Hôm Nay Trời Trong

Chương 36



Đối với chuyện mình phải làm cậu, Trần Tiểu Cẩu còn hăng hái hơn Trần Mộc Tình và Tần Thâm.

“Sinh cháu ngoại đi! Em có thể đưa hết lego và gundam (*) của mình cho em bé!” Trần Mộc Dương là người vô cùng keo kiệt, nhưng trong chuyện này lại cực kỳ hào phóng.

(*) Gundam: được dùng chỉ những mecha robot khổng lồ đặc biệt có khả năng chiến đấu cao, trang bị tốt và thiết kế bắt mắt, đẹp hơn so với các Mobile Suit sản xuất hàng loạt khác.

Trần Mộc Dương có hai người bạn tốt, một người tên là Giang Dương, Giang Dương có một cô em gái ruột, ngày nào hai anh em cũng trình diễn vở gà chó không yên trong nhà.

Người còn lại tên là Lâm Kiêu, Lâm Kiêu là con một, điều kiện trong nhà rất tốt, nên tính tình của cậu ta rất “cậu ấm”. Nhưng vừa mới lên cấp ba, bố của cậu ta đã đón một em gái trên núi về, em gái này rất đáng yêu ngoan ngoãn, học hành cũng tốt. Mà có lẽ do quá đặc biệt, tình cảm của cậu ấm đã nảy mầm, vì thế cậu ta mất hết tính khí, không còn buông thả, ăn chơi mỗi ngày nữa.

Do vậy có thể thấy, em gái của bọn họ không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.

Trần Mộc Tình nằm trên ghế ăn hoa quả, cô ăn một miếng, Trần Tiểu Cẩu đút một miếng, tuy nhiên không phải vì cậu kính mến Trần Mộc Tình, thật sự là người phụ nữ Trần Tiểu Hồng này cực kỳ độc ác, vì để sai bảo cậu, cô đã vận dụng “năng lực của đồng tiền”.

Trần Mộc Tình suy nghĩ trong chốc lát: “Nhưng nếu con trai giống em…” Cô véo nhân trung, sắc mặt nghiêm trọng, dáng như như muốn ngất đi.

Khóe miệng của Trần Tiểu Cẩu giật giật một hồi: “Sinh con gái giống chị cũng rất đáng sợ đấy.”

Thậm chí Trần Mộc Tình mini lại càng tồi tệ hơn, Trần Mộc Tình khi còn bé từng là ác mộng của cậu.

Bản thân Trần Mộc Tình cũng không cảm thấy mình là thứ tốt đẹp gì, nhưng cô có thể nói mình, còn nếu Trần Tiểu Cẩu nói cô, cô sẽ vặn đầu cậu ra.

“Có phải em sống quá thoải mái không?”



Hai người tranh cãi như chọi gà, bà Tưởng đi ngang qua, hù dọa cô: “Không sao đâu, tại sao con biết không phải là sinh đôi? Tổn thương gấp đôi.”

Trần Mộc Tình kinh hãi ngồi dậy, miếng nho chua đến nỗi nửa khuôn mặt cô nhăn lại, nửa mặt khác treo đầy sự lo lắng: “Vậy chi bằng giết con đi!”

Dù chỉ một đứa cô cũng đã không thể đối phó được.

Từ nhỏ đến lớn cô đều không thể chăm sóc trẻ con. Khi còn bé, Trần Mộc Tình từng dẫn Trần Tiểu Cẩu rời nhà trốn đi và phải chịu một đòn rất nặng. Kể chuyện cho em họ nghe trước giờ ngủ thì vô tình kể chuyện ma, đáng sợ tới mức nửa đêm đối phương không dám đi vệ sinh, nghẹn đấy mức khóc to oa oa...

Trần Tiểu Cẩu vỗ tay, hóng hớt không chê chuyện lớn: “Đúng đó, dứt khoát sinh đôi là được.”

Giọng điệu của cậu tùy ý như thể đi siêu thị mua bó cải trắng vậy, do đó Trần Mộc Tình đột nhiên minh mẫn, xác suất sinh đôi cực kỳ nhỏ nên không cần lo lắng. Lớn đến chừng này, cô mới chỉ gặp hai cặp song sinh, có thể thấy đây không phải là một chuyện không cẩn thận là sẽ rơi xuống đầu mình, vì vậy cô tiếp tục nằm bò ở đó: “Sinh đôi làm gì dễ như thế, vậy chẳng thà chị đi mua vé số.”

