Anh ghen tị vì Tần Hạ gặp Khâu Ngôn Chí sớm hơn anh.
Anh ghen tị vì Tần Hạ là một con người thật.
Anh ghen tị vì Tần Hạ từng được Khâu Ngôn Chí thích.
Lòng anh quả thật ghen tị đến phát điên nhưng khi anh nghiêng người tới hôn môi Khâu Ngôn Chí, anh đã thật cẩn thận và rất nâng niu nó.
Anh hôn miệng xong lại không nhịn được mà hôn mắt, hôn mắt xong lại không nhịn được mà hôn chóp mũi cậu.
Cho đến khi người trong lòng anh nhồn nhột nhíu mày dụi vào cổ anh hai cái, Hạ Châu mới dừng lại.
Anh muốn ôm Khâu Ngôn Chí đi tắm nhưng khi tầm mắt chạm đến đùi phải của mình, ánh mắt anh lại tối sầm.
Anh có chút đau khổ nhắm mắt lại, sau đó lại càng ôm chặt Khâu Ngôn Chí hơn.
Hạ Châu đã không đến công ty một thời gian, cho nên công việc cứ vậy mà chất đống.
Mặc dù phần lớn công việc đều có thể giải quyết online, nhưng vẫn có một số việc cần phải xử lý trực tiếp.
Lúc Hạ Châu nói muốn đến công ty, Khâu Ngôn Chí vẫn có chút lo lắng nói: “Hay là đợi thêm thời gian nữa…”
Hạ Châu lắc lắc đầu, cười nói: “Khâu Ngôn Chí, trước sau gì anh vẫn phải học cách thích nghi.”
Khâu Ngôn Chí đành thuận theo Hạ Châu, nhưng cậu yêu cầu được đi cùng với anh.
Hạ Châu đồng ý.
Tất cả nhân viên dựa vào những nguồn tin riêng biết được chuyện tổng giám đốc Hạ của họ có thể sẽ không bao giờ đứng thẳng được nữa.
Khi Hạ Châu ngồi trên xe lăn xuất hiện trong công ty, mọi nhân viên đều cúi đầu lịch sự chào hỏi anh, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là lúc Hạ Châu xoay người đi, ánh mắt của những người đó lại len lén quan sát anh, dù ít hay nhiều thì vẫn mang theo một chút thương hại và tiếc nuối.
Trên mặt Hạ Châu không có biểu cảm gì.
Nhưng Khâu Ngôn Chí thấy rõ những đốt ngón tay đang nắm lấy tay vịn xe lăn của anh đều biến thành màu trắng xanh.
Khâu Ngôn Chí đi theo Hạ Châu được hai ngày thì Hạ Châu không cho cậu theo nữa.
Khâu Ngôn Chí hỏi tại sao.
Hạ Châu quấn mái tóc đen mềm mại của Khâu Ngôn Chí quanh đầu ngón tay mình, dịu dàng cười nói: “Khâu Ngôn Chí, cuộc sống của em không thể lúc nào cũng vờn quanh anh được.”
Khâu Ngôn Chí mím môi, không đến công ty Hạ Châu nữa.
… Cậu cảm thấy bây giờ mình không thể từ chối bất cứ yêu cầu gì của Hạ Châu.
Nên chỉ có thể nói: “Vậy anh nhớ đi đâu cũng phải dẫn theo vệ sĩ đấy.”
Hạ Châu nói: “Em cũng vậy.”
Thật ra Khâu Ngôn Chí cũng không có việc gì khác để làm, việc duy nhất cậu cần làm bây giờ là tìm ra ‘Đồng Phương’ kia.
Nhưng hiện tại vẫn không có manh mối gì mới.
‘Đồng Phương’ cũng không thấy gửi tin nhắn cho cậu.
Tìm kiếm thông tin về những người từng dùng tên ‘Đồng Phương’ cũng không phải dễ cho nên đến giờ vẫn chưa có kết quả điều tra.
Khâu Ngôn Chí cũng liên tục nhờ người truy lùng số điện thoại mà ‘Đồng Phương’ đã dùng để gửi tin nhắn và gọi cho cậu, nhưng ngoại trừ biết đối phương đang ở cùng thành phố thì chẳng còn biết gì nữa cả.
Khâu Ngôn Chí tiếp tục sàng lọc lại thông tin của những người có tên ‘Đồng Phương’, nhưng chẳng khác nào như mò kim đáy bể, không thu hoạch được gì.
Thay vào đó lại nhận được một cú điện thoại hốt hoảng từ Trương Dục Hiên.
Nói là không thấy Liễu Trừng đâu.
