Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao

Chương 16: Phân cảnh mười sáu (H)



Trong bóng tối Ôn Nhiễm cực kỳ không được tự nhiên, cô cảm thấy hô hấp của Lục Minh Triết khuếch đại vô hạn ở bên tai cô, cô nhắm mắt lại, bên tai vẫn là Lục Minh Triết, trước mắt cũng vẫn là Lục Minh Triết.

Cô muốn lật người, rồi lại sợ quấy rầy Lục Minh Triết.

Ôn Nhiễm âm thầm kìm nén nghe Lục Minh Triết thở ra hít vào thật lâu, cảm thấy có thể anh đã ngủ say.

Cô cẩn thận lật người, lúc bắt đầu cô đưa lưng về phía Lục Minh Triết, sau khi lật người, cô có thể tinh tường nhìn thấy mặt của Lục Minh Triết trong bóng đêm.

Có thể nhìn thấy anh đang nhắm mắt, mím đôi môi, lông mi lười biếng đặt lên nhau, còn có sống mũi không thể bỏ qua.

Lục tiên sinh nhìn thật là đẹp mà.

Ôn Nhiễm không nhịn được muốn duỗi tay sờ mũi của Lục Minh Triết một cái, duỗi được nửa đường đột nhiên kịp phản ứng, chợt lại rút tay về. Lúc rụt về lại chạm phải Lục Minh Triết, Ôn Nhiễm lập tức bình tĩnh lại, thấy Lục Minh Triết thật sự không có phản ứng, mới thở dài một hơi.

Vẫn không ngủ được. Ôn Nhiễm lại lật người, mặt hướng lên.

Lần này cô đối mặt với trần nhà, nhưng mọi thứ đều tối đen, cái gì cũng không thấy rõ. Bên tai là hô hấp của Lục Minh Triết vẫn rõ ràng như cũ.

Ôn Nhiễm không nhịn được lại xoay người sang chỗ khác nhìn anh.

Lăn qua lộn lại, không biết mấy lần, khi Ôn Nhiễm lại trở mình một lần nữa, nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài, Ôn Nhiễm bị dọa đến mức cơ thể căng cứng, một chút cũng không dám động.

"Lục, Lục tiên sinh?"

"Em lật tới lật lui, không mệt sao?"

"Ngủ, ngủ!"

Lục Minh Triết cười cô, "Anh lại cảm thấy em không hề buồn ngủ."

"Anh ngủ đi anh ngủ đi! Em... em bảo đảm không làm phiền anh." Ôn Nhiễm khẩn trương, cô gần như lắp bắp.

Lục Minh Triết vươn tay ôm cô vào trong lòng ngực mình, "Anh ôm em ngủ, em cũng không thể cử động nữa."

Nói xong cũng nhắm mắt.

Nếu không phải ngón tay anh vẫn liên tục xoa một cái lại một cái trên eo Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm thật muốn tin tưởng cái người xấu xa này đã ngủ thiếp đi.

"Lục tiên sinh, tốt nhất anh nên ngủ đi."

"Anh đang ngủ mà." Trong lời nói mang ý cười, nụ cười không hiểu.

Tay Lục Minh Triết không hề có khuynh hướng muốn dừng lại, Ôn Nhiễm ở trong lòng anh ngửa đầu nhìn anh.

Nhưng cô không nhìn thấy anh, ngẩng đầu đập vào mắt chỉ có xương quai xanh, dùng hết sức cũng chỉ nhìn thấy được yết hầu.

Ôn Nhiễm mịt mờ nhìn yết hầu Lục Minh Triết đang giật giật.

Cô luôn luôn hành động tùy ý, trước khi kịp phản ứng, đã cắn một cái.

Lục Minh Triết đè cô lại, giọng nói khàn đi không ít, "Em đang làm gì vậy?"

Ôn Nhiễm vô tội, trong đôi mắt đều là không biết làm sao, "Em chỉ là muốn cắn anh một cái."

"Anh muốn cắn lại." Một tay còn trống của Lục Minh Triết, nắm vành tai Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm lắc đầu, không cho.

Lục Minh Triết cười khẽ, lật người đè Ôn Nhiễm ở phía dưới, há miệng liền cắn lấy xương quai xanh của Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm bị đau, đẩy Lục Minh Triết ra, Lục Minh Triết ngước mắt liền đối mặt với đôi mắt ướt nhẹp của Ôn Nhiễm. Không giống như bình thường, nhiều hơn một chút vô lực.

Đáy mắt Lục Minh Triết vẫn sáng trong như cũ, lại mang theo nồng đậm □□.

Sau khi bị Ôn Nhiễm đánh thức, thật ra Lục Minh Triết vẫn không có suy nghĩ muốn ngủ lại, ngày tốt cảnh đẹp, người đẹp trong ngực, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.

Lục Minh Triết và Ôn Nhiễm nhìn nhau mấy giây, sau đó hôn xuống, một mực lưu luyến ở môi.

Chăn bị kéo xuống tay cũng dần dần di chuyển lên trên.

Ôn Nhiễm nắm vạt áo của Lục Minh Triết, cô nghĩ thầm chuyện này không công bằng, cô hoàn toàn không thể chiếm được tiện nghi của Lục Minh Triết. Cô nghĩ đến liền làm, không hề do dự liền muốn cởi quần áo của Lục Minh Triết xuống.

Lục Minh Triết cười cô, cô cũng không giận. Vẫn nghĩ đủ phương pháp cởi quần áo của anh xuống như cũ. Cuối cùng vẫn là chính anh tự mình cởi xuống.

Đêm khuya yên tĩnh, hô hấp của bọn họ quấn quít lấy nhau, quần áo bị Lục Minh Triết ném khắp nơi.

Động tác của anh không ngừng nghỉ, nhưng cũng vừa dỗ cô.

Cô bị làm loạn đến khó chịu, nức nức nở nở khóc. Tiếng khóc kia giống như là móng vuốt mèo từng cái từng cái cào vào anh.

Vì dỗ cô, cả hai người đều khó chịu.

Anh một lần lại một lần hôn lên những giọt nước mắt chảy xuống của cô, ngược lại cô dùng móng tay cào làm cả người anh đều là vết đỏ. Cho dù cô khóc thế nào, mắng thế nào, anh đều không dừng lại.

Hai người làm loạn, cuối cùng vẫn là cô đau đến mức hét chói tai.

Anh ôm cô vừa dỗ, vừa chuyển động, cô mang theo tiếng khóc nức nở trực tiếp mắng anh khốn kiếp.

Vẫn ầm ĩ đến nửa đêm.

Cô mất hết sức lực, là anh tiến hành dọn dẹp.

Lục Minh Triết ăn đủ no, mặc dù đau lòng bánh bao nhỏ nhà bọn họ, nhưng mà đến lúc thật sự ra chiến trường, nơi đó của anh không nhịn được.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Ôn Nhiễm kéo tay Lục Minh Triết muốn giúp cô đắp chăn, trong miệng vẫn lẩm bẩm "Lưu manh", "Khốn kiếp".

Lục Minh Triết nghe thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Nghĩ thầm lần sau dù thế nào cũng không để cô mắng nữa.

Lục Minh Triết để Ôn Nhiễm dựa vào trên cánh tay anh mà ngủ, sau đó lại nhìn Ôn Nhiễm đang nhắm mắt ngủ, anh cũng dần dần ngủ thiếp đi.

Tác giả có lời muốn nói: Ôn Nhiễm: Thật TM mệt mỏi đó : )

Lục Minh Triết: Lần sau sẽ chú ý

Ôn Nhiễm: Không có lần sau : )

Lục Minh Triết: Vậy không được