Hôm qua Hạ Châu thức nguyên đêm, vừa ngủ một giấc đã ngủ thẳng cẳng đến mặt trời lên cao, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại gọi dậy.
Hạ Châu mò mẫm một hồi, phát hiện bên cạnh không có ai mới mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại.
Từ lúc anh bước đến thế giới này, trừ Khâu Ngôn Chí ra sẽ không có ai gọi điện cho anh. Cho nên Hạ Châu theo bản năng nói với đầu bên kia điện thoại: “Khâu Ngôn Chí, em đâu rồi?”
Hạ Châu vẫn còn đang mơ màng, cho rằng mình vẫn ở chung cư của Khâu Ngôn Chí, sáng thức dậy không thấy cậu nên giọng điệu cũng nhuốm theo một chút tránh cứ, hơn nữa anh vừa mới tỉnh ngủ, giọng vừa trầm vừa khàn đã vậy còn thêm một chút chất vấn, phải nói là quyến rũ ch3t người.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát sau đó truyền đến một giọng nữ ngập ngừng dè dặt: “… Anh hả?”
Hạ Châu lặng yên ba giây, sau đó duy trì tư thế cầm điện thoại mở mắt ra.
À, là nhà Tần Hạ.
Anh cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
À, là cơ thể Tần Tạ.
Sau đó anh lại nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình điện thoại.
À, là em gái Tần Hạ.
Hạ Châu bình tĩnh suy tư năm giây, sau đó bình tĩnh ngắt điện thoại.
Anh ngủ một giấc nhưng vẫn không thể rời khỏi cơ thể Tần Hạ. Hơn nữa khi nãy anh nhận điện thoại của em gái Tần Hạ mà gọi tên Khâu Ngôn Chí.
Nhờ chú thích được lưu trên điện thoại của Tần Hạ, cộng thêm trước đó Hạ Châu đã thăm dò thông tin của gia đình Tần Hạ, đại khái cũng biết về ‘em gái Hạ Tiểu T1nh’ trong phần danh bạ này.
Ba của Tần Hạ họ Tần, mẹ hắn họ Hạ.
Mẹ hắn có gia thế rất hiển hách, là con gái duy nhất của Hạ Bình Phong, người sáng lập của tập đoàn Thịnh Nguyên, nhưng bà lại bỏ nhà theo một tên nghèo khó và kết hôn.
Cũng may hai người này đều trẻ tuổi đầy triển vọng, sau khi Tần Hạ chào đời, tuy gia đình không giàu sang phú quý nhưng cũng coi như là hạnh phúc mỹ mãn.
Đáng tiếc một vụ tai nạn giao thông đã cướp mất sinh mạng của đôi vợ chồng này, sau đó Tần Hạ được nhà ngoại đón về, đổi tên thành Hạ Châu.
Còn Hạ Tiểu T1nh là cháu gái được Hạ Bình Phong nhận nuôi sau khi Tần Hạ chuyển về nhà ngoại.
Đã có rất nhiều người bàn tán rôm rả về chuyện này: sau khi con gái bỏ nhà ra đi, Hạ Bình Phong ở một mình hơn mười năm, nhưng đến khi đón cháu trai về lại rước thêm một đứa bé gái về nữa, điều này thật sự làm người khác phải đoán già đoán non.
Nhưng bắt đầu từ ba đến bốn năm trước, trên mạng đã không còn bất cứ tin tức gì về Tần Hạ, thay vào đó Hạ Tiểu T1nh lại thường xuyên được quần chúng để ý đến bởi vì tác phong ương bướng của mình, không ít giang cư mận đã đăng rất nhiều bài post siêu dài phân tích ân oán nhà giàu bọn họ, cũng phân tích cụ thể khả năng Hạ Tiểu T1nh chiếm đoạt tài sản của nhà họ Hạ.
Có điều Hạ Châu cũng không quan tâm về chuyện Hạ Tiểu T1nh có muốn cướp tài sản nhà họ Hạ hay không, anh chỉ sợ cái tên Khâu Ngôn Chí mà anh vừa buột miệng thốt ra sẽ mang đến phiền phức cho Khâu Ngôn Chí.
