Editor: Mai Tuyết Vân
Không phải vì mất tiền mà khiến Thiệu Huyền Viễn tức giận vô cớ.
Tận sâu trong lòng hắn cảm thấy dáng vẻ nữ tử này đáng yêu vô hại như vậy, đáng lý ra không nên tham tiền mới đúng chứ.
Thái hậu không chú ý đến sự khác thường của Thiệu Huyền Viễn, mỉm cười nói: "Tiểu Ngũ đã gặp qua Mộc cô nương à?"
Gần đây tâm tình của bà rất tốt, nên nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Thiệu Huyền Viễn cười lạnh một tiếng, ẩn ý nói: "Đương nhiên đã gặp rồi, cũng không biết Mộc cô nương nhìn thấy tại hạ, có cảm thấy bất ngờ không?"
Dáng vẻ kiên định như đang nói, cô có sợ hãi bất ngờ hay không? Lúc trước lừa bịp tống tiền hắn, chắc sẽ không ngờ có ngày gặp lại nhau nhỉ?
Tuy hắn không biết cô dùng cách gì để đến bên Hoàng tổ mẫu. Nhưng hắn cảm thấy chắc cô sẽ kinh ngạc lắm! Nhất định đang lo sợ hắn sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt Hoàng tổ mẫu!
[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Phồn Tinh nghiêng đầu.
"Nhị Cẩu, kẻ kia, là đại ngốc phải không?"
Trong lòng Đại lão đã khắc sâu việc Thiệu Huyền Viễn cưỡi ngựa đụng gãy tay nàng, sau khi bồi thường tiền xong thì không còn quan hệ gì nữa. Thiệu Huyền Viễn tràn ngập ác ý như vậy, trong mắt Đại lão trở thành kẻ đầu óc có vấn đề rồi!
"Hoàng tổ mẫu, nữ tử này đến từ nhân gian, trên người khó tránh được nhiễm tục khí. Tinh thông mưu tính, vì tiền không từ thủ đoạn, Hoàng tổ mẫu nhất định không được để nàng ta làm mờ mắt."
Thiệu Huyền Viễn tự nhận mình đã nhìn thấu Phồn Tinh, càng không kìm nén được ác ý với cô.
Thật ra trong lòng hắn có một cảm giác khó nói thành lời, ngay cả chính hắn cũng không biết phải giãi bày làm sao.
Hắn khó chịu vì Phồn Tinh gặp hắn trong cung nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ!
Lúc trước cô mượn cớ lừa tiền của hắn, đã chứng minh cô là một nữ tử không thành thật. Trong hoàng cung nhìn thấy hắn, biết được thân phận của hắn, chẳng lẽ không muốn nịnh nọt lấy lòng hắn sao?
Cô bày ra tư thái thờ ơ, khiến người ta cảm thấy ghê tởm! Cho rằng Hoàng tổ mẫu yêu thích, là có thể tung hoành trong cung rồi à?
[Không, đầu hắn bình thường. Chỉ là hắn muốn cô lấy lòng hắn, nhưng nếu cô lấy lòng hắn thì hắn lại nghĩ cô là kẻ lắm mưu, càng thêm ghét cô. Đơn giản mà nói, hắn muốn thu hút sự chú ý của cô, nhưng lại khinh thường cô. Còn nữa, đầu óc hắn không có ngốc đâu.]
Đừng hỏi vì sao nó lại đột nhiên tốt bụng, giải thích vấn đề của Phồn Tinh.
Vì nó vừa đọc xong tiểu thuyết, bên trong có một tên tra nam cực phẩm, miêu tả tâm lý rất biến thái, nó đọc xong tức giận muốn chết, thậm chí còn có thêm hiểu biết với lòng người.
Phồn Tinh ngốc như thế, nó dạy cô giống như giúp đỡ người nghèo.
Nhưng Đại lão cũng không hiểu, khái quát toàn bộ lời nó nói bằng một câu: "Chà, đúng là Đại ngốc, não có vấn đề."
Sưu Thần Hào: [...]
Thái hậu cảm thấy Thiệu Huyền Viễn có ác ý với Phồn Tinh, kín đáo cau mày.
Trong lòng không vui.
Phàm là người ngồi trên ngôi cao, đều rất tin tưởng mắt nhìn người của mình. Có ai muốn kẻ bên cạnh khoa tay múa chân, ẩn ý nói rằng bà nhìn lầm người chứ?
Có thể đứng vững đến cuối trong cuộc tranh đấu chốn hậu cung, Thái hậu còn nhìn lầm kẻ đầu đường xó chợ sao?
Sở dĩ bà bằng lòng gặp Phồn Tinh, chính là vì công chúa Trường An, thứ hai là vì đứa trẻ này không có tâm cơ. Hoàn toàn không có suy nghĩ muốn dựa dẫm vào bà, tấm lòng hồn nhiên trong sáng.
Ngốc thì ngốc, nhưng sẽ không hại người.