Trước đó Liễu Trừng có hẹn đi dạo phố với hắn nhưng lại không thấy tới.
Hắn nghĩ Liễu Trừng quên nên đã gọi điện cho Liễu Trừng, thế nhưng lại không có ai bắt máy hết, hắn chạy đến phòng trọ của Liễu Trừng, sau đó nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cửa phòng của Liễu Trừng như bị ai cạy ra, trên sàn còn có vài vết máu.
Giọng Trương Dục Hiên run run trong điện thoại, hắn nói vừa rồi hắn đã báo cảnh sát, còn nhờ ba hắn phụ tìm kiếm, nhưng vẫn không sao thả lỏng được, hắn khóc lóc nói Liễu Trừng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, có phải đã bị kẻ thù bắt cóc mưu sát rồi không, hắn nói Liễu Trừng tốt như thế, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy?
Trái tim Khâu Ngôn Chí chùng xuống, cậu an ủi Trương Dục Hiên đừng hoảng loạn, nhưng trong lòng cảm thấy chuyện này tuyệt đối không bình thường, thậm chí là có liên quan đến Đồng Phương.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trương Dục Hiên, cậu lập tức yêu cầu đội điều tra đi tìm kiếm Liễu Trừng rồi gọi điện báo cho Hạ Châu về chuyện này.
Hạ Châu đang ở công ty, nghe Khâu Ngôn Chí thuật lại xong thì nói: “Em chờ anh chút, anh về ngay đây.”
Khâu Ngôn Chí thậm chí còn muốn dùng thẻ dịch chuyển để đưa Hạ Châu trực tiếp về nhà ngay từ đầu, nhưng còn chưa kịp nói ra thì mới nhớ điều kiện khi sử dụng thẻ dịch chuyển là đối tượng phải ở trong phạm vi 50 mét của thẻ bài.
Khâu Ngôn chí chắc thầm trong đầu rằng đội điều tra cũng sẽ không tìm được thông tin của Liễu Trừng nhanh như vậy, cho nên nói với Hạ Châu: “Vậy em chờ anh.”
Nhưng Khâu Ngôn Chí không ngờ rằng, chỉ sau 15 phút kể từ khi cậu ủy thác đội điều tra tìm kiếm thì họ đã gửi một video liên quan đến vụ việc cho cậu.
Hai tên bắt cóc kia không biết là ngu hay là quá tự tin mà chỉ đội mũ trùm kín đầu, mặc kệ camera giám sát, cạy cửa nhà Liễu Trừng và lôi Liễu Trừng đi bất chấp Liễu Trừng giãy dụa như thế nào.
Hàng xóm láng giềng đều nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, nhưng lại không có một ai dám thò mặt ra.
Chỉ có camera âm thầm ghi lại mọi thứ.
Khi nhìn đến cảnh tượng tiếp theo, trái tim Khâu Ngôn Chí như hẫng mất một nhịp.
Cậu thấy hai người đàn ông cao to lôi Liễu Trừng đến dưới khu dân cư. Sau đó mở nắp thùng rác ra rồi nhét Liễu Trừng vào bên trong.
Liễu Trừng giãy giụa trong thùng rác được 5 phút.
Sau đó không còn bất cứ âm thanh nào cả.
Hai tên kia nhìn đồng hồ, rồi mở thùng rác ra.
Bọn họ nhìn thùng rác rỗng tuếch, cho dù đang đội mũ trùm kín đầu thì vẫn có thể nhìn thấy cơ miệng của chúng đang co giật, như thể đang cười rất sảng khoái.
Khâu Ngôn Chí lạnh toát cả người.
Cậu chỉ biết là thùng rác có thể làm rác rưởi biến mất trong năm phút, nhưng lại không biết cái bug này còn có thể áp dụng với NPC.
Vậy rốt cuộc là ai đã phát hiện ra cái bug này và cứ nhất quyết muốn gi3t ch3t Liễu Trừng chứ?
Người bên đội điều tra chỉ gửi cho cậu đoạn video này, cũng tiếc nuối nói rằng hình như có ai đó đã giở trò với đoạn video.
Nhưng Khâu Ngôn Chí biết đoạn video này chính là bản gốc.
Da đầu Khâu Ngôn Chí tê dại.
Đúng ngay lúc này cậu chợt rùng mình một cái.
Khâu Ngôn Chí nhớ lại sự mất tích bí ẩn của hai tài xế kia.
Bọn họ biến mất quá sạch sẽ, sạch đến nổi không tìm thấy cả xác.
