Hắn biết, tiểu nương tử tương lai đang cố tình bảo vệ hắn.
Rất hư hỏng!
Nhưng mà cảm giác này, hình như rất tốt.
Trước kia ở nhà nhiều lần bị mắng, vì chữ hiếu cản trở hắn đều không thể phản bác.
Nhìn người Từ gia uất ức đến nghẹn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy hơi thoải mái.
Có thể hắn không biết, thật ra hắn suýt nữa gặp nguy hiểm, bị người bên cạnh đánh cho một trận.
Bạn cho rằng Đại lão chọc eo hắn, là vì tìm kiếm sự đồng tình của hắn sao?
Không phải đâu!
Lúc đó suy nghĩ trong lòng Đại lão rất tàn nhẫn!
Cô vì bông hoa nhỏ, mới trút giận lên người ta. Những kẻ này không đối xử tốt với bông hoa nhỏ, nếu hắn che chở bọn họ mà nói, cô sẽ đợi sau khi bông hoa nhỏ thi cử xong, sẽ đè hắn xuống đất mà đánh.
Đầu óc nghĩ không thông... Nghĩ mãi sẽ thành thói quen... Cứ đánh cho một trận thì sẽ ngoan thôi.
Trước khóa thi không thể đánh, sẽ ảnh hưởng đến thành tích.
Sau khi thi xong, đè xuống đất đập một trận, sẽ không sao hết.
Từ Thụy Khanh hồn nhiên không hề biết những điều này.
Thậm chí trong lòng còn rất cảm động, vì có người bảo vệ hắn như thế.
Đời người mà, cứ hiểu lầm như thế đi, nếu không khi biết được sự thật sẽ rất đau khổ.
"Thụy Khanh, sao thê tử của con có thể nói như thế với tổ mẫu chứ?" Sau khi Tần thị bị Lý thị trừng mắt, lập tức mắng Từ Thụy Khanh.
"Mẫu thân." Từ Thụy Khanh hơi cúi đầu, khóe môi cong lên cười tự giễu.
Lúc gọi mẫu thân, nhưng trong lòng đã không còn cảm giác khát vọng tình thân.
Gọi mẫu thân, thật ra muốn xem thử sức nặng của phần huyết mạch tương liên này ra sao.
Khi hắn sắp chết, Tần Thị và Từ Hán Ngưu còn sợ hãi bị tổ phụ tổ mẫu giật dây. Hắn đã hoàn toàn thất vọng với phụ mẫu mình, sau này cũng không còn trông mong gì nữa.
"Người có biết, cái mạng này của con là do Mộc thúc và Phồn Tinh mua về không?" Cho nên bà có tư cách gì để quản thúc Phồn Tinh?
Từ Thụy Khanh: "Mua về thì làm sao? Chẳng lẽ con không phải là nhi tử của ta, nàng ta không phải là con dâu của ta sao?"
Lúc trước Tần thị không ngăn Lý thị tách hộ cho Từ Thụy Khanh, vì suy nghĩ đơn giản rằng, chẳng sợ Mộc Lão Tam có bỏ tiền ra chữa bệnh cho hắn hay không. Nhi tử cũng là cốt nhục của bà, cho dù tách hộ ở riêng, thì hắn vẫn là nhi tử ruột của mình.
Nhưng ở đời làm gì có chuyện nào tốt như vậy?
Phồn Tinh ngồi trên xe bò, giống như trẻ con tăng động.
Nghiêng trái nghiêng phải, đầu xoay bên trái rồi lại xoay bên phải, rất đáng yêu.
Không ai biết, lúc nào cô cũng mang theo một chiếc túi nhỏ đựng đồ ăn vặt, lấy ra một trái hồ đào nhỏ, miệng phát ra những tiếng 'biu biu..." sau đó ném thẳng về phía Tần thị.
Từ Thụy Khanh chỉ nghe tiếng 'biu biu...", một vòng cung hoàn hảo xuất hiện, nhanh chóng khiến mẫu thân hắn hét lên thê thảm.
Tần thị ôm trán, vô cùng đau đớn!
"Bà, thật phiền!" Phồn Tinh cúi đầu nhìn túi đựng hồ đào, thật ra trái cô vừa lấy là trái nhỏ nhất, không tiếc!
"Hứ, lúc trước Từ Thụy Khanh nhà các người, là bán cho ta, chẳng qua không ký khế ước bán thân mà thôi. Bây giờ thấy trị hết bệnh, còn muốn hời một đứa con dâu, đúng là không biết xấu hổ..."
Mộc Lão Tam mỉa mai xong, đánh xe bò chạy đi thật nhanh.