*

Cô ở chỗ mẹ cả ngày, vừa mới được chẩn đoán có thai sớm, thực ra cô cũng chẳng có cảm giác gì. Tần Thâm vẫn hơi căng thẳng, tan làm còn cố ý đi đường vòng để đón cô, một tay anh dắt cô, một tay xách túi của cô, giống như phụ huynh đón con tan học.

Cô cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn để mặc anh nắm, thậm chí còn hơi giơ tay lên, nhét cả tay mình vào lòng bàn tay anh.

Dường như Trần Mộc Tình có thể nhìn thấy dáng vẻ Tần Thâm đi đón con trai hoặc là con gái tan học.

Anh đi tham gia hoạt động người thân, chắc chắn sẽ là phụ huynh được chú ý nhất.

Nghĩ tới tây, Trần Mộc Tình mỉm cười.

Tần Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Chuyện gì mà vui thế?”

Cô chuyển chủ đề, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh nói xem con sẽ giống anh hay là giống em.”

Không ai có thể nói chắc điều này, nhưng anh biết, cô cũng chỉ mặc sự tưởng tượng một chút thôi, vậy nên anh nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi: “Giống em đi, đẹp.”

Trần Mộc Tình cười một lát rồi lịch sự khen ngợi: “Giống anh cũng đẹp.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tần Thâm cũng thấy buồn cười, hai người thấp giọng cười rộ lên.

*

Trần Mộc Tình cũng không thể nói là thích con trai hay con gái, tóm lại cho dù là trai hay gái, cô đều chờ mong và thấp thỏm.

Hiển nhiên Tần Thâm lo lắng cho cô hơn sự mong đợi về con cái.

Trần Mộc Tình nôn nghén vô cùng nghiêm trọng, cô thường xuyên cảm thấy buồn nôn và nôn khan, mất đi hứng thú với phần lớn đồ ăn, chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, thậm chí cô còn gầy hơn.

Trong khoảng thời gian này, cô tiến hành đi kiểm tra thai sản lần đầu tiên, nhận được một tin tức không biết là vui hay buồn, cô mang thai, thực sự là sinh đôi.

Cô đi siêu âm B, nhìn thấy hai hạt đậu nhỏ trong bụng, có chút dở khóc dở cười một lúc lâu. Bác sĩ nói có hai túi thai rõ ràng, sinh đôi khác trứng.

Xác suất là thai long phượng sẽ lớn hơn.

Tần Thâm chờ ở ngoài, nhìn thấy cô bước ra, vẻ mặt cô kỳ lạ, lập tức sắc mặt anh cũng căng thẳng theo: “Sao vậy?”

Trần Mộc Tình lắc đầu, cúi đầu đi cùng anh ra ngoài, lúc lên xe mới cúi người dựa vào người anh, cô hơi buồn bực nói: “Tần Thâm, anh nói xem có phải em lừa anh nuôi con nên ông trời trừng phạt em không?”

Tần Thâm nhìn giấy siêu âm B, anh hơi nhướng mày, như thể đã hiểu cô đang buồn bực điều gì.

Cô rất lo lắng về việc sinh con, nếu phản ứng không chỉ dữ dội mà còn khiêu chiến sinh lý, tương lai rất có thể sẽ không biết làm thế nào với hai sinh mệnh nhỏ.

Ngay từ đầu cô đã chưa chuẩn bị chu đáo, khả năng tâm lý tiếp nhận thế hệ thứ hai còn chưa đủ mạnh, đột nhiên lại phá bỏ phòng tuyến, khiến cô càng lo lắng hơn.

Tần Thâm giơ tay lên vuốt ve mặt cô: “Không phải trừng phạt em, em xem, anh đã đồng ý nuôi con rồi, một đứa anh nuôi, đương nhiên hai đứa cũng sẽ như vậy.”

Trần Mộc Tình ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cô móc lấy ngón út của anh: “Vậy đồng ý rồi đó.”

Mặc dù trước kia cô thấy xót anh, nhưng cô sẽ không thỏa hiệp đâu! Nuôi con rất tra tấn con người ta, sinh con lại càng thách thức hơn!

