Hôm Nay Trời Trong

Chương 11



Suýt chút nữa Trần Mộc Dương đã xông vào, cậu bị Đàm Tiêu bịt miệng lôi đi.

Hai người đi xuống tầng ngồi trong phòng khách, Trần Mộc Dương chia món tráng miệng cho Đàm Tiêu, mỗi người ăn một nửa, vẻ mặt cậu căm giận: “Anh Tần Thâm của em đáng thương quá!”

Sao lại bị Trần Tiểu Hồng lừa chứ.

Bộ dạng đáng thương đó của cô chỉ là vẻ ngoài thôi, nó sẽ không ngăn cô diễu võ dương oai sau khi khỏi bệnh.

Cậu có phần hận sắt không thành thép: “Sao anh ấy dễ bị lừa vậy.”

Đàm Tiêu suýt nữa gật đầu, cuối cùng cô nàng sắp xếp lại lập trường của mình, lí do lí trấu nói: “Chuyện của người lớn trẻ con đừng chen vào, sao em biết anh Tần Thâm của em không can tâm tình nguyện?”

Tuy rằng cô nàng cũng đổ mồ hôi dữ dội vì Tần Thâm.

Khóe miệng của Trần Mộc Dương có thể kéo đến bàn chân: “Vậy thì càng đáng thương hơn. Em và chị ấy cùng một mẹ sinh ra, em muốn trốn mà không trốn được, anh ấy lại chủ động nhảy vào hố lửa.”

Cậu không thể tin nổi, nhịn không được hỏi lại: “Hai người bọn họ thật sự đang yêu nhau sao? Thật sự không phải Trần Tiểu Hồng vừa đe dọa vừa dụ dỗ hả? Anh Tần Thâm của em có phải bị Trần Tiểu Hồng nắm được nhược điểm gì đó không?”

Đúng là em ruột, Đàm Tiêu như thể dỗ trẻ con: “Thằng bé này, sao em có thể nói như vậy! Sao lại nhảy vào hố lửa, chị em không đẹp à? Xinh đẹp như hoa, tuy có lẽ đầu óc kém hơn anh Tần Thâm của em một tí xíu, nhưng con người không ai hoàn hảo cả, nói không chừng anh Tần Thâm của em còn nằm gai nếm mật đấy! Nằm gai nếm mật là thành ngữ đấy, em hiểu không?”

Trần Mộc Dương: “... Chị Tiếu Tiếu, em học hành không giỏi, nhưng không phải đồ ngốc, em học cấp hai rồi.”

Đàm Tiêu: “Ồ, thế thì em im miệng là được, hiểu chứ?”

Trần Mộc Dương còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.

Ở cửa truyền đến một tiếng cười, anh ta cười, một người khác cũng cười theo.

Đàm Tiêu và Trần Mộc Dương quay đầu nhìn, hóa ra là Lý Úc và Kiều Ngôn, mở cửa ra, trực tiếp đi vào.

Trần Mộc Dương không biết Kiều Ngôn, cho nên chỉ kêu một tiếng: “Anh Cá Chép.”

Lý Úc hơi buồn cười liếc mắt nhìn Đàm Tiêu, sau đó mới nhìn Trần Mộc Dương: “Anh Tần Thâm của em phải đi rồi, gọi anh ấy xuống dưới đi! Anh đi bệnh viện cùng chị em.”

Trần Mộc Dương đứng dậy: “Vâng.”

Lý Úc và Trần Mộc Tình đã quen nhau từ nhỏ, nhưng anh ta chưa từng vào phòng cô, bởi vì cô không thích, cô nói Lý Úc là người lỗ mãng, sẽ làm hỏng đồ đạc trong phòng của cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ cho phép Tần Thâm vào phòng của mình, hơn nữa cô cũng không vào phòng ngủ của Lý Úc, chỉ từng vào phòng ngủ của Tần Thâm.

Trong tình cảm, trường hợp đặc biệt sẽ luôn khiến người ta mơ hồ, Lý Úc cảm thấy điều này rất dễ hiểu, có một số người chính là trời sinh đã có khí chất tương đối hợp.

Nhưng rốt cuộc đây có phải là tình yêu hay không, ai có thể nói chắc chắn được chứ!

Có lẽ Tần Thâm bị trường hợp đặc biệt này che mờ đôi mắt, anh không hề có biện pháp với Trần Mộc Tình.

Rất nhanh, bọn họ đã xuống tầng.

