cậu thì đúng lúc đứng ngay đó.
Trương Dục Hiên hét về phía cửa: “Liễu Trừng! Cậu nhanh lên nào, tôi chuẩn bị xong hết rồi nè!”
Một phút sau, Liễu Trừng đi vào, trong tay cầm theo một hộp trang điểm.
… Ra là tới make up cho Trương Dục Hiên.
Đoạn ký ức này rất dài, có lẽ là tầm khoảng một tiếng.
Nhưng từ tổng thể đều là trang điểm, đội tóc giả, thắt tóc, thử váy.
Lúc mới bắt đầu xem, Khâu Ngôn Chí còn thầm nghĩ nhất định sẽ có manh mối nào đấy quan trọng.
Nhưng xem người khác trang điểm thật sự rất nhàm chán, Khâu Ngôn Chí suýt ngủ gật mấy lần, sau đó giật mình một cái, cố gắng mở to mắt xem kỹ, nhất định phải tìm được manh mối quan trọng.
Chờ cậu nhận ra đây thật sự chỉ là trang điểm thôi thì hồi ức thứ nhất đã kết thúc.
Khâu Ngôn Chí: “…”
… Cậu cảm thấy mình bị chơi hay sao ấy.
Ngay sau đó là hồi ức thứ hai.
Đây là một khung cảnh rất xa lạ, hình như là phòng bếp.
Mãi đến khi thấy Liễu Trừng ngồi trên ghế gọt khoai tây, Khâu Ngôn Chí mới hiểu ra nơi này có lẽ chính là chỗ Liễu Trừng đã trốn trong hai ngày kia.
Có một chị đầu bếp ôm một nồi tỏi vào, ngồi xuống bên cạnh Liễu Trừng, vừa lột tỏi vừa tán dóc với hắn.
Đều là những chuyện rất bình thường.
Khâu Ngôn Chí nghe mười phút cũng chưa thấy cái gì có ích, đang chuẩn bị xem có nút lướt nhanh không thì lại nghe thấy bà chị kia hỏi: “Trừng Trừng này, chú em thích kiểu người như thế nào vậy, chị có đứa cháu năm nay 23 tuổi…”
Khâu Ngôn Chí dừng lại, quay đầu nhìn Liễu Trừng.
Liễu Trừng ném quả khoai tây đã gọt xong vào một cái nồi khác nói: “… Em thích người thế nào ấy à…. Ừm, để em ngẫm xem, em thích người cao to ấy, lúc cười lên thì hết sức rạng rỡ, trông có vẻ hơi ngố ngố, kiểu vừa nhìn là biết không được thông minh lắm… Nhưng lại ấm áp nhiệt tình giống như ánh mắt trời vậy.”
Bà chị kia: “Vậy là chú có người thích rồi à? Là bạn trai của chú sao?”
Liễu Trừng hơi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu cười với bà chị.
“… Không phải, em không xứng với cậu ấy.”
Bấy giờ Khâu Ngôn Chí mới hiểu được tại sao Trương Dục Hiên lại có thể thuyết phục được Liễu Trừng gặp mặt mình.
Trong khi chưa hết sốc, hồi ức thứ ba đã mở ra.
Chỗ này hình như là một phòng sách.
Khâu Ngôn Chí còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã thấy Diệp Hoành Viễn đột nhiên bóp lấy cổ Liễu Trừng, đè cả người Liễu Trừng lên trên tường.
Hắn rất dùng sức, cả khuôn mặt Liễu Trừng đều tím tái và không ngừng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi gọng kìm trên cổ mình, nhưng lại không đọ lại được sức lực trên tay của Diệp Hoành Viễn.
Liễu Trừng nhìn Diệp Hoành Viễn, dường như là đang cố xin tha, nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng r3n rỉ vụn vặt.
Cho đến khi hơi thở của Liễu Trừng càng lúc càng suy yếu, Diệp Hoành Viễn mới buông lỏng tay ra.
Liễu Trừng lập tức mất đi chỗ chống đỡ mà ngã khụy xuống, không ngừng thở hổn hển.
Đại Hoàng thấy tâm trạng của Khâu Ngôn Chí không được tốt thì muốn làm cậu vui, nên mở miệng nói: “Rút đi mà, rút thẻ sẽ làm người ta phấn chấn đó, biết đâu chừng còn có thể có được manh mối khác!”
Manh mối? Có thể có manh mối gì chứ?
Sau khi dùng thẻ xem xong ba đoạn hồi ức kia, cũng chỉ biết được chuyện Liễu Trừng thích Trương Dục Hiên mà thôi.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn ngồi dậy, ủ rũ nói: “Để tôi rút thử xem sao.”