Cậu vốn cho rằng tên kia dùng thẻ ‘nhân vật phiền toái biến mất đi’. Nhưng giờ ngẫm lại, phải bỏ ra 10.888 thì mới có được tấm thẻ đó mà nhét người khác vào thùng rác lại chẳng mất một xu nào.
Điều này cũng chứng minh một suy đoán của cậu… Tên kia không có tiền.
Tên kia chưa bao giờ sử dụng thẻ bài nào cao cấp, còn về người đã nổ súng trong trường bắn đột nhiên biến mất kia, có thể là hắn đã dùng thẻ dịch chuyển rút được từ thẻ miễn phí hai ngày một lần trong sảnh tổng hợp.
Và cũng vì trong tay hắn không có thẻ bài cao cấp nên hắn mới phải mướn tay súng bắn tỉa, cài máy theo dõi và gửi tin nhắn uy hiếp cho cậu, dùng đủ mọi cách giả tạo để khiến Khâu Ngôn Chí lầm tưởng là hắn rất toàn năng.
Nếu thật sự là tên đó…
Bình thường hắn đều ẩn mình rất kỹ, tại sao lần này hắn lại táo tợn sát hại Liễu Trừng như thế?
Giống như không bận tâm đến hậu quả vậy.
Cho dù Khâu Ngôn Chí không ngừng tự an ủi bản thân rằng không sao cả, cậu có rất nhiều thẻ bài cao cấp hơn tên kia, nhưng nỗi lo âu trong lòng vẫn cứ không ngừng dâng lên.
Đúng lúc này cậu nhận được một email.
Là danh sách những người từng dùng tên Đồng Phương từ bên đội điều tra gửi đến.
Khâu Ngôn Chí mở email lên xem, đập vào mắt đầu tiên chính là cái tên quen thuộc giữa một đống cái tên khác.
—— Diệp Hoành Viễn.
Trước đây từng dùng tên Diệp Đồng Phương.
Bàn tay cầm điện thoại của Khâu Ngôn Chí run lên.
Trong đầu cậu như có thứ gì đó xẹt ngang qua, sau đó cậu hoảng loạn mở bảng điều khiển, lấy thẻ bài ký ức của Liễu Trừng từ trong túi vật phẩm ra.
Tất cả các thẻ bài ở đây vẫn tồn tại sau reset và tấm thẻ bộ nhớ của nhân vật phụ cũng còn lưu lại ba đoạn hồi ức kia.
Khâu Ngôn Chí trực tiếp kéo đến hồi ức thứ ba.
Cậu xem lại đoạn hồi ức Diệp Hoành Viễn bóp cổ Liễu Trừng mà trước đó đã từng xem và phát hiện ra một chỗ khác thường.
Có thứ gì đó rơi dưới chân của Liễu Trừng.
Đó là một món đồ màu đen trông giống như một chiếc điện thoại, có điều lại có chút kỳ quái.
Bởi vì đây là một đoạn hồi ức ba chiều, nên Khâu Ngôn Chí bước tới và ngồi xổm xuống để nhìn kỹ chiếc ‘điện thoại’ kia.
Trên màn hình của chiếc điện thoại này —— Chính là giao diện điều khiển mà cậu vô cùng quen thuộc.
Khâu Ngôn Chí sững sờ tại chỗ.
Nhưng hồi ức vẫn tiếp tục diễn ra, Tỉnh Trạch Vũ đi đến. Diệp Hoành Viễn buông cổ Liễu Trừng, lặng lẽ đá chiếc ‘điện thoại’ kia xuống gầm bàn mà không để lại chút dấu vết.
Hắn u ám nói: “Liễu Trừng, mau xin lỗi vợ tôi.”
Hóa ra Diệp Hoành Viễn bóp cổ Liễu Trừng không phải vì Tỉnh Trạch Vũ mà là vì Liễu Trừng nhìn thấy trang bị thực thể kia.
Hóa ra Diệp Hoành Viễn bắt Liễu Trừng xin lỗi Tỉnh Trạch Vũ là vì muốn che giấu không cho Tỉnh Trạch Vũ phát hiện ra điều bất thường.
Hóa ra Liễu Trừng xuất hiện lỗi ở ván trước, dẫn tới thẻ reset không có tác dụng với hắn là vì hắn tình cờ tiếp xúc với trang bị thực thể kia.
… Hóa ra, Diệp Hoành mới chính là người chơi, mới là người uy hiếp, mới là bug số 3 đe dọa cậu.
Khâu Ngôn Chí rời khỏi hồi ức, cầm lấy điện thoại luống cuống gọi cho Hạ Châu, hỏi xem anh đã đi đến đâu, khi nào thì trở về.
