Tần Thâm không quá sợ Trần Mộc Tình xem nhật ký của mình, chẳng qua anh không ngờ cô lại nhìn thấy được bằng phương thức này, không khỏi cảm thấy hơi hoang đường và buồn cười.
Đôi lúc anh cũng hoài nghi, có lẽ thực sự có thứ gọi là định mệnh.
Thực ra khi còn nhỏ anh khá ghét bỏ cô, chỉ thỉnh thoảng mới hơi hơi thích, loại tâm lý yêu hận đan xen thế này, thường xuyên khiến anh càng thêm không ưa cô.
Nhưng khi đau đến một mức độ nhất định, có lẽ chính là yêu.
Vui vì cô, buồn vì cô.
Thế giới của anh rất nhỏ, nhỏ đến mức anh thường xuyên cảm thấy Trần Mộc Tình tràn ngập trong đầu, mắt, miệng, thậm chí cả nhật ký của mình.
Vì thế đột nhiên có một ngày, anh mơ thấy mình đang hôn cô, thế mà anh lại cảm thấy không hề bất ngờ.
Trần Mộc Tình đọc đi đọc lại nhật ký vài lần, lúc mới đầu cảm thấy buồn cười, nhưng dần dần lại im lặng, sau đó bắt đầu suy tư, rốt cuộc bản thân mình đã bỏ sót chi tiết nào.
Cô được đám bạn bè xấu bên cạnh khai sáng về mặt tình cảm, sự khao khát đối với tình yêu của cô bắt nguồn từ một bộ truyện tranh. Lần đầu tiên cô có ý định hôn môi không phải là Tần Thâm, người con trai đầu tiên cô thích cũng không phải là Tần Thâm, nhưng vào lúc này đây cô đột nhiên có một chút tiếc nuối khó tả.
Bên ngoài vẫn đang mưa, Thiển Thiển không quay về nhà bên, Trần Mộc Tình biết được dì Mẫn che ô cho nó tới đây, cô không khỏi xoa đầu nó: “Thông minh quá.”
Nó biết ngậm ô đến đặt vào tay dì Mẫn, sau đó lại ngậm con gấu đồ chơi mà Trần Mộc Tình tặng cho nó, nói với dì Mẫn: Bé muốn đi tìm Trần Mộc Tình.
Tần Thâm đã dặn dì Mẫn đừng để ý đến nó, nhưng không dễ để từ chối một chú cún nhỏ biết làm nũng và liên tục xin giúp đỡ, cho nên dì Mẫn thường thỏa hiệp.
Nó ở lại chỗ Trần Mộc Tình chơi một ngày.
Vào giữa trưa, Trần Mộc Tình bế nó lên xe, hai người đi dạo phố một lát.
Mưa mấy ngày liền đã xua tan nắng nóng, nhưng mưa to khiến người ta ghét đi ra ngoài, Tiếu Tiếu từng nói muốn gặp Thiển Thiển mấy lần, vốn Trần Mộc Tình định đưa nó đi chơi, nhưng màn mưa bên ngoài, cuối cùng cô cũng từ bỏ ý tưởng đó.
Chuyện hôn lễ cô không cần lo, còn một thời gian nữa mới nhận việc, do đó cô rất nhàm chán.
Lúc cô đi từ trung tâm mua sắm đến bãi đỗ xe ngầm, đột nhiên nhận được điện thoại của tài xế, nói trong nhà có chút việc gấp, hỏi có thể tạm thời rời khỏi vị trí của mình hay không. Trần Mộc Tình trả lời được, bởi vậy cô lại quay về trung tâm mua sắm, đi ra khỏi tầng một.
Nhân tiện đặt một chiếc xe online sẵn sàng chở cún.
Tài xế đậu xe taxi ở ven đường.
Cô và Thiển Thiển đứng ở cửa, chỉ cách màn mưa một bước, Trần Mộc Tình nhìn một cục trắng tuyết, rồi lại nhìn bàn tay không có ô che mưa của mình, hỏi nó một câu: “Em muốn giẫm lên vũng nước không?”
Hiển nhiên nó không muốn, thậm chí còn lùi về sau một bước.
*
Trần Mộc Dương ngồi đối diện Tần Thâm, mặt mày hớn hở: “Thiển Thiển không muốn giẫm nước, mà chị em cũng không muốn tắm cho nó, vì vậy chị ấy đã cõng nó ra ngoài, nhưng...”
