Thích Hà cau mày, đã trễ thế này sao cô ngốc còn chưa về? Không phải đã xảy ra chuyện gì trên đường chứ? Sau khi lo lắng một hồi, Thích Hà quyết định ra ngoài tìm xem.
Tuy Vân Phồn Tinh là một cô ngốc hung dữ, nhưng đầu óc cô vẫn không bình thường, hơn nữa dáng vẻ lại rất xinh đẹp. Nếu gặp phải loại người lòng lang dạ thú, sợ là sẽ bị lừa mất. Thích Hà tìm theo đường từ nhà đến trường, cuối cùng nhìn thấy Phồn Tinh co rút thành một cục trong một góc phố.
"Nhóc ngốc?"
Phồn Tinh tủi thân ngẩng đầu lên, trong con ngươi trong suốt lấp lánh ánh nước. Bộ dạng này Thích Hà chưa từng thấy qua, yếu đuối kêu đau.
Đau ư? Đau ở đâu?
Sau khi Thích Hà đỡ Phồn Tinh dậy, lại kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, không hề thấy miệng vết thương. Cô gái nhỏ xoa bụng, làm nũng dựa vào lòng Thích Hà: "Thích Hà, tôi đau bụng."" Vô cùng đau đó, còn đau hơn so với lúc cô gãy tay khi đào đất.
Thích Hà phát hiện thế mà hắn lại...Biết vì sao. Là hắn đáng khinh được chưa! Đúng là khi...Hắn đọc loại sách nhạy cảm không thể kể cho người khác nghe nên biết được. Khi con gái nói đau bụng, là vì nguyên nhân gì.
Thích Hà ngồi xổm xuống: "Cô lên đi, tôi cõng cô về.""
Hắn và cô ngốc đã ở với nhau lâu như vậy, đúng là chưa từng phát hiện kỳ sinh lý của Vân Phồn Tinh đến. Có lẽ vì cô ngây thơ giống một đứa trẻ, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc cô cũng có kỳ sinh lý.
Phồn Tinh dựa vào lưng Thích Hà, mềm mại như con gấu nhỏ, hai tay không hề rảnh rỗi mà ôm chặt cổ Thích Hà. Sau khi nằm sấp một hồi, mới cảm thấy mình đỡ hơn.
Thích Hà ngửi thấy mùi vị hạt điều còn chưa tan trên người cô: "Nhóc ngốc, cô đừng nói với tôi rằng vừa nãy cô ăn hạt điều cay nhé!""
"Có ăn."" Phồn Tinh đau, cho nên nhịn không được ăn rất nhiều hạt điều cay để an ủi.
"Sau này khi đau bụng không được ăn nữa.""
"Vì sao?" Phồn Tinh tỏ vẻ không hiểu.
Thích Hà:...Được rồi, câu này hỏi rất hay.
Trong thời gian ngắn, hắn không biết phải trả lời thế nào. Hai má Thích Hà đỏ lên, mẹ nó...Phải giải thích thế nào đây?
Sau vài phút, Phồn Tinh lại đặt câu hỏi: "Vì sao không được ăn?"
Thích Hà cam chịu thở dài một tiếng, chết tiệt, đối với một người ngốc, hắn cần gì phải xấu hổ chứ!
Không phải chỉ là công việc giải thích cho thiếu nữ biết cái gì là kỳ sinh lý, vấn đề ăn kiêng trong thời gian này và những thứ linh tinh khác sao?
Bạn cho rằng hắn sẽ vì thế mà xấu hổ và giận dữ muốn chết à?
Không, không có đâu!
Thích Hà gằn từng tiếng giải thích cho Phồn Tinh nghe, sau khi nói xong lại thấy tự hào. Đây chính là cảm giác bạn nắm giữ vô số kỹ năng sau đó dạy cho một người hoàn toàn không hiểu, học sinh này còn vô cùng chăm chỉ hiếu học, bạn nói gì người đó cũng gật đầu...
Đây là cảm giác thành tựu, chậc chậc, tự hào!
"Ừ."" Phồn Tinh nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ vô cùng tập trung.
Trong lòng Thích Hà được an ủi, nhưng rất nhanh sau đó hắn không thể tự trấn an nổi rồi. Sau khi mua băng vệ sinh về, Phồn Tinh tỏ vẻ không biết dùng.
Thích Hà:...
Làm một nam sinh lớp 11, Thích Hà cũng không biết vì sao bản thân lại rơi vào tình huống xấu hổ này.
Dù sao thì...Thật chua xót, là loại chua xót người khác khó có thể tưởng tượng được.
Nấu nước ấm, pha nước đường đỏ, thuận tiện còn mua vài túi giữ nhiệt. Sau khi Phồn Tinh ngủ, Thích Hà mới mệt mỏi rã rời trở về phòng.
Sưu Thần Hào âm thầm đau lòng!
Nhìn xem, nhìn xem! Nó đã nói đây là chuyện ép buộc mà, Chiến Thần đại nhân bị chèn ép thành bộ dạng gì vậy.
Chuyện hầu hạ người khác này, lại có thể làm trôi chảy thuần thục như vậy sao...