Nhưng cậu không ngờ mình còn chưa kịp bấm số thì vệ sĩ bên cạnh Hạ Châu đã gọi điện đến cho cậu.
“Cậu… Cậu Khâu, tổng giám đốc Hạ, tổng giám đốc biến mất rồi!”
Lòng bàn tay Khâu Ngôn Chí đổ mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi: “Ý anh là sao?”
Vệ sĩ bên kia có hơi bối rối, như thể nhìn thấy ma: “Bọn tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nãy giờ bọn tôi chưa từng rời khỏi anh Hạ, nhưng lúc anh Hạ vừa lên xe thì đột nhiên biến mất, tôi còn tưởng là mình hoa mắt, nhưng những người khác đều nhìn thấy anh ấy biến mất giữa hư không, tôi không có nói dối!”
—— Là thẻ dịch chuyển ngay tức khắc.
Miễn là đối tượng sử dụng nằm trong vòng bán kính 50 mét thì nó sẽ có hiệu lực.
Bất kể đó là người chơi, NPC hay là thứ đồ gì đi nữa.
Là Diệp Hoành Viễn đã lén đứng cách Hạ Châu 50 mét và sử dụng thẻ bài dịch chuyển đưa Hạ Châu đi.
Khâu Ngôn Chí đứng ch3t lặng tại chỗ, lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên, một nỗi sợ hãi và lo lắng sắp mất đi Hạ Châu gần như nhấn chìm cậu.
Cậu cúi đầu nghiến chặt răng, có chút cứng nhắc gọi điện cho bug số 3.
Bị ngắt máy.
Không có người nhận.
Không có người nhận.
Không có người nhận.
Khâu Ngôn Chí không ngừng gọi điện vào dãy số đó, mãi đến khi ngón tay đều đơ ra thì tên kia mới chậm chạp bắt máy, giọng nói vẫn được phát qua máy biến ấm, khản đặc khó nghe: “Hoảng rồi đúng không?”
Khâu Ngôn Chí cắn răng, rít từng chữ qua kẽ răng: “Diệp Hoành Viễn, anh đã làm gì Hạ Châu!”
Người kia yên lặng một chút, chợt nói: “Cậu nói gì?”
Khâu Ngôn Chí cười lạnh: “Hay tôi nên gọi anh là Diệp Đồng Phương?”
Người kia lại yên lặng, một hồi sau mới vang lên tiếng cười, máy biến âm cũng đã tắt, giọng nói thuộc về Diệp Hoành Viễn truyền đến, giọng hắn rề rà từ từ còn có chút dính nhớp buồn nôn: “Cậu đoán ra cũng nhanh đấy, nhưng vẫn chậm một bước rồi.”
Khâu Ngôn Chí: “Nói đi, lần này anh lại bắt tôi đến chỗ nào?”
Diệp Hoành Viễn cười cười, sau đó nói: “Chỗ cũ, tòa nhà Thịnh Minh đường Chung Lâm, tôi cho cậu 20 phút.”
Khâu Ngôn Chí lấy một thẻ dịch chuyển ra, đang chuẩn bị sử dụng thì bỗng chạy đến ngăn kéo lấy thêm một khẩu súng, nhét đầy đạn rồi cất vào trong nguc
Sau khi chuẩn bị xong, Khâu Ngôn Chí mới nhập địa chỉ vào thẻ dịch chuyển.
Trong nháy mắt cậu đã đến tòa cao ốc Thịnh Minh.
Nó vẫn giống như lần trước cậu đến, chẳng qua lần này không có thang máy sạch sẽ kia.
Trên nền đất bẩn thỉu có một bản phác họa chỉ dẫn được người ta vẽ bằng phấn, sau đó cậu rẽ trái rẽ phải đi tới một căn phòng trống đã được lắp đặt riêng.
Cậu vừa mới bước vào, cửa phòng đã tự động đóng sầm lại.
Cảnh tượng quen thuộc, camera quen thuộc. Chỉ là lần này không thấy Hạ Châu đâu.
“Hạ Châu đâu?” Khâu Ngôn Chí lạnh lùng hỏi.
Ngay sau đó máy chiếu được người khác mở lên từ xa, một màn hình lớn được trải ra trên vách tường trước mặt Khâu Ngôn Chí.
Tim cậu như ngừng đập.
Trên rìa của một tòa nhà cao tầng bị bỏ hoang, có một cái giá hình chữ nhật bằng kim loại rất lớn. Có bốn sợi dây thừng được buộc vào bốn góc của cái giá đó và đầu còn lại của sợi dây thì được buộc với tay chân của Hạ Châu.