Trước khi Hạ Châu kịp đắn đo có nên gọi lại cho Hạ Tiểu T1nh để giải thích về chuyện vừa rồi không, thì Hạ Tiểu T1nh đã gọi điện tới lần nữa.
Giọng Hạ Tiểu T1nh không giấu được phấn khích: “Anh!! Em nhớ ra rồi!! Khâu Ngôn Chí có phải là Hạ Viễn không!! Cuối cùng thì anh cũng ẵm được mối t1nh đầu về rồi hả?!! Xuất sắc anh ơi! Trời ơi, sao nay anh tui mạnh mẽ vậy! Sau bao nhiêu năm hèn nhát cuối cùng cũng chịu hành động rồi?! Em vừa nghe anh nói câu kia, có phải hai anh đã ở chung rồi không!! Anh!! Anh cũng quá đỉnh rồi đó!!!!! Sao anh không nói cho em!! Em muốn gặp chị dâu ngoài đời!! Mau để em xem, để em xem, để em xem đi!!!”
Hạ Châu: “…”
Đây có phải là Hạ Tiểu T1nh độc ác, tâm tư khó lường, đối chọi gay gắt và muốn tranh đoạt tài sản với Tần Hạ trong miệng giới truyền thông không?!
Hạ Châu lạnh lùng nói: “Em không có chị dâu nào hết, anh với Khâu Ngôn Chí không có quan hệ.”
Hạ Tiểu T1nh: “Nhưng khi nãy rõ ràng em nghe thấy…”
“Là anh nói mớ.” Hạ Châu lập tức ngắt lời cô, “Một số người chỉ có thể nhìn thấy ở trong mơ, à không, sau này trong mơ cũng không thấy được.”
Hạ Tiểu T1nh sửng sốt, nhỏ giọng nói: “… Anh… Anh đã gặp anh ấy chưa, nói không chừng anh ấy cũng có t1nh cảm với anh thì sao.”
Hạ Châu tàn nhẫn đánh nát vọng tưởng của Hạ Tiểu T1nh: “Khâu Ngôn Chí đã có bạn trai rồi.”
Hạ Châu ho một tiếng, mặt dày nói: “Bạn trai của Khâu Ngôn Chí vô cùng xuất sắc, mười thằng như anh cũng không bì lại được.”
Hạ Châu hơi dừng lại một chút, nhấn mạnh thêm một câu, “Hơn nữa hai người bọn họ còn vô cùng yêu nhau.”
Hạ Tiểu T1nh: … Làm sao đây trời, tui thấy anh tui thật là thảm…
Hạ Tiểu T1nh vẫn cố sức giãy dụa: “… Anh… Anh cũng rất xuất sắc, hơn nữa anh thích anh ấy như vậy…”
“Thích thì có ích lợi gì, người không thuộc về mình thì mãi mãi cũng không thuộc về mình, anh và em ấy sẽ không bao giờ đến được với nhau, bây giờ em ấy đã có bạn trai, có cuộc sống của riêng mình, anh sẽ không quấy rầy em ấy nữa.”
Hạ Tiểu T1nh: Hu hu hu hu anh tui thật đáng thương khi khi cố tỏ ra mạnh mẽ nói những lời này hu hu hu…
“Anh sẽ không ảo tưởng nữa và em cũng đừng làm phiền đến em ấy. Anh đã tỉnh rồi, nếu sau này em phát hiện anh chập mạch muốn đeo đuổi em ấy nữa thì làm ơn hãy ngăn anh lại.” Hạ Châu nói xong câu đó, còn lặp lại thêm một câu, “Suy cho cùng, em ấy và bạn trai em ấy rất rất là yêu nhau.”
Hạ Tiểu T1nh nghẹn ngào nói: “Dạ… Em… Em biết rồi.”
Hạ Châu vừa lòng gật gật đầu, nói: “Thế bai em.”