Trần Mộc Dương vừa nói vừa cười như vịt kêu, cậu thích nhất là xem Trần Tiểu Hồng phát điên.
Trần Mộc Tình vất vả lắm mới cõng Thiển Thiển lên xe được, sau đó lúc xuống xe cô dặn tài xế dừng ở chỗ khuất tầm mưa, gọi điện bảo Trần Mộc Dương mang áo mưa và giày của Thiển Thiển ra đón.
Mà lúc con cún này không muốn giẫm nước ở trung tâm mua sắm, Trần Mộc Tình đã cho rằng nó là một con cún có thói quen ở sạch, cho nên cô không đề phòng, kết quả nó đột nhiên vui vẻ chạy về nhà, Trần Mộc Tình gần như không kéo được dây dắt, vì thế đã bị nó kéo về nhà.
Một người một cún đều ướt như chuột lột.
Lúc về nhà Trần Mộc Tình vừa mắng nó vừa đi tắm rửa, Trần Mộc Dương đi tắm cho Thiển Thiển, tình cảnh hỗn loạn rất lâu.
Trần Mộc Tình tuyên bố muốn nghỉ chơi với nó.
Tần Thâm cúi đầu bật cười, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Trần Mộc Tình.
Khi Trần Mộc Dương rời đi, Tần Thâm đưa một chiếc túi cho cậu: “Đưa cái này cho chị em.”
Gần đây Trần Mộc Dương hay ăn cơm ở bên này, cậu làm ống truyền lời (*) của hai người, cậu cảm thấy cuộc sống thường ngày của Trần Mộc Tình rất nhàm chán thậm chí còn phiền, nhưng anh rể của cậu đều nghe vô cùng nghiêm túc, thật là khó hiểu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*)Ảnh minh họa:
Lúc này cậu cũng lấy một cái hộp từ trong túi ra: “Hai người ăn ý thật đấy.”
Tần Thâm hơi ngạc nhiên nhận lấy, anh không mở ra ngày, anh quen với việc kiềm chế, thích kéo dài sự bất ngờ, tận hưởng niềm vui trong sự chờ đợi.
Một chiếc hộp hình chữ U, không quá nặng, lắc cũng không có tiếng vang, khi anh lên tầng đã đặt nó trên bàn, lúc tắm xong định mở ra, Trần Mộc Tình lại gọi video cho anh.
Anh để trần nửa người trên, màn hình vừa hiện lên, Trần Mộc Tình đã nhướng mày: “Nửa đêm nửa hôm, anh thử lòng ai đấy?”
Tần Thâm khẽ cười: “Em có thể tới đây.”
Anh không tin những điều đó, cũng biết rằng dì Tưởng muốn Trần Mộc Tình không bám riết lấy anh, nhưng anh không ngờ Trần Mộc Tình luôn không đàng hoàng, lại nghiêm khắc tuân thủ điều đó, mặc dù một ngày than khóc vô số lần, cô cũng không đến tìm anh nữa.
Trần Mộc Tình mếu máo với màn hình: “Không đi, vậy không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ à. Quà em tặng anh thích không?”
Tần Thâm lắc lắc: “Vẫn chưa xem, là gì thế?”
“Tự anh xem đi, không, anh đừng vội xem… Để lát nữa em cúp rồi hẵng xem.” Cô sốt ruột nói.
Tần Thâm càng tò mò hơn, nhưng anh vẫn đặt xuống: “Được. Quà anh tặng em thì sao, thích không?”
Trần Mộc Tình gật đầu, ôm mặt nói: “Thích, em tưởng là thẻ phụ, kết quả lại là thẻ lương của anh, ừm… Người trẻ tuổi, lá gan lớn đấy.”
Tần Thâm cười: “Còn lâu mới tổ chức đám cưới, sợ em thoái hôn.”
Hai người đã đăng ký kết hôn được một thời gian, lúc ấy thỉnh thoảng Trần Mộc Tình lại phải lấy ra xem, luôn cảm thấy khó tin.
Có một lần tỉnh dậy khỏi giấc mơ vào nửa đêm, cô đột nhiên hỏi anh: “Không làm công chứng tài sản gì đó à?”