Hạ Châu nhìn camera, trên mặt cắt không còn chút máu.
Mà bên cạnh anh là một người đàn ông bự con đang cầm một chiếc kéo lớn ở trong tay.
Dường như chỉ cần ra lệnh một tiếng là hắn sẽ cắt sạch bốn sợi dây đó, khiến Hạ Châu rơi thẳng từ hàng chục lầu xuống.
Cổ họng Khâu Ngôn Chí khô khốc, gần như muốn hét lên yêu cầu Diệp Hoành Viễn thả anh ra ngay lập tức.
Nhưng cậu lại dùng móng tay bấu chặt lòng bàn tay của mình, cố gắng để bản thân giữ được bình tĩnh.
Không được, không thể hoảng.
Không thể để Diệp Hoành Viễn thực hiện được.
Phải đàm phán.
Đàm phán.
Hoảng loạn không cứu được Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở ra, gay gắt nói: “Diệp Hoành Viễn, anh vẫn chưa rút được bài học từ lần thất bại trước sao? Muốn giở lại trò cũ này ư?”
Tiếng cười khặc khặc của Diệp Hoành Viễn phát ra từ cái loa trên góc tường: “Thì tôi đã rút ra bài học rồi đấy thôi, không phải bây giờ tôi đang trói Hạ Châu lại à?”
Hắn vừa dứt lời.
Người đàn ông cầm kéo trên màn hình lập tức cắt sợi dây nối với đùi phải của Hạ Châu.
Đùi phải của Hạ Châu lập tức rũ xuống, toàn bộ thân thể chao đảo giữa không trung một cái.
“Đừng!” Khâu Ngôn Chí đột nhiên hét to, sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Diệp Hoành Viễn lại bật cười một tiếng, gần như làm người ta sởn tóc gáy: “Hạ Châu và mẹ cậu không giống nhau, thẻ reset và thẻ chữa trị của cậu không có tác dụng với Hạ Châu, cái chân bị liệt kia chính là dẫn chứng tốt nhất. Nếu Hạ Châu ch3t, thì chắc chắn sẽ ch3t ‘thật sự’.”
Đôi môi Khâu Ngôn Chí run rẩy, cả người như đóng đinh tại chỗ, lòng bàn tay cậu lạnh đến tột độ, chỉ có thể nhìn camera run rẩy nói: “Anh muốn tôi làm gì thì mới chịu thả anh ấy ra?”
Diệp Hoành Viễn cười sung sướng: “Lần trước tôi đã nói rồi mà, cậu mở bảng điều khiển cập nhật lại thông tin người chơi và giao đặc quyền người chơi ra cho tôi.”
“… Được.” Khâu Ngôn Chí nói, “Tôi sẽ làm.”
Nói xong cậu hô một tiếng: “Màn hình điều khiển.”
Một giao diện ba chiều thật lớn xuất hiện trước mặt cậu.
Ngón tay Khâu Ngôn Chí run run nhấn mở cài đặt, sửa lại thông tin cá nhân, chọn nhận dạng khuôn mặt.
Cậu chưa từng dùng tính năng này cho nên cũng không quá rành thao tác.
Khâu Ngôn Chí theo bản năng gọi Đại Hoàng, nhưng Đại Hoàng không có xuất hiện.
Khâu Ngôn Chí mím môi, nhấn mở ‘sửa đổi nhận dạng khuôn mặt’.
Một giọng nữ máy móc vang lên: “Bước một, vui lòng nhập thông tin cá nhân của bạn vào giao diện trước mặt.”
Khâu Ngôn Chí dùng ngón tay cứng nhắc của mình nhập từng chữ vào.
“Bước hai, vui lòng trình diện gương mặt hiện tại của bạn trong khung hiển thị.”
Từ ‘hiện tại’ này chính là chỉ gương mặt sau khi ‘điều chỉnh’.
Đúng lúc này cửa phòng Khâu Ngôn Chí bị đột ngột mở ra.
Diệp Hoành Viễn tháo mặt nạ đi tới.
Khâu Ngôn Chí như thấy gì đó, sửng sốt tại chỗ, hai mắt khiếp sợ mở lớn, sau đó hai tay siết chặt lại nghiến răng hô một tiếng: “—— Đại Hoàng!”
Đại Hoàng rũ đầu xuống cực thấp, đi theo bên cạnh Diệp Hoành Viễn.