“Bai anh.”
“Đừng quên, Khâu Ngôn Chí và bạn trai của em ấy thật sự thật sự thật sự thật sự rất yêu nhau, anh và em ấy hoàn toàn không có cơ hội, cho dù trời có sập thì em ấy cũng không thể thành chị dâu của em, nhớ chưa?”
Hạ Tiểu T1nh sụt sịt mũi: “… Dạ, nhớ rồi.”
Hạ Châu lại gật đầu hài lòng lần nữa, sau đó ung dung cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hạ Tiểu T1nh, Hạ Châu tiếp tục suy nghĩ về chuyện mình vẫn chưa ra khỏi cơ thể của Tần Hạ.
Ban đầu anh cho rằng mình vô t1nh nhập vào thân thể Tần Hạ là bởi vì Tần Hạ bị bình hoa chọi bể đầu, mất đi ý thức. Chỉ cần anh ngủ say thì đồng nghĩa với việc anh từ bỏ quyền lãnh đạo của cơ thể Tần Hạ, Tần Hạ sẽ tỉnh lại và anh có thể thoát ra khỏi thân thể này.
Nhưng hiện tại anh lại không thể ra ngoài được.
Hạ Châu nhíu mày, đưa tay lên sờ băng gạc sau gáy một cái.
Anh không thể ra khỏi cơ thể Tần Hạ là do Tần Hạ vẫn còn chưa ‘tỉnh’ sao?
Nhưng Hạ Châu nhớ rõ hôm qua khi nhập viện, bác sĩ đã nói miệng vết thương của cơ thể này không sâu lắm, t1nh trạng cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Không lý nào một ngày hai đêm rồi mà Tần Hạ vẫn còn chưa tỉnh lại.
Nếu Tần Hạ tỉnh lại mà cũng không thể ‘bài trừ’ anh ra, vậy thì khi nào anh mới có thể thoát khỏi cơ thể Tần Hạ đây?
Hạ Châu mím môi, nhìn dãy số của Khâu Ngôn Chí trên điện thoại, không biết nên nói thế nào với Khâu Ngôn Chí về chuyện này.
… Nếu, anh không bao giờ ra được thì sao?
Đúng lúc này điện thoại Tần Hạ lại đổ chuông.
Khâu Ngôn Chí?
Hạ Châu có chút khẩn trương cúi đầu nhìn số trên điện thoại.
“Em gái Hạ Tiểu T1nh.”
Hạ Châu thở phào một hơi, nhận điện thoại: “Làm sao nữa?”
“À đúng rồi anh ơi, vừa rồi em gọi cho anh là có chuyện muốn nói với anh nhưng suýt chút nữa lại quên khuấy đi mất…. Em biết là anh bề bộn nhiều việc… Tâm trạng cũng không tốt, nhưng anh cũng đừng quên tiệc mừng thọ của ngoại vào tối nay nha!”
“Ừ, anh biết rồi.” Hạ Châu nói.
Hạ Tiểu T1nh biết anh mình đang bị tổn thương vì t1nh, cũng không nói gì thêm, chỉ đơn giản nhắc lại địa chỉ và thời gian của buổi tiệc, sau đó vội cúp máy.
Việc đầu tiên sau khi Khâu Ngôn Chí tỉnh dậy chính là kiểm tra điện thoại xem Hạ Châu có liên lạc với mình không.
Sau khi không thấy bất kỳ thông báo gì, cậu đi khắp căn hộ một lượt nhưng cũng không tìm thấy dấu vết của Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí nắm chặt điện thoại, cũng không dám gọi cho Tần Hạ, nên chỉ đành ngồi chờ.
Chờ đến lúc bụng đều đói meo, Khâu Ngôn Chí mới chờ được cuộc gọi đến từ ‘Tần Hạ’.
Không biết đầu bên kia là Tần Hạ hay Hạ Châu, nên Khâu Ngôn Chí có chút căng thẳng mở miệng: “… A lô?”