Sau đó cậu rút được mấy tấm thẻ, đều là thẻ công cụ cấp R.
Có điều mấy thẻ công cụ này cũng thật là vãi bíp.
Ví dụ như thẻ bay một phút, thẻ nhìn thấu ba phút, thẻ nấu một bữa cơm never thất bại, thẻ dịch chuyển tức thì một lần trong bán kính 5 km.
Thẻ bay một phút này không sợ hết giờ cậu té ch3t sao?
Thẻ nấu một bữa cơm never thất bại này là khinh tô mì cậu vừa làm à?
Thẻ dịch chuyển một lần trong bán kính 5 km? Có 5km mà cũng bảo là dịch chuyển, chỉ cần bắt tắc xi đi vài phút là xong.
Đại Hoàng cau mày: “Ngài ngồi ở nhà dùng thẻ này nhìn cái gì chứ? Không thấy lãng phí sao?”
“Chứ em muốn tôi phải làm thế nào?” Khâu Ngôn Chí thở dài, “Không lẽ dùng cái này nhìn trộm Hạ Châu không mặc đồ à?”
Đại Hoàng: “… Thì, thì nhìn trộm Hạ Châu cũng được vậy, dù sao cũng đỡ phí hơn chuyện này!”
Khâu Ngôn Chí nghĩ tới gì đó, sau đó lườm Đại Hoàng một cái, cười lạnh: “Đại Hoàng, em không biết xấu hổ cũng vừa thôi nhá.”
Đại Hoàng:???!!!
Khâu Ngôn Chí không dám rình trộm Hạ Châu.
Cậu nằm trên giường dùng thẻ nhìn thấu.
Cũng không có gì, đơn giản là giờ cậu rất mệt và chỉ muốn nằm trên giường ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời, sau đó đánh một giấc thật ngon.
Mà thẻ nhìn thấu này cũng rất cao cấp.
Sau khi sử dụng, Khâu Ngôn Chí cảm thấy trước mắt mình như được phủ thêm một lớp ánh sáng ấm áp.
Khi cậu mở mắt ra, có thể nhìn thấy dây điện trong đèn treo.
Thẻ nhìn thấu này còn có thể điều chỉnh theo từng lớp, Khâu Ngôn Chí đang định chỉnh đến lớp cuối cùng để ngắm sao thì đột nhiên dừng lại.
Trong cái đèn trên trần nhà không chỉ có dây điện.
Mà còn có một vật thể hình lập phương với một chấm đỏ.
Khâu Ngôn Chí ngồi dậy, bước từng bước xuống giường, đợi cậu xem xong toàn bộ phòng liền cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên, toàn thân trở nên cứng ngắc và lạnh lẽo, giống như có một con rắn đang trườn từ chân cậu lên một cách thật chậm rãi.
Đèn trong nhà, khung ảnh treo tường, khe hở trên kệ sách, ngay cả tủ âm tường trong phòng bếp và điều hoà ở phòng khách hay là chậu hoa ngoài ban công.
… Tất cả đều có chi chít máy theo dõi.
Ba phút đã hết.
Thẻ nhìn thấu đã hết tác dụng, mọi thứ xung quanh đã khôi phục lại như cũ.
Vẫn là căn phòng cậu quen thuộc, vẫn là cách bày trí như thế. Nhưng Khâu Ngôn Chí biết, nơi này đâu đâu cũng có máy theo dõi.
Cả người cậu phát run, lúc nói chuyện cũng khó khăn và khô khốc.
“Đại Hoàng.”
Khi nãy Đại Hoàng thông qua tầm mắt của Khâu Ngôn Chí cũng nhìn thấy được những thứ đáng sợ kia, nó há miệng sợ tới mức không thốt nên lời.
Mãi đến khi Khâu Ngôn Chí mở miệng gọi tên nó, nó mới quay đầu lại: “Sao, sao vậy ạ?”
Khâu Ngôn Chí: “… Dùng thẻ dịch chuyển tức thời.”
“Địa điểm đến là đâu ạ?”
Giọng Khâu Ngôn Chí run bần bật, gần như mang theo giọng mũi dày đặc: “Hạ Châu, đến chỗ của Hạ Châu.”
Hạ Châu không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh đang tắm rửa, chỉ có điều lúc anh nhắm mắt lại, ngửa đầu lên thả lỏng cơ mặt và khi mở mắt ra lần nữa thì đã trông thấy Khâu Ngôn Chí đứng trước mặt mình với đôi mắt đỏ hoe.