Nghe thấy Khâu Ngôn Chí gọi tên mình, nó co rúm một cái, ngẩng đầu nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe: “Khâu… Khâu Ngôn Chí, anh ta đã đồng ý với tôi là sẽ không, sẽ không thương tổn ngài, tôi chỉ muốn bảo vệ thế giới này cùng anh ta thôi, xin, xin lỗi.”
Khâu Ngôn Chí cười lạnh một tiếng: “Bảo vệ thế giới này? Có phải em quá ngây thơ rồi không? Em thật sự không biết những gì mà hắn ta đã làm sao? Hắn ta nhét tất cả NPC mà hắn từng lợi dụng và những NPC chướng mắt hắn vào thùng rác để xóa sổ họ bằng chính cái bug đó!”
Đại Hoàng trố mắt ra.
“Câm miệng!” Diệp Hoành Viễn bỗng nhiên quát lớn.
Khâu Ngôn Chí: “Đại Hoàng, em có biết hôm nay hắn đã cho người đến bắt Liễu Trừng và nhét Liễu Trừng vào thùng rác không?! Bây giờ hắn còn chẳng sợ người khác biết đến bug của thế giới này thì nói gì đến việc bảo vệ thế giới này?! Theo tôi thấy hắn chỉ muốn rời khỏi đây thôi và trước khi rời đi sẽ bất chấp hậu quả mà diệt sạch những kẻ chướng mắt hắn thì có!”
“Khâu Ngôn Chí, tao bảo mày câm mồm!”
Diệp Hoành Viễn vừa dứt lời, dây thừng buộc với chân trái Hạ Châu liền bị người khác cắt đứt, chỉ còn hai tay bị trói, toàn bộ cơ thể lắc lư giữa không trung.
Trái tim Khâu Ngôn Chĩ hẫng mất một nhịp, như bị ai đó siết chặt lại, tiếng gầm đột nhiên im bặt.
Đại Hoàng như ý thức được gì đó, quay đầu ngơ ngác nhìn Diệp Hoành Viễn: “… Anh, không phải anh nói muốn bảo vệ thế giới này sao? Sao anh lại muốn cho người khác biết đến sự tồn tại của bug… Anh muốn rời khỏi nơi này ư?”
Diệp Hoành Viễn cười lạnh một tiếng nói: “Được rồi, để tao nói cho mày biết luôn, đúng là tao muốn rời khỏi nơi này đấy, hơn nữa tao cũng đã tìm được cách rời khỏi đây rồi, mày phải ngu đến cỡ nào mới cho rằng tao thật sự muốn bảo vệ nơi này chứ, tất cả những thứ này đều là giả, có đáng giá để tao phải bảo vệ sao?!”
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn Diệp Hoành Viễn: “… Vậy sao anh lại muốn đặc quyền người chơi của tôi?”
Đại Hoàng lắp bắp nói: “…Vì… Vì đặc quyền người chơi của anh ta sắp hỏng.”
Đại Hoàng đột nhiên giật mình, giống như nhớ ra gì đó, nó nhìn Diệp Hoành Viễn, phát run: “Anh, anh không phải là người chơi! Anh là NPC!”
Nét mặt Diệp Hoành Viễn chợt thay đổi, bỗng nhiên cười nói: “Mày nói khùng điên gì vậy? Tao đương nhiên là người chơi, nếu không thì sao có thể thấy mày được.”
Đại Hoàng tái mét lắc đầu: “Không, không, anh không phải… Tôi nhớ ra rồi… Anh… Anh chính là NPC đã đâm ch3t người chơi cách đây ba năm trước!!! Tôi chỉ bị xóa đi thông tin của người chơi, nhưng những thứ khác thì vẫn còn! Cho nên, cho nên tôi nhớ ra anh rồi! Thì ra là vậy, chẳng trách anh lại giấu mặt khi gặp tôi!!!”
Khâu Ngôn Chí cũng bị sốc đến mức không dám tin!
Đại Hoàng quay đầu hét lên với Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí, ngài mau mua một tấm thẻ ‘nhân vật phiền toái biến mất đi’! Nếu anh ta là NPC, chắc chắn anh ta sẽ biến mất!”
Đột nhiên Diệp Hoành Viễn túm lấy cổ Đại Hoàng, không cho nó nói nữa.
Hắn đã sửa đổi tên họ, giấu đi cái đuôi không cho người khác biết được thân phận thật của mình.
Chính là sợ tấm thẻ biến mất kia.
Diệp Hoành Viễn làm một động tác trước camera.
Trong màn hình, sợi dây bên tay phải của Hạ Châu bị cắt đứt, lúc này cả người anh đang bị treo lủng lẳng giữa không trung với một sợi dây ở tay trái.