Trần Mộc Tình được Tần Thâm cõng xuống, cả gương mặt cô đỏ như trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, cô siết chặt cổ Tần Thâm, bốc phét chém gió, không thể nói được là sốt đến mê man hay cố ý khiêu khích anh: “Trên người cậu lạnh thật đấy Tần Thâm, có phải cậu là điều hòa thành tinh không.”

Tần Thâm cau mày lại: “Cậu đừng nghịch ngợm.”

Vẻ mặt của Trần Mộc Dương ở phía sau một lời khó nói hết, tay che một bên, cậu cứ cảm thấy Trần Mộc Tình muốn siết chết anh Tần Thâm của cậu.

Lý Úc đút điện thoại vào trong túi, lắc đầu than nhẹ một tiếng, đứng dậy đi qua: “Tao đưa cậu ấy đến bệnh viện, mày đi nhanh đi! Chú Dương chờ mày nãy giờ đấy.”

Nam Lâm cách thành phố B không xa, hành lý phải mang rất nhiều, bác Tần bảo tài xế đưa anh đến trường.

Thời gian báo danh là hai ngày, ngày hôm qua và hôm nay, còn không đi thì sẽ muộn.

Tần Thâm lắc đầu, chỉ nói: “Vẫn sớm.”

Lý Úc thả tay muốn đón Trần Mộc Tình xuống: “Được thôi!”

Có người muốn đánh, có người sẵn lòng chịu.

*

Trần Mộc Tình truyền dịch, Tần Thâm mới rời đi.



Cô nắm chặt ngón tay anh, ánh mắt đỏ bừng nhìn anh.

Cô đã quen làm nũng, bị sốt trông càng yếu đuối, đôi mắt đỏ hoe, nhưng anh vẫn không khỏi hơi mềm lòng và áy náy khó hiểu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Như thể tình trạng này của cô, là do anh tạo ra.

Tần Thâm rút điện thoại trong túi ra, gửi hai bức ảnh và địa chỉ.

Là chung cư bố Tần mua cho anh, anh gửi cả mật mã khóa cửa cho cô, bảo: “Không đi thì không kịp báo danh mất, chung cư bố mình mua, ở gần đại học B, nếu cậu đến sớm thì có thể ở chỗ đó trước.”

Ý là, cậu có thể tới tìm mình.

Trần Mộc Tình biết về chung cư kia, dì Tư Việt mua cho anh một căn hộ cao cấp, làm quà tốt nghiệp, chuyển nhượng đến danh nghĩa của anh, không bao lâu sau bác Tần lại mua căn chung cư đó, đại khái là không muốn chịu thua kém, không mong muốn mẹ cho mà bố lại không cho.

Ông ấy thường xuyên làm mấy chuyện như vậy, giống như phân cao thấp với dì Tư Việt, bởi vì điều này Chu Thuần Ý không vui, cảm thấy ông ấy quá để ý Lục Tư Việt làm gì.

Trần Mộc Tình chớp mắt, đột nhiên híp mắt cười: “Tớ sống với cậu hả?”

Tần Thâm cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ một: “MÌNH, Ở, KÝ, TÚC, XÁ.”

Trần Mộc Tình “Ồ” một tiếng, hơi thất vọng.

Tần Thâm nhịn không được khẽ hừ một tiếng, cảm thấy mình điên rồi mới có thể nhảy vào bẫy của cô hết lần này đến lần khác.

Từ trước đến giờ cô luôn có kỹ năng dỗ dành người khác, tất cả nhiệt tình đều nằm trong quá trình có được, sau khi có được thì sự nhiệt tình sẽ nhanh chóng tan biến.

Cô quá chủ động, anh thừa nhận mình không chống đỡ được, anh thừa nhận mình đã coi đó là tình yêu, nhưng anh vẫn không nhìn ra ý định lâu dài của cô.

Như trêu chọc một con mèo hoặc con cún.

Anh không muốn đổ gục nhanh như vậy, nhưng không đành lòng làm cô thất vọng.

Có lẽ đây chính là, vô phương cứu chữa!

Tần Thâm kiềm chế không nhìn ánh mắt của cô, tránh khỏi ngón tay cô: “Đi đây.”

“Tạm biệt.” Cô nhẹ giọng nói phía sau anh, mang theo vài phần bịn rịn và lưu luyến.

Trong phòng bệnh, người thì ngồi, người thì đứng, rất nhiều người vây quanh, tất cả đều không hé răng, yên lặng nhìn.

Nhưng suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, Trần Mộc Dương là không thể hiểu nổi rốt cuộc Trần Tiểu Hồng đã làm gì với anh Tần Thâm, cậu nghĩ có nên mách nhỏ với mẹ hay không, đây không phải bắt nạt người đâu nhỉ?