Tần Hạc Khanh và Lục Tư Việt đều là người nghiện công việc, hai người chỉ có một đứa con. Từ khi anh trưởng thành, đã được tặng nhà, tặng xe, tặng cổ phiếu gốc, anh cảm thấy rất hứng thú với thiên văn học, Lục Tư Việt đã xây một đài thiên văn riêng cho anh. Đài thiên văn của anh còn có dự án hợp tác với các trường học.
Năm hai đại học anh đã có một người quản lý giúp anh quản lý tài sản.
Tần Thâm trả lời cô: “... Cung phản xạ của em hơi dài.”
Anh không phải người làm theo cảm tính, nhưng anh cảm thấy quả thực không cần thiết.
Anh nói: “Cho dù tương lai em tính kế anh, vậy anh thanh lọc cơ thể rồi rời khỏi nhà là được rồi.”
Tuy lời nói này của anh nhẹ tênh, nhưng thực ra cực kỳ tự phụ, do đó Trần Mộc Tình bĩu môi: “Đừng tưởng rằng em không thể tính kế anh, cũng đừng tin rằng em sẽ không tính kế anh, bởi vì ngay cả em cũng không dám tin.”
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình là một người tốt.
Tần Thâm suy nghĩ trong chốc lát: “Anh không cảm thấy như vậy, anh chỉ nghĩ, nếu tương lai chúng ta đi đến bước tính kế lẫn nhau, anh vẫn mong em thắng.”
“Nếu tương lai chúng ta thật sự trở mặt thành thù, em sẽ nhớ rõ những lời này.” Trần Mộc Tình nói.
*
Nói chuyện tào lao hồi lâu, sau khi cúp video rốt cuộc Tần Thâm cũng mở hộp ra, anh rất cẩn thận, thậm chí còn hơi thấp thỏm bất an.
Từ bé đến lớn, Trần Mộc Tình đã tặng anh rất nhiều quà, nhiều đến mức không đếm nổi.
Cô là người rất hào phóng, hào phóng đến nỗi người cô thích đều sẽ được cô chuẩn bị quà rất tỉ mỉ.
Cho nên trước giờ anh không phải là người duy nhất.
Món quà đặc biệt nhất cô từng tặng cho anh là một chiếc kính viễn vọng thiên văn, cô dùng tiền mừng tuổi tích góp trong rất nhiều năm, cô không dám nói cho bố mẹ mình tiêu nhiều tiền như vậy để mua cái gì, đương nhiên bị mắng, sau đó bị phạt nửa năm không có tiền tiêu vặt.
Từ bé cô đã không phải lo nghĩ vấn đề tiền bạc, vì vậy cô khó chịu đến mức ngày nào cũng gào khóc. Từ nhỏ anh cũng chưa từng chịu khổ cực vì tiền, nhưng Tần Hạc Khanh luôn cảm thấy tính cách anh hướng nội, sợ anh bị người ta tơ tưởng, nên rất ít khi để anh cầm nhiều tiền mặt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiền tiêu vặt của anh mỗi ngày được cho một lần, bởi vậy mỗi ngày khi nhận được tiền anh sẽ nhét vào túi của cô.
Trần Mộc Tình cứ nghĩ mẹ mạnh miệng nhưng mềm lòng nên đưa cho mình, xưa nay Tần Thâm cũng chưa từng đề cập với cô.
Có lẽ khi ấy anh chột dạ, sợ cô hỏi: Vì sao anh phải làm như vậy?
Bởi vì không muốn nhìn em không vui.
Con người cũng sẽ có lúc mất lý trí, phần lớn sự mất lý trí của anh đều liên quan đến cô.
Sau này anh hỏi, tại sao cô lại tặng cho anh món quà đắt như vậy, cô nói là bởi vì thấy anh thích.
Cô là người sẽ dốc hết sức để bày tỏ tình cảm của mình.
Cho dù khi đó niềm yêu thích của cô cũng chỉ là em gái đối với anh trai hàng xóm.
Rất khó có người sau khi ở chung với Trần Mộc Tình một khoảng thời gian mà không thích cô. Cô chân thành, nhiệt tình, không cần đền đáp. Cô để ý đến cảm xúc hiện tại, lúc này cô thích cái gì, cái đó sẽ có giá trị rất cao. Cô không so đo, suy xét đến chi phí hay lợi nhuận, sự nhiệt tình mất dần cô cũng sẽ xoay người đi ngay.