Trần Mộc Tình ốm nghén đến mức không ăn được cơm, bụng dần to lên, ngủ không ngon giấc, rất nhiều chuyện trước kia đều không thể làm, cho dù làm việc gì đều phải suy xét đến bé con ở trong bụng, không dám ốm, sợ té ngã...

Thỉnh thoảng nhìn thấy bản thân trong gương trông khác hẳn mình, cô sẽ rất buồn.

Tần Thâm đọc sách nuôi dạy con cái, chăm sóc cô ba bữa cơm. Cô ăn uống không ngon miệng, lúc muốn ăn gì, dù là đêm khuya anh cũng sẽ nghĩ cách, hai người không chia giường ngủ. Cô đi làm đến khi bụng to như khoảng bảy tháng, bất cứ khi nào cô tan làm, Tần Thâm đều sẽ đợi cô.

Cô không lái xe, anh cũng luôn tới đón cô không để sót ngày nào.

Tần Thâm nói cả đời anh có rất ít thứ quan trọng, Trần Mộc Tình là một trong số đó, con của họ cũng vậy, cho nên không có chuyện gì có thể xếp trước cô.

Tần Hạc Khanh đã vào trạng thái nửa về hưu, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn trở về công ty chủ trì tình hình chung.

Vì để con trai yên tâm làm việc, chỉ cần rảnh rỗi Lục Tư Việt sẽ đến chăm sóc Trần Mộc Tình.

Trần Mộc Tình cứ như vậy ngày ngày chịu đựng đến ngày dự sinh.

Mỗi ngày cô đều lắc qua lắc lại giữa “hình như có con với Thâm Thâm cũng là một chuyện rất không tồi” và “khi nào mới có thể lấy đứa bé này ra khỏi bụng cô, cô không thể chịu đựng thêm một ngày nào tồi tệ như vậy nữa”.

Nhưng may mắn thay cuối cùng việc này cũng kết thúc.

Khi nằm trên giường sinh, cô bình tĩnh đến lạ thường.

*

Tuy nhiên đối với Tần Thâm mà nói, mười bốn tiếng đồng hồ này là một khoảng thời gian cực kỳ dài.

Cô sinh nở rất không thuận lợi, bốn giờ chiều vào phòng sinh, sau đó chính là sự chờ đợi và dày vò dài đằng đẵng. Cô vô cùng đau đớn thì anh cũng bị sự đau đớn ấy bóp chặt. Rất nhiều lúc anh suy nghĩ về ý nghĩa của con cái, thậm chí rất nhiều lần hy vọng quay lại năm ngoái, sau đó nói với cô rằng, chúng ta không sinh nữa.

Hai người sống cả đời cũng rất tốt. Trần Mộc Tình của anh luôn tự do phóng khoáng, cô sợ đau sợ rắc rối sợ bị dày vò.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng bây giờ cô phải cảm nhận từng điều một.

Anh có thể giúp được gì chứ?

Anh không thể giúp đỡ được gì, anh chỉ có thể bất lực đứng đó nhìn cô, thấy sắc mặt trắng bệch và đau đớn của cô, thấy sự quằn quại trên khuôn mặt cô.

Một người phụ nữ xa lạ cùng vào phòng sinh với Trần Mộc Tình đã sinh xong, người nhà cô ấy vui như mở hội. Lúc đoàn người rời đi, một bác gái còn vỗ vào tay anh: “Phụ nữ ai cũng phải trải qua chuyện này, đừng căng thẳng quá.”

Anh không căng thẳng mà chỉ hơi buồn, vốn dĩ cô không cần phải như thế này.

Tần Thâm mang đồ ăn vào cho cô, cô đã không còn sức để nói gì với anh, cô nhai socola, từng giọt nước mắt lăn xuống.

Anh cảm thấy trái tim mình như đổ một trận mưa to, nện thành một cái hố sâu.

Rất nhiều người đang ở bên ngoài, bố, mẹ, bố Trần, mẹ Trần...

Mọi người chỉ có thể sốt ruột chờ đợi, không thể làm gì để giúp cô.

Cảm giác bất lực và dày vò này, Tần Thâm thấy mình có thể nhớ cả đời.

Bốn giờ sáng, cuối cùng bé con cũng chào đời.