Đàm Tiêu thở dài trong lòng, trực giác nói rằng Tần Thâm thật sự cũng thích Trần Mộc Tình càng ngày càng mạnh mẽ.

Nhưng sao thích mà lại không chấp nhận?

Có lẽ là không dám!

Cô nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Úc, trong khoảnh khắc nào đó đã hiểu được tâm tư của Tần Thâm.

Lý do một người yêu một người khác rất phức tạp, nhưng phần lớn thời gian đều không có dấu vết gì để tìm, thật giống như cô nàng đã không nhớ rõ vì sao mình lại thích Lý Úc.

Lần đầu tiên cô nàng gặp Lý Úc là lúc đi cùng Trần Mộc Tình, đó là huấn luyện quân sự năm lớp bảy, anh ta cầm kem chống nắng của Trần Mộc Tình đi.

Trần Mộc Tình đi tìm anh ta đòi lại, lớp của họ ở trên sân thể dục, một đám người đứng dưới mặt trời chói chang, Trần Mộc Tình và cô nàng đứng ở dưới bóng râm trước lớp bọn họ, cô cắn ống hút uống nước dưa hấu ướp lạnh, giơ tay so ngón út với Lý Úc.

Lý Úc hơi nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày, có lẽ cảm thấy Trần Mộc Tình như vậy có phần buồn cười, anh ta nhếch môi dưới, sau đó bị huấn luyện viên gọi một mình bước ra khỏi hàng, phạt anh ta hít đất, anh ta sảng khoái cúi người, làm năm mươi cái, tiếp đó huấn luyện viên tiện thể để cho bọn họ giải tán nghỉ ngơi.

Lý Úc đi về phía Trần Mộc Tình, cướp lấy nước dưa hấu trong tay cô, rút ống hút ra, mở nắp, uống một ngụm.

Có thể là lúc ngửa đầu quai hàm của anh ta rất đẹp, có lẽ là thời điểm nghiêng đầu về phía Trần Mộc Tình cười khiêu khích có phần ngầu lòi, hoặc là khi cô nàng đưa nước đá chưa mở của mình cho anh ta, anh ta nói “Em gái ngoan như này, đừng để Trần Tiểu Hồng dạy hư”, ý cười trong ánh mắt khiến cô nàng hơi luống cuống...

Tóm lại đều là những khoảnh khắc bình thường qua quýt, nhạt nhẽo đến nỗi có lẽ từ trước đến giờ anh ta vẫn không nhớ đến cô nàng. Sau này quen biết đã lâu, Lý Úc vẫn sẽ gọi cô nàng là Tiếu Tiếu, cũng không phải thân mật, chẳng qua là nghĩ không ra cô nàng họ gì.

Nếu Lý Úc muốn hẹn hò với cô nàng, có lẽ Đàm Tiêu cũng không dám.



Có một số người bạn sẽ yêu dễ dàng, nhưng bạn biết, bạn không phải đối thủ của người ấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lý Úc và Kiều Ngôn chỉ liếc nhìn nhau, có thể đoán được Tần Thâm mềm lòng từ phản ứng của anh.

Gần như anh bị Trần Mộc Tình dắt mũi, không khó để đoán trước, hai người này mà yêu nhau, hoàn toàn là Trần Mộc Tình nắm giữ quyền chủ động.

Lý Úc lấy điện thoại ra, tắt tiếng gọi điện thoại cho Tần Thâm, đến khi kết nối được thì đặt điện thoại lên bàn trước mặt, sau đó “Này” một tiếng về phía người trên giường bệnh: “Trần Tiểu Hồng, cậu nghiêm túc à?”

Trần Mộc Tình nghiêng đầu: “Hả?”

Lý Úc thở dài: “Mình nói Tần Thâm đấy, cậu nghiêm túc sao?”

Trần Mộc Tình đè ngực mình: “Còn thật hơn cả vàng.”

Lý Úc cười khẩy: “Đương nhiên mình tin, từ đó tới giờ cậu toàn thích cái gì là phải có bằng được, cậu cảm thấy cảm giác mới mẻ của cậu đối với Tần Thâm có thể duy trì bao lâu? Hà cớ gì cậu phải trêu chọc cậu ấy như thế! Ngày nào đó chia tay, các cậu có gặp nhau nữa không! Cậu xem bản thân cậu có quá đáng hay không, có ý định tiếp cận, có ý định khiêu khích, còn chưa xác định quan hệ mà cậu đã hôn cậu ấy. Đúng là Tần Thâm thích cậu, nhưng có lẽ cậu ấy cũng không phân biệt được là thích như thế nào, cậu dồn ép cậu ấy thế này, cậu có thể làm người không?”