Nó quá mỏng manh như thể sẽ đứt ngay khi có một cơn gió thổi qua.
Sắc mặt Khâu Ngôn Chí càng lúc càng tái nhợt, đang nhấp mua thẻ ‘nhân vật phiền toái biết mất đi’ thì cũng đơ ra tại chỗ.
“Khâu Ngôn Chí, tao có thể thấy được màn hình điều khiển của mày, nếu mày không muốn Hạ Châu ch3t thì nhấn rời khỏi cửa hàng ngay!”
Khuôn mặt Diệp Hoành Viễn méo mó ra lệnh, nhưng hắn vẫn cố gắng tỏ ra mềm mỏng: “Tao sẽ không làm gì mày hết, sau khi có được thân phận người chơi của mày thì tao sẽ biến khỏi thế giới này ngay, sẽ không thương tổn Hạ Châu và cũng sẽ không đá động gì tới mày.”
Hắn dừng lại một chút: “Nhưng nếu mày từ chối, tao sẽ cho Hạ Châu ch3t ngay trước mặt mày.”
Đôi môi Khâu Ngôn Chí run rẩy, cứng nhắc tắt giao diện cửa hàng.
Diệp Hoành Viễn bước đến chỗ cậu, trọng giọng còn mang theo dụ dỗ: “Tiếp tục sửa đổi thông tin nhận dạng.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu đang bị treo một tay giữa không trung trên màn hình, cảm giác không khí xung quanh đều trở nên loãng đi, cậu duỗi tay ra, nhấn mở sửa đổi nhận dạng khuôn mặt.
Giọng nói máy móc lại vang lên.
“Bước thứ hai, vui lòng trình diện gương mặt hiện tại của bạn trong khung hiển thị.”
Diệp Hoành Viễn bước lên một bước, đưa khuôn mặt mình vào bộ nhớ hệ thống.
“Bước thứ ba, yêu cầu người chơi xác nhận vân tay và đọc câu sau bằng giọng nói của mình, sau khi xác nhận xong thủ tục sẽ tự động hoàn tất.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu.
Dường như Hạ Châu đã kiệt sức lắm rồi, hai mắt anh nhắm nghiền, tay trái anh còn đang bị một sợi dây treo lên, nó thít chặt đến nỗi bầm tím hết cả cổ tay anh, tay phải anh nắm lấy sợi dây duy nhất đó, sắc mặt cắt không còn chút máu.
Khâu Khâu vươn tay ra xác nhận dấu vân tay rồi chậm chạp đọc dòng chữ trên màn hình.
“Người chơi Khâu Ngôn Chí, xác nhận thay đổi khuôn mặt…”
“Khâu Ngôn Chí!”
Đại Hoàng giãy ra khỏi tay Diệp Hoành Viễn, bỗng nhiên hét một tiếng sợ hãi.
Khâu Ngôn Chí vội vã ngẩng đầu lên!
Chỉ thấy trên màn hình lớn, Hạ Châu không biết đã tháo sợi dây thừng trên tay trái mình ra hồi nào, sau đó anh mỉm cười nhìn camera, đôi môi khẽ mấp máy như đang nói.
“Khâu Ngôn Chí, em phải ra ngoài.”
Sau đó anh buông tay ra, rơi thẳng xuống!
“Hạ Châu ——”
Khâu Ngôn Chí như phát điên gào lên thảm thiết.
Diệp Hoành Viễn cũng ngây người.
Đúng lúc này, Khâu Ngôn Chí móc khẩu súng trong nguc ra nhằm thẳng vào đầu Diệp Hoành Viễn, gân xanh trên trán cậu hằn lên, khóe môi như muốn nứt ra, bên trong đôi mắt đỏ chót đều là nước mắt, cậu nhìn Diệp Hoành Viễn, điên tiết gào lên: “Hạ Châu đang ở đâu?!”
Diệp Hoành Viễn biết mình đã không còn thứ để uy hiếp, hắn giơ tay lên, sắc mặt tái nhợt một cách đáng sợ.
“… Hồng… Tòa nhà Hồng An, tha, tha cho tao…”
Khâu Ngôn Chí nghiến răng, bóp cò súng.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận máu tươi ấm nóng văng tung tóe lên mặt mình.
Diệp Hoành Viễn ngã ầm xuống, ch3t ngay tại chỗ.
Khâu Ngôn Chí bước đến, giống như một kẻ điên lại giơ súng lên bắn ngay đầu hắn phát nữa, sau đó tới eo rồi đến chân hắn.
Máu tươi từ những cái lỗ đó không ngừng chảy ra ồ ạt.