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: “Là anh, anh vẫn chưa ra được.”
“… Ơ?” Khâu Ngôn Chí ngây ra, sau đó ngơ ngác hỏi, “Tại sao vậy anh?”
“Anh cũng không biết.” Giọng Hạ Châu có hơi nặng nề.
Khâu Ngôn Chí thở dài, nói: “Bỏ đi, nay không ra thì mốt ra thôi.”
Tuy là an ủi Hạ Châu nhưng trong giọng vẫn không giấu được tiếc nuối.
“Ừm.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Vậy giờ tính sao đây anh, tiếp tục giả làm Tần Hạ à?”
“Chỉ còn cách này.”
“Anh trực tiếp xử lý chuyện của Tần Hạ có chỗ nào bất tiện không?”
“Chắc là có.” Hạ Châu nói, “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ngoại Tần Hạ, anh phải tham dự.”
Khâu Ngôn Chí nhíu chặt mày: “Thế làm sao bây giờ? Anh cũng không quen ai trong cái nhà đó hết.”
“Anh đã tìm hiểu sơ qua rồi, hẳn là có thể qua mắt được, nhưng nếu họ hỏi hỏi sâu thì có thể anh sẽ bị lộ.”
“Hay anh giả bộ mất trí xem?” Khâu Ngôn Chí nói, “Đúng lúc trên đầu đang có vết thương luôn, anh có thể lừa họ là đầu mình bị thương nên có một số chuyện không nhớ rõ?”
Hạ Châu nói: “Để anh thử, nếu không thể qua mắt họ được thì anh sẽ làm vậy.”
Khâu Ngôn Chí: “Không sao mà, anh đừng lo, bọn họ sẽ không biết được sự thật đâu.”
“Ừ.”
Khâu Ngôn Chí lại hỏi: “Em có cần đi với anh không?”
“Không cần.” Hạ Châu không muốn để Khâu Ngôn Chí có liên quan gì đến ‘Tần Hạ’.
“Anh có thể tự xử lý được, hôm nay em cứ việc ở nhà nghe ghi âm của Phí Tư Hạo đi, xem hắn có động tĩnh gì hay không, chuyện này không thể lơ là được.”
“Vâng, em biết rồi.”
Khâu Ngôn Chí gật gật đầu, khoảng thời gian này, cậu và Hạ Châu bận rộn đến sứt đầu mẻ trán với chuyện bên Tần Hạ đến mức không để ý đến cặp đôi Phí Tư Hạo và Khâu Hi Thành kia.
Sau khi tạm biệt Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí mở máy tính lên, mở bản ghi dữ liệu nghe trộm.
Bản ghi âm bị dồn lại nhiều ngày, ngay cả khi cho nó tự động phát và còn phát ở tốc độ gấp bốn thì nghe một hồi vẫn thấy mệt, đến khi Khâu Ngôn Chí sắp ngủ gục đến nơi thì mới nghe được một thông tin có ích.
Là cuộc trò chuyện của Phí Tư Hạo và Khâu Hi Thành.
Khâu Ngôn Chí cho đoạn ghi âm về tốc độ bình thường, cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Hóa ra Khâu Hi Thành đang hối Phí Tư Hạo hành động nhưng Phí Tư Hạo lại cứ lề mề trì hoãn.
Cuối cùng Khâu Hi Thành cũng mất kiên nhẫn hỏi: “Phí Tư Hạo, cậu rốt cuộc có muốn làm nữa hay không?! Nếu cậu không làm thì còn rất nhiều người có thể thay cậu làm!”
Phí Tư Hạo ở đầu bên kia hình như đang uống rượu, hắn đập chai rượu lên bàn, tức giận nói: “Ông đéo làm nữa! Loại chuyện tởm chó này mày muốn tìm ai làm thì tìm!”
Khâu Hi Thành cười lạnh một tiếng: “Tởm chó hả? Phí Tư Hạo, cậu giả vờ thánh thiện trước mặt tôi làm gì? Chẳng phải cái ý tưởng này là do cậu tự nghĩ ra sao?”
Khâu Hi Thành nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Phí Tư Hạo chửi thề một câu rồi tức điên ném điện thoại xuống đất.
Phần mềm nghe trộm đến đây thì đột ngột dừng lại.
Thời gian cuối cùng là vào tối qua lúc tám giờ.
Khâu Ngôn Chí tháo tai nghe xuống, đồng thời thở dài không hiểu Phí Tư Hạo ăn trúng cái gì mà tự dưng nổi máu anh hùng lên.
Hầy, thà anh cứ đê tiện thì bớt phiền phức cho tôi hơn đó, chán thật sự.
Cậu gãi đầu, cảm thấy có hơi sầu: cài phần mềm nghe lén lên điện thoại của Khâu Hi Thành cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Khâu Ngôn Chí lưu lại cuộc trò chuyện vừa rồi của Khâu Hi Thành và Phí Tư Hạo. Nếu thật sự không còn cách nào, thì chỉ có thể đưa bản ghi âm này cho ba cậu.
Nói thật, bây giờ Hạ Châu đã ra khỏi game và còn đang ở trong thân thể Tần Hạ, Khâu Ngôn Chí thật sự không còn tâm trạng quan tâm đến chuyện Khâu Hi Thành nữa, hơn nữa cậu cũng cảm thấy h4m muốn trả thù Khâu Hi Thành của cậu đã không còn mạnh mẽ như trước.
Khâu Ngôn Chí nằm lên giường, lại lấy bức ảnh Hạ Châu từ trong ốp lưng ra, nhịn không cười lăn trên giường một cái.
—— Bây giờ cậu chỉ muốn đợi Hạ Châu ra ngoài, sau đó trải qua một cuộc sống tươi đẹp với anh thôi.
Khâu Ngôn Chí vừa nghĩ đến Hạ Châu thì đã không nhịn được cười tủm tỉm, cậu dùng ngón tay niết tới niết lui trên mặt Hạ Châu, đến khi chạm vào ánh mắt trên tấm ảnh, cậu mới nhớ ra tấm ảnh này là cậu nhờ người khác sửa lại trên ảnh của Phí Tư Hạo, tuy rất giống với Hạ Châu nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy được chỗ khang khác.
Đã đến lúc thay nó rồi.
Khâu Ngôn Chí bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên gửi cho Hạ Châu một tin nhắn: “Anh selfie một tấm gửi qua cho em đi.”
Bên kia im lặng hồi lâu, mãi đến khi Khâu Ngôn Chí không nhịn được mà muốn video call với anh thì bên kia mới lề mề trả lời.
“Không chụp.”
Khâu Ngôn Chí: “…?”
Hạ Châu: “Khâu Ngôn Chí, anh vẫn còn trong thân thể của Tần Hạ.”
Khâu Ngôn Chí: “Không phải hai người giống nhau sao, anh chụp một tấm gửi qua cho em, em sẽ làm bộ như đó là mặt anh.”
“Đây là mặt Tần Hạ.” Hạ Châu bướng bỉnh lặp lại.
Khâu Ngôn Chí thầm thở dài, gửi một đoạn voice chat: “Em nhớ anh thì phải làm sao đây hả?”
Âm sắc[1] của cậu vốn lanh lảnh trong vắt như tiếng suối chảy róc rách, nhưng lúc này lại cố t1nh hạ tông, nhẹ nhàng nói câu cuối bằng giọng điệu hờn dỗi và pha thêm một chút tủi thân, khiến lỗ tai người ta nóng lên.
[1] Âm sắc là màu sắc và chất lượng âm thanh riêng của một nhạc cụ hay một giọng nói.
Bên kia lại yên tĩnh rất lâu.
Sau đó lại dùng một ứng dụng mạng xã hội khác video call đến.
Video rõ ràng đến mức Khâu Ngôn Chí có thể nhìn thấy hàng mi đang buông xuống cùng với vành tai đo đỏ của anh.
“Em nhớ anh à?” Hạ Châu khẽ hỏi.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình như chìm vào bể mật, lời lẽ nói ra cũng sến rện muốn ch3t: “Tất nhiên rồi, một ngày không gặp như cách ba thu, em đã không gặp anh được bốn tháng rồi.”
“Là mười bốn tháng.” Hạ Châu sửa lại, “Em chỉ mới nửa ngày không gặp Tần Hạ thôi, nhưng anh và em đã có tới tận một ngày rưỡi không gặp rồi, cho nên là mười bốn tháng.”
“Được được được, anh nói rất đúng, em không gặp anh lâu như vậy còn không cho em nhìn vật nhớ người à?” Khâu Ngôn Chí chớp mắt, cây ngay không sợ ch3t đứng nói.
Hạ Châu do dự một chút, nói: “Anh để điện thoại trong hộc bàn, bên trong có ảnh của anh.”
Khâu Ngôn Chí nghe vậy lập tức kéo hộc bàn ra, cầm lấy điện thoại mở khóa, sau đó nhấp vào album.
Kế tiếp Khâu Ngôn Chí dại ra: “… Anh chụp em khi nào mà nhiều vậy?”
Trong album ảnh của Hạ Châu có một vài bức phong cảnh, còn lại đều là ảnh Khâu Ngôn Chí.
Ngồi, nằm, đi, nhảy, đủ loại kiểu dáng.
Tất cả đều là cậu.
Khâu Ngôn Chí biết Hạ Châu chụp mình nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Vành tai Hạ Châu nóng lên, hơi hối hận khi để Khâu Ngôn Chí cầm điện thoại mình: “Thì… Thỉnh thoảng thôi, thấy em đẹp nên chụp.”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, sau đó cong mắt cười: “Vậy chẳng phải một ngày anh thấy em đẹp 800 lần à?”
Hạ Châu nhìn cậu, chớp chớp mắt: “… Ừm.”
Khâu Ngôn Chí cảm thấy hai má đột nhiên nóng lên: “E hèm… Ảnh anh đâu, em lướt nãy giờ muốn gãy tay luôn mà không thấy này.”
“Chụp ngay gương trong mê cung của công viên giải trí ấy.”
“A, em thấy rồi.” Khâu Ngôn Chí nhăn mặt, “Nhưng vẫn là em mà.”
“Trong gương.” Hạ Châu nói, “Hẳn là có anh.”
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng tìm được bóng dáng Hạ Châu trong góc gương.
Một Hạ Châu mờ nhạt, cầm điện thoại, đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Anh Hạ, anh chụp cho em nhiều như vậy, tại sao không biết chụp cho mình một tấm đàng hoàng hả?!
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu trên video call, bỗng nhiên nảy ra một kế, trực tiếp chụp màn hình. Dè đâu trên màn hình bỗng nhảy ra một thông báo:
“Đối phương đã cài chế độ không thể chụp màn hình, xin vui lòng thông cảm.”
Khâu Ngôn Chí tức đến suýt bật cười ra tiếng.
… Đựu má.
Bảo sao lại đổi ứng dụng khác để call.
… Người đàn ông của tôi sao lại đáng yêu như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Mười một năm trước.
Tiểu Rác Rưởi chụp lén lần thứ n bị phát hiện.
Hạ Viễn vô cùng khó chịu: “Cậu chụp tôi hoài làm gì vậy?”
Hạ Viễn nhướng mày: “Thấy tôi đẹp á? Cậu bị ngu à, tôi là đực rựa đó.”
Tiểu Rác Rưởi lúng túng đỏ mặt, nhưng lại cố gắng tỏ ra thờ ơ: “Kết cấu, cái tôi nói chính là kết cấu đẹp, hơn nữa nghệ thuật thì không phân biệt giới tính.”
Hạ Viễn ngáp một cái, đắp chăn tiếp tục ngủ: “Thế lần sau nhớ trả phí người mẫu cho tôi, một lần 5 tệ nha nghệ thuật gia vĩ đại.”