Thai long phượng, chị gái và em trai.

Lúc Trần Mộc Tình qua cơn hôn mê, y tá ôm em bé ra cho người nhà xem, mọi người đang chen chúc hỗn loạn, nhưng Tần Thâm đẩy đám người ra đi tìm cô.

*

“Anh khóc.” Sau này Trần Mộc Tình nói: “Em thấy, anh còn nắm chặt tay của em, nắm đến mức em đau chết đi được.”

Vẻ mặt Tần Thâm điềm nhiên như không, anh lắc đầu: “Không hề, lúc ấy em đang ngủ, có lẽ là nằm mơ.”

Trần Mộc Tình bĩu môi: “Còn không thừa nhận.”

Khi đó đã là ba năm sau, Trần Mộc Tình sửa phòng làm việc thành công ty, thành công kéo được một khoản đầu tư lớn, giành được một xưởng sản xuất, sự nghiệp phát triển không ngừng.

Đây là năm thứ ba Tần Thâm nuôi dạy con cái, nếu phải đưa ra nhận xét, thì chính là nguồn năng lượng vô hạn của bé con, hai bạn nhỏ lại gần nhau chính là “một cỗ máy chuyển động vĩnh viễn”, không ngừng nghỉ một giây nào.

Lần đầu tiên Trần Mộc Tình đến nhà trẻ, cô đứng đợi ở cửa cùng Tần Thâm, đây cũng là lần đầu tiên giáo viên chịu trách nhiệm xác minh danh tính nhìn thấy cô, vì vậy cô ấy lịch sự hỏi: “Vị này là gì của ngài?”

Tần Thâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Mộc Tình, anh nhớ ra rằng từ khi nhập học đến bây giờ cô chưa từng xuất hiện một lần nào, vậy nên anh giải thích: “Vợ của tôi.”

Giáo viên lố lăng “ồ ồ” hai tiếng, phản ứng ấy hiển nhiên là trước đây đã hiểu lầm Tần Thâm là bố đơn thân hay là ly dị nuôi con gì đó.

Trần Mộc Tình khoanh tay, lập tức giận dỗi, cô nhỏ giọng nói thầm: “Đồng Lạc độc thân nuôi con lâu như vậy, cô ấy cố tình không nói, trước nay không có giáo viên nào thắc mắc tại sao họ chưa từng thấy bố đứa trẻ. Như thể trẻ con trời sinh chỉ thuộc về một mình mẹ vậy.”

Tần Thâm nắm lấy tay cô, anh hơi buồn cười: “Em cũng chưa từng chăm sóc con đi bao giờ, em đang bất bình thay ai vậy?”

Trần Mộc Tình cây ngay không sợ chết đứng: “Sao em lại chưa từng chăm sóc con, tuần nào em cũng chơi trò chơi cùng mấy đứa mà.”

Tần Thâm gật đầu: “Ừ... Cứ coi là vậy đi!”

Trần Mộc Tình lườm anh: “Sao trông anh uất ức thế?”

Tần Thâm cười lắc đầu: “Không hề, anh chăm sóc con trai và con gái của mình, uất ức gì chứ.”

Trần Mộc Tình cảm thấy không thú vị: “Anh không biết giận à? Hai đứa mình cãi nhau một trận đi!”

Tần Thâm: “... Đừng nghịch.”

Hai bạn nhỏ dắt tay nhau bước ra, có lẽ chị gái ở trong bụng mẹ tương đối mạnh mẽ, lúc sinh ra đầu đã to, ra trước em trái, hơn nữa cô bé luôn cao hơn em trai một chút.

Khuôn mặt của hai bé đều khá giống Trần Mộc Tình, có lẽ gen của cô quá mạnh, ngũ quan của hai bé con giống cô đến sáu bảy phần.

Tuy nhiên chỉ số thông minh lại giống bố.

Chị gái theo họ bố, tên là Tần Miểu. Em trai theo họ Trần Mộc Tình, tên là Trần Dư Hoài.

Biệt danh lần lượt là Miểu Miểu và Tiểu Ngư.

Tiếu Tiếu đã nhiều lần mô tả hai đứa nhóc này là: Cô gái ngọt ngào kiêu ngạo nóng nảy và đại ma vương không lạnh không nóng.