Khâu Ngôn Chí run rẩy dùng một tấm thẻ dịch chuyển.
Trong tức khắc đã dịch chuyển đến tòa nhà Hồng An.
Nhưng Hạ Châu đã rơi đến nát bươm máu thịt be bét, thi thể cũng không còn lành lặn.
Máu tươi của Diệp Hoành Viễn bắn lên lông mi Khâu Ngôn Chí, nó hoà lẫn vào nước mắt khiến toàn bộ thế giới của cậu chỉ còn lại một màu đỏ mờ ảo.
Hình như Đại Hoàng đang gọi cậu cái gì đó, nhưng Khâu Ngôn Chí không nghe thấy.
Toàn bộ cơ thể Khâu Ngôn Chí đều bị nhuộm đỏ bởi máu của Hạ Châu.
Cậu ôm tay Hạ Châu vào trong nguc, sau đó là tới giày rồi đến cánh tay của Hạ Châu, tất cả đều ôm vào trong lòng…
Kế tiếp cậu như nghĩ đến cái gì đó, lại mở cửa hàng VIP ra muốn mua một tấm thẻ reset.
Có điều trong năm lá bài xuất hiện trước mặt cậu, lá bài của Hạ Châu đã biến thành màu xám.
Khâu Ngôn Chí điên cuồng nhấn nó nhưng lại chỉ liên tục nhận được một thông báo: “NPC không tồn tại, vui lòng chọn NPC khác.”
Khâu Ngôn Chí ôm lấy thi thể của Hạ Châu, rốt cuộc sụp đổ bật khóc.
Khâu Ngôn Chí không biết bản thân đã khóc bao lâu, hai mắt cậu mờ đi, không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, giọng cậu cũng khản đặc.
Máu Hạ Châu đã lạnh dần.
Cả đầu cậu đều đau đớn choáng váng, giống như một giây sau sẽ ngạt thở ch3t đi.
Cậu khóc đến mức không thể khóc được nữa, thậm chí không còn nước mắt để chảy ra.
“Khâu Ngôn Chí!”
Đại Hoàng không ngừng gọi tên Khâu Ngôn Chí, nó bay tới, dùng hết sức gỡ tay Khâu Ngôn Chí.
Nó lớn tiếng gọi Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí! Ngài có thể ra ngoài rồi! Ngài mau ra ngoài đi! Khâu Ngôn Chí, ngài mau ra đi, mau rời khỏi đây!”
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác nhìn lên.
Trong mơ hồ, cậu nhìn thấy bên cạnh mình xuất hiện một quầng sáng màu trắng thật lớn.
Bên trên viết năm chữ “Lối thoát hiểm khẩn cấp”.
Đi ra ngoài.
Đúng, Hạ Châu đã nói.
Hạ Châu đã nói cậu phải ra ngoài.
Cậu phải ra ngoài, cậu phải mang theo Hạ Châu ra ngoài.
Khâu Ngôn Chí vội vàng nhặt từng thi thể của Hạ Châu lên, có một vài thứ bị rơi vãi ở rất xa, cậu cúi đầu nhặt từng cái một, sau đó để Hạ Châu vào trong một cái túi lớn rồi cố hết sức ôm lấy Hạ Châu lảo đảo đi vào trong quầng sáng kia.
Lúc Khâu Ngôn Chí mở mắt ra lần nữa.
Đập vào mắt là trần nhà màu trắng trong bệnh viện.
“Cậu Khâu tỉnh rồi! Cậu ấy cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Khổng Tú Khiết vui mừng la lên, chẳng mấy chốc các bác sĩ cũng đua nhau kéo đến phòng bệnh.
Khâu Ngôn Chí cúi đầu.
Trong vòng tay cậu không có Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí trợn to mắt, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
“Cậu Khâu… Cậu Khâu, cậu làm sao vậy…”
“Hiện tại cậu cảm thấy thế nào…”
“Cậu đã hôn mê rất lâu rồi đấy…”
Khâu Ngôn Chí cắn răng nhưng tiếng khóc vẫn cứ tràn ra.
Nước mắt giàn giụa trên mặt cậu, toàn bộ thân thể đều run lên bần bật không ngừng khóc.
Cậu khóc đến nổi mặt mày và cổ đều đỏ bừng, khóc đến độ thở không ra hơi, thế nên chỉ có thể mở miệng ra thở d0c từng ngụm, tiếng khóc cứ vậy trào ra cổ họng.
Cậu nhắm mắt lại, tiếng khóc mỗi lúc lại càng lớn, đến cuối cùng đã gần như suy sụp hoàn toàn gào lên.