Editor: Mai Tuyết Vân.
Oán khí!
Tức giận!
Phẫn hận!
Tàn nhẫn!
Trong nháy mắt, đã mạnh mẽ nổ tung.
Giống như mãnh thú viễn cổ, đã đạt đến sự oán giận tột cùng, quyết động đồng vu quy tận với thế giới, khiến cho Thiên đạo trong thế giới con cũng phải chấn động.
Từng thế giới con dựa vào Thiên đạo mà vận chuyển, mọi sự đều có tương sinh tương khắc, trật tự mạch lạc. Đặc điểm lớn nhất chính là ổn định, chưa từng xuất hiện loại hung thần này!
Tà ma vừa trỗi dậy, ngay cả chính cô cũng không buông tha!
*
"Đây là đâu thế?" Nhìn thấy không gian màu hồng nhạt trước mắt, cái gì cũng có, tất cả đều mang màu hồng nhạt dễ thương. Chỉ riêng chiếc bàn bên cạnh sofa cô ngồi đã bày đầy những thanh hồ lô ngào đường đỏ tươi.
Phồn Tinh cầm lấy một xâu, liếm liếm.
Sưu Thần Hào nơm nớp lo sợ: [Tôi chuẩn bị nhẫn không gian cho tiểu thư, sau này những khoảng thời gian nghỉ giữa các thế giới, cô có thể nghỉ ngơi ở đây! Tiểu thư Phồn Tinh đáng yêu xinh đẹp và lương thiện, cô có vui không?]
Bà cố nội ơi, cô có vui chưa?
Sưu Thần Hào suýt nữa là quỳ xuống rồi.
Sợ, nó rất sợ nhé!
Không có cái đùi vàng Chiến thần đại nhân để nó bám trong cuộc sống, nó giống như trẻ mồ côi. Thấy ai đều phải quỳ xuống gọi hai tiếng cố tổ, nhất là khi đối diện với Ngân Phồn Tinh.
Ngay từ đầu, nó cho rằng cô là một kẻ ngốc.
Sau này phát hiện có thể cô là kẻ ngốc nhưng lòng dạ tàn độc, bây giờ lại cảm thấy cô chính là người điên!
"Vui chứ." Kẹo hồ lô ngào đường ngọt như vậy, tâm tình của Phồn Tinh rất tốt: "Nếu như còn được ăn món khác, sẽ càng vui hơn."
Sưu Thần Hào run rẩy, Đại lão đang ám chỉ điều gì sao?
[Còn nữa, cô muốn cái gì, nhất định đều có!] Muốn cái gì cũng được, chỉ cần không lấy mạng chó của nó, thì cho dù muốn nó đưa Chiến thần ba ba cũng được!
Đàn ông thôi mà, hy sinh chút nhan sắc, mà gọi là thiệt thòi sao?
Tài nguyên thì phải sử dụng hợp lý rồi.
Phồn Tinh đếm đầu ngón tay: "1 cộng 1, lại cộng thêm 1, tôi có, 3 điểm IQ."
Sưu Thần Hào: [...] Cười không nổi, khi có có 1 điểm IQ, cô đã muốn đập chết Thích Hà. Lúc cô có 2 điểm IQ, cô đã học xong việc gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Trái tim muốn chống đối cô, cô còn có thể giết chết bản thân. Nếu có 3 điểm IQ... Cô còn muốn làm gì nữa?
Nó nơm nớp lo sợ đưa Phồn Tinh vào thế giới kế tiếp, trong lòng hoảng sợ tột cùng...
Nó rất sợ đó!
Hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
*[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Lúc Phồn Tinh tỉnh lại, mặt rất đau.
Quai hàm của Đại lão đau nhức, hình như là mặt bên phải, hơn nữa hàm răng cũng tê dại.
Kẻ nào, đánh mặt cô?
Răng tê dại rồi.
Mặt mũi thì không cần, nhưng răng không thể nhai, làm sao ăn đây?
Ánh mắt Đại lão tối sầm, tất nhiên là không vui, mím môi khiến Sưu Thần Hào sợ tới mức liên tục âm thầm cầu nguyện.
Nó vẫn là một đứa trẻ, chuyện khắp thế gian đã khiến nó sinh ra ám ảnh tâm lý. Khiến nó luôn có ảo giác, nếu cô ngốc này không vui, cô sẽ vươn tay ra, móc trái tim khỏi lồng ngực đúng không?
Sưu Thần Hào sợ tới mức nhanh chóng nhét nội dung thế giới vào não Phồn Tinh, sau khi nhận được kịch bản, đừng hô mưa gọi gió, để thế giới này tốt đẹp!
Thế giới này, mảnh vỡ linh hồn của Chiến thần đại nhân là một người tên Tạ Trản, chính là một "sao không sáng"* chính hiệu.
*sao không sáng: tức là người trong giới giải trí nhưng lại không mấy nổi tiếng hoặc không được nhớ tới nhiều.
*
Sao không sáng là diễn viên ít tên tuổi, năng lực nghiệp vụ chưa thông thạo đã chạy tới tham gia chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam, độ hot đã không có còn muốn lăn lộn trong showbiz.
Tính tình thì nóng nảy, không có fan, không coi ai ra gì, lại còn thích tị nạnh!
Hoàn cảnh trưởng thành từ bé đã khiến hắn trở thành một kẻ không có giáo dục, thiếu đạo đức, là một gã đàn ông có cái nhìn thiển cận, thật là...
Khiến cho người ta chán ghét!
Dù là người thương thì cũng sẽ khiến người ta ghét bỏ, huống chi là trong giới giải trí có một kẻ như vậy sẽ bị thổi phồng những khuyết điểm của bản thân.
Điều quan trọng nhất, thiết yếu nhất, hắn còn thật sự đi tìm đường chết.