Tần Thâm yêu cô, cũng sợ yêu cô.
Trên đường đi tới, trong mắt người ngoài con đường đó bằng phẳng, nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên. Còn đối với anh mà nói, đó lại là hành trình trèo đèo lội suối đầy nghị lực, gặp đủ loại khó khăn, đi bước nào trượt ngã bước đấy.
Thích cô, có lẽ chính là một canh bạc khổng lồ, nguy hiểm, nhưng kích thích, tựa như anh vẫn thấp thỏm vì nhận được quà của cô.
Mở hộp ra, bên trong chỉ có một tờ giấy.
Anh bật đèn bàn, mở ra xem, là một lá thư, lúc mười mấy tuổi, giáo viên ra bài tập, viết một bức thư cho người nào đó vào mười năm sau.
Anh nộp bài viết đưa cho bố gửi cho giáo viên, đại khái là nói bản thân lớn lên muốn thành người như thế nào, hỏi bố rằng mười năm sau mình có làm bố thấy tự hào không.
Sau khi viết xong lá thư này thì ngại đưa cho người ta, vì vậy anh kẹp ở sổ nhật ký.
Nhưng thực ra cũng chẳng viết cái gì, anh chỉ hỏi mười năm sau Trần Mộc Tình đang làm gì, xung quanh có người yêu và bạn bè thế nào, sống có hạnh phúc không?
Bởi vì lúc đó anh đã đoán trước rằng, hai người rất khó có liên hệ trong tương lai, dường như từ khi bắt đầu đã là một cuộc rượt đuổi vô vọng.
Cô dùng bút màu đỏ thêm một dòng khác ở cuối——
Em yêu anh lắm, Tần Thâm.
Trần Mộc Tình.
Tần Thâm không nhịn được mỉm cười, dựa lưng vào đầu giường, giơ tay che mắt, cảm nhận nhịp tim đinh tai nhức óc của mình trong bóng đêm.
Anh lấy một cái túi từ trong ngăn kéo ra đưa cho Thiển Thiển: “Đi đưa cho Trần Mộc Tình.”
Thiển Thiển nghiêng đầu suy nghĩ một lát.
Tần Thâm gửi tin nhắn cho Trần Mộc Dương: Mở cửa
Khoảng ba phút sau, Trần Mộc Tình gọi điện thoại tới, cô đè nặng giọng mắng anh: “Em vừa mới bày tỏ với anh mà anh đối xử với em như vậy à?”
Tần Thâm khẽ cười: “Không thích à?”
Hôm nay lúc đi rửa ảnh trong túi, anh tiện tay rửa luôn mấy bức bầu trời sao và mặt trời mọc.
Chụp trên đỉnh núi vào ngày đính hôn.
Lúc ấy bọn họ vừa mới làm xong, trên cửa sổ xe ngập tràn hơi nước, trong không khí vẫn còn sót lại sự mập mờ. Anh mở cửa sổ trần xe ra, gió lạnh lọt vào, cô lại lùi vào lòng anh lần nữa, anh ngẩng đầu, nhìn thấy ngôi sao sáng đến rợn người.
Tần Thâm lấy máy ảnh ra, chụp mấy tấm ảnh, cô cào anh đòi xem, không cần thận làm máy ảnh rơi xuống ghế sau, cô duỗi tay nhưng không đủ để với tới, định trèo ra đằng sau thì lại ngã lên người anh, cô hơi buồn bực véo mặt anh: “Anh kéo em đúng không?”
Anh ôm eo cô, bất lực nói: “Em đè lên bẹn anh, còn vừa ăn cắp vừa la làng à?”
Sau đó cô nằm trong vòng tay anh cười, cười mệt rồi thì hôn anh, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, vừa muốn sống vừa muốn chết.
Đến khi nhặt lại máy ảnh lên, đúng lúc mặt trời mọc ở phía Đông.
Do vậy lúc Trần Mộc Tình nhận được cái túi này thì cảm thấy anh ám chỉ gì đó, xấu bụng, tâm tư vô cùng không đơn thuần.
Đúng vậy, sở thích tồi tệ bị kìm nén thời niên thiếu, giờ đây tất cả đều đã lộ rõ.
Tần Thâm thừa nhận, mình giống như một chàng trai non nớt muốn chiếm hết sự chú ý của cô.