Trần Mộc Tình đau đầu, dứt khoát nhắm mắt lại, dường như người còn đang ở trên lưng Tần Thâm, vui mừng, nhảy nhót, ngo ngoe rục rịch. Cô thích anh, muốn có được anh, có được anh rồi, cái khác cô không muốn nghĩ đến.

Vốn dĩ cuộc đời chính là như vậy, ai có thể đảm bảo được ngày mai chứ? Luôn nhìn trước ngó sau thì chẳng muốn làm gì cả.

Lý Úc vừa cảm thấy mình không đủ tàn nhẫn, vừa lo lắng mình nói quá đáng quá, mâu thuẫn giãy giụa trong chốc lát, anh ta vẫn quyết định làm kẻ ác vì anh em tốt của mình.

Anh ta lại ép hỏi một câu: “Rốt cuộc cậu không cam lòng vì không có được, hay là muốn nghiêm túc yêu đương với cậu ấy!”

Trần Mộc Tình chần chừ trong chốc lát, cuối cùng nói với giọng nghèn nghẹn: “Không biết.”

Giọng nói của Lý Úc nâng cao lên một độ: “Không biết?”

Anh ta nghĩ mình sắp mắng người.

Trần Mộc Tình chùm chăn lên đầu: “Cậu ồn quá, có phiền không thế, quản chính mình cho tốt đi.”

Lý Úc tức kinh khủng: “Nếu ngày nào đó cậu chơi hỏng, mình xem cậu thu dọn tàn cục thế nào.”

Người khác thì không sao, Tần Thâm lớn lên từ nhỏ với cô, bố mẹ hai nhà có quan hệ thân thiết, lại là hàng xóm, nếu yêu nhau mọi người đều biết, chia tay rất rắc rối, nếu yêu đương lặng lẽ không ồn ào, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, xem ai khó xử hơn ai.

Đàm Tiêu giảng hoà: “Cậu ấy còn ốm đấy! Để cậu ấy ngủ một lát, chúng ta ra ngoài trước đi.”

Lý Úc không nói thêm nữa, đi theo Đàm Tiêu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trần Mộc Dương, cậu muốn nói lại thôi rất nhiều lần, cuối cùng quyết định yên tâm làm trẻ con, không xen vào chuyện của người lớn.

Lúc Đàm Tiêu đi ra ngoài, Lý Úc nghiêng đầu hỏi Kiều Ngôn: “Là mày thì mày dám hẹn hò không?”

Kiều Ngôn nhún vai: “Có gì không dám chứ, thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay, mày suy nghĩ quá phức tạp rồi.”

Lý Úc thở dài: “Mày không hiểu Trần Mộc Tình là người thế nào.”

Sự yêu thích của cô luôn mơ hồ, khi hoàn toàn dựa vào trực giác sẽ toàn lực xuất kích, thời điểm có được trong tay lại phân biệt xem có phải là thứ mình thực sự muốn hay không, nếu như không phải, cô sẽ vứt sang một bên ngay tức khắc.

Dáng vẻ cô theo đuổi Tần Thâm, bằng mắt thường cũng có thể thấy hành vi khoanh vùng lãnh thổ.

Hẹn hò với cô hoàn toàn là đánh cược.

Toang thì toang thôi, Tần Thâm thực sự thích cô, anh muốn tuần tự mà tiến, cô lại chỉ muốn một bước đúng chỗ.

Dường như Lý Úc đã thấy bi kịch đang vẫy tay rồi.

Kiều Ngôn không hiểu, nghe vậy cười một cái.

Lý Úc chậc một tiếng: “Thậm chí tao còn nghi ngờ rằng Trần Tiểu Hồng ép mua ép bán.”

Lúc Tần Thâm tắt điện thoại, anh bật cười, không thể nói là tự giễu hay cảm thấy rất thú vị.

Chẳng qua là đột nhiên cảm thấy Trần Mộc Tình giống như một cơn gió lốc, ào ào ập đến, phá huỷ trời đất.

Anh đứng trong mắt bão, bốn phía tĩnh lặng đến mức khiến người ta hoảng hốt, rõ ràng biết sau khi cô rời đi sẽ là một mảng hỗn loạn, nhưng lại cảm thấy may mắn vì khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi này.