Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 54: Phiên ngoại 1-2



Vào đêm Kiều Dư An đồng ý tổ chức đám cưới, Giang Mộ Trì vui đến không nhịn được, gọi điện thoại cho mẹ Giang thông báo tin vui này, nếu tổ chức hôn lễ, chắc canh hai nhà sẽ rất bận rộn, Giang Mộ Trì cũng là sợ Quyển Quyển nhất thời tâm huyết dâng trào, đến ngày mai lại đổi ý, nên thông báo cho phụ huynh hai nhà, Quyển Quyển muốn đổi ý cũng không được.

Gọi điện thoại xong, Giang Mộ Trì từ ban công đi vào, ngồi xổm xuống nhìn Kiều Dư An đang ngủ say trên giường, hai người quen nhau chưa tới nửa năm, kết hôn cũng chưa tới nửa năm, ai ngờ đã không thể rời bỏ nhau  nhanh như vậy.

Ba mươi ba năm trước, anh không tin vào tình yêu, thứ này quá hư vô mờ mịt, cũng quá mức xa xỉ, anh vẫn cho là tình yêu sẽ chỉ xảy ra vào hai mươi tuổi, hoặc là trong vườn trường, ai biết được, sau ba mươi tuổi, anh còn có thể gặp được tình yêu của đời mình, lại còn xuất hiện đột ngột như vậy.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Giang Mộ Trì là một người cố chấp, đã chọn người nào rồi, thì đời này đến chết cũng không buông tay, nếu Kiều Dư An đã đồng ý, vậy thì đời này cô đừng hòng thoát khỏi anh.

Anh cúi đầu khẽ cười một cái, nghĩ đến cái gia quy chế bừa cho Kiều Dư An kia, không biết sau này nếu cô phát hiện sẽ làm ầm ĩ như thế nào, tóm lại, dù sao giấy kết hôn đã làm rồi, hôn lễ cũng tổ chức, chỉ cần không ly hôn, cô muốn làm ầm ĩ thế nào cũng được.

Giang Mộ Trì đưa tay sờ lên gò má của cô, mềm mềm, giống như tơ lụa thượng đẳng, Giang Mộ Trì cảm nhận được sự mềm mại của phụ nữ tất cả đều nhờ vào Kiều Dư An.

"Ừm, chồng, đi ngủ thôi." Kiều Dư An nhận ra hơi thở của Giang Mộ Trì, nắm chặt tay của anh kéo qua đặt lên cái gối bên cạnh.

"Quyển Quyển." Giang Mộ Trì gọi cô, cô vẫn không có động tĩnh, xem ra đã ngủ rồi, anh đành phải cẩn thận rút tay ra, tắt đèn lên giường, duỗi cánh tay ôm người vào trong lòng, lưng của cô dựa vào ngực của anh, ban đêm yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy nhịp đập của hai trái tim.

Giang Mộ Trì thỏa mãn nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ.

Hôm sau lần đầu tiên Giang Mộ Trì không đi tập thể dục buổi sáng, thức dậy rồi ở trong nhà chờ Kiều Dư An dậy, hơn bảy giờ cô mới dậy, mở to mắt nhìn thấy Giang Mộ Trì, dụi dụi mắt: "Hôm nay em dậy sớm lắm à, sao giờ này anh còn nằm trên giường."

"Quyển Quyển, đã hơn bảy giờ." Giang Mộ Trì nắm chặt cổ tay cô, dụi mắt như vậy chút nữa lông mi rơi vào mắt lại muốn khóc.

"Vậy sao anh còn ở đây, xuống dưới ăn sáng đi?" Kiều Dư An mơ mơ màng màng đứng lên.

"Đêm qua em nói gì, còn nhớ chứ?"

Kiều Dư An cau mày nghĩ một lát, cố ý nói: "Nói gì? Hôm qua em nói nhiều thứ lắm, không nhớ hết, nhưng mà không sao, chắc là không có gì quan trọng." Vừa nói cô vừa xuống giường đi rửa mặt.

Giang Mộ Trì từ phía sau kéo cổ áo cô, Kiều Dư An lại ngã xuống giường, "A..., anh làm gì?"

"Quyển Quyển, em đồng ý với anh sẽ lập tức tổ chức đám cưới." Giang Mộ Trì ôm người ngồi lên đùi.

"A, em đã đồng ý sao? Lúc nào, sao em lại không nhớ." Kiều Dư An vuốt vuốt cổ: "Cổ của em sắp bị anh làm gãy mất."

"Dù sao thì đầu em cũng chả nhớ được gì cả, gãy mất thì thôi." Giang Mộ Trì để tay trên cổ cô, tinh tế vuốt v e, khiến Kiều Dư An rùng mình một trận, hô to: "Giang Mộ Trì, giết người là phạm pháp, anh coi chừng đó." Sắp bị người này hù chết.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Vậy đêm qua nói cái gì, còn nhớ không?" Tay Giang Mộ Trì hướng xuống khoác lên trên xương quai xanh cô, nơi đó vẫn còn vết tích hai người vui vẻ đêm qua, Kiều Dư An run rẩy, vội vàng kéo tay anh xuống, "Ừ, em nhớ rồi, hôn lễ hôn lễ, năm nay sẽ tổ chức, bàn bạc trước đi, mùa thu tổ chức?"

"Được, ngoan." Giang Mộ Trì cúi đầu hôn lên môi cô, rốt cục đã đạt được như ý muốn.

"Hừ, anh tránh ra, em đi rửa mặt, có chút đói bụng rồi." Kiều Dư An đẩy anh ra, đêm qua Giang Mộ Trì quá vui sướng, một khi vui thì sẽ có chút kích động, một khi đã kích động sẽ khiến cho toàn thân cô đau nhức, đói muốn chết, hai người vận động quả thực là lãng phí sức lực.

Có được đáp án mình muốn nghe, Giang Mộ Trì không giày vò cô nữa, buông cô ra đi xuống lầu, từ hôm nay trở đi, phải chuẩn bị cho đám cưới, anh không thể chờ được nữa rồi.

Lúc Kiều Dư An đi xuống vẫn còn chút mơ hồ, thực sự mệt mỏi, ngồi dựa vào ghế dùng bữa sáng, thấy Giang Mộ Trì vẫn bận gọi điện thoại, đợi anh cúp điện thoại mới hỏi anh: "Gần đây anh nhiều việc lắm sao?"

"Cũng tương đối, có một dự án thu mua ở nước ngoài, nhưng đã bàn giao cho người khác làm, ba tháng tới, anh sẽ dành thời gian cùng em chuẩn bị lễ cưới."

"Vậy thì tốt rồi, em muốn mời nhiếp ảnh gia của câu lạc bộ em chụp ảnh cưới có được không?" Thật ra cô muốn tự mình chụp, thế nhưng cô lại không thể phân thân, trong câu lạc bộ có một số người chụp ảnh theo phong cách mà cô thích.

"Có thể, em sắp xếp đi, đến lúc đó cũng có thể mời người của câu lạc bộ đến dự hôn lễ."

"Vậy áo cưới đi đâu đặt?"

"Cái này để anh sắp xếp, thời gian cụ thể còn phải để người lớn bàn bạc một chút, có thể sẽ đi xem ngày lành tháng tốt." Thông thường hôn nhân đại sự đều sẽ đi tìm thầy xem ngày lành tháng tốt.

"Được, dù sao em cũng nhàn rỗi, chỉ sợ anh bận thôi."

"Có bận đến mấy cũng không quan trọng bằng hôn lễ của chúng ta."

"Chồng ơi, moa moa ta." Kiều Dư An cho anh một cái hôn gió.

Giang Mộ Trì không vừa lòng, buông thìa xuống vòng qua người cô hôn một cái mới buông ra: "Anh tới công ty, em từ từ ăn."

"Được rồi, bái bai." Kiều Dư An mím môi, cười đến tít mắt.

Ăn cơm xong cô gọi điện thoại cho mẹ già nói muốn tổ chức đám cưới, mẹ già nghe xong còn hưng phấn hơn cả cô: "Tốt quá, vừa hay gần đây nhàn rỗi, phải mau chóng tổ chức thôi, bằng không tới lúc chị dâu con sinh em bé, mẹ phải đi chăm em bé, đến lúc đó không rảnh để ý tới con đâu."

Kiều Dư An: "..."

"Mẹ, con có phải do mẹ sinh không? Bây giờ đứa cháu chưa ra đời còn quan trọng hơn con."

"Sao con toàn hỏi mấy câu tự rước lấy nhục vậy con, đã nói rồi con là được mẹ nhặt về, yên tâm đi, chờ con mang thai, mẹ sẽ càng yêu đứa cháu ngoại của mẹ hơn, đến lúc đó mẹ chăm con cho con, cũng không biết mẹ chồng con có tranh với mẹ không đây, bằng không thì con sinh đôi đi, mỗi bên một đứa, khỏi giành."

Kiều Dư An bất đắc dĩ, sao lại có người mẹ ruột thế này: "Mẹ, mẹ cho rằng con là heo hả, một lần sinh cả bầy."

"Heo còn đáng tiền hơn con, bây giờ thịt heo đắt cỡ nào, được rồi, