Trong đầu Từ Thụy Khanh thoáng qua hai người tí hon.
Một người đang nói: "Khuôn mặt của tiểu nương tử thật mềm mại."
Một kẻ khác đang nói: "Á, không được, ta là chính nhân quân tử mà!"
Kết quả lời này vừa nói ra miệng đã bị phản bác: "Chính nhân quân tử thì sao? Chính nhân quân tử thì không cần lấy vợ sinh con à? Chính nhân quân tử cũng không phải lão hòa thượng trong chùa!
Hơn nữa, chẳng phải lúc đó chính nhân quân tử cũng cần sinh tiểu chính nhân quân tử à?"
Vừa nghĩ đến lời này, liền có cảm giác đáng khinh khó hiểu rồi...
Trong lòng Từ Thụy Khanh hung hăng khinh bỉ bản thân một trận, sao Từ Thụy Khanh hắn lại như thế?
"Ngươi, đỏ mặt rồi."
Vừa khéo, Phồn Tinh còn đâm một dao vào tim hắn.
Tâm lý Đại lão tỏ vẻ nghi hoặc.
Hả, bây giờ bông hoa nhỏ đã cập nhập hình thức tự động xấu hổ sao?
"Ta, không..."
Từ Thụy Khanh còn chưa kịp phủ nhận, Đại lão đã đưa cái gương cầm trên tay đến: "Không tin, ngươi nhìn xem."
Từ Thụy Khanh: "..."
Rồi, tin tin!
Hắn thật sự tin cô bị thiểu năng, nhưng vì sao lại ngay thẳng như vậy?
Sau khi bôi dầu thuốc cho Phồn Tinh xong, cả một ngày Từ Thụy Khanh đều như kẻ mất hồn mất vía.
Hai người tí hon trong đầu không hề yên lặng, luôn tranh cãi với nhau.
Cả ngày khiến hắn nhắc đi nhắc lại trong lòng bốn chữ 'chính nhân quân tử', mãi cho đến buổi tối trước khi đi ngủ, còn phải tự nhắc nhở bản thân, nhất định phải làm một chính nhân quân tử.
Cuối cùng điều hắn không thể ngờ đến là, cũng không biết là vì ban ngày niệm 'chính nhân quân tử' hay thế nào.
Vào ban đêm...
Lại mơ giấc mộng không phải chính nhân quân tử.
Sáng hôm sau thức dậy, Từ Thụy Khanh sợ hãi suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống!
Nhân lúc trong viện không có ai, nhanh chóng âm thầm cầm quần áo đi gặt sạch.
Sau khi giặt xong, ngơ ngác đứng trong sân phơi quần áo, bàn tay đánh lên mặt một cái, vừa tự mắng: "Xấu xa!"
Đâu chỉ là xấu xa, đúng là hạ lưu vô sỉ!
Nhưng trong lòng lại mơ hồ có một giọng nói, rất kiêu ngạo: "Sao nào? Sau này nàng vốn là tiểu nương tử của ngươi, đây không phải chuyện thường tình sao?"
Nhưng hắn...
Còn có phần đồng tình với giọng nói kia.
Từ Thụy Khanh đưa tay sờ trán: ...
Có thể hắn bị bệnh rồi.
Phải, hình như hơi nóng.
*
Sau khi niêm yết danh sách người thi đỗ, nếu nhà có người đậu, quan phủ sẽ cho người đến nhà báo tin vui.
Khi người báo tin vui đến nhà Mộc Lão Tam, Từ Thụy Khanh đang xào rắn ở trong bếp.
Nghe được tin có người báo đến, không nhanh không chậm bước ra ngoài, còn thuận tiện nói với Mộc Lão Tam: "Mộc thúc, lửa hơi lớn, thêm chút nước vào nồi, đậy kín nắp, nấu thêm một lát chắc là có thể nhấc xuống."
Đừng hỏi hắn vì sao thành thạo như vậy, hắn cũng cần thể diện!
"Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc mừng ngài Tú tài! Đây chính là ngài Tú tài trẻ tuổi nhất trong vòng mười dặm quanh đây đấy!"
"Đa tạ!" Từ Thụy Khanh hơi xoa cằm, không kiêu ngạo không nóng ruột.
Nhưng không thể không khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Đỗ Tú tài khi tuổi còn trẻ như vậy, còn trấn định bình thản, về sau nhất định không phải là tôm cá trong ao.
Cầm hầu bao đưa cho người báo tin vui, đối phương lại nói ra một tràng những lời hay rồi mới rời đi.
Những người trong thôn đều vây xem náo nhiệt trong viện Mộc gia, dù trong hay ngoài mặt đều hơi chua xót.
Cũng không biết Mộc Lão Tam có vận may gì, lại có thể nhặt được con rể là Tú tài. Sớm biết tiểu tử Từ gia có thể đậu khoa khảo, bọn họ cũng nguyện ý gả nữ nhi cho hắn.
Lúc này, những người đó đã quên mất.
Mộc Lão Tam phải chi tiền ra, mới cứu được mạng Từ Thụy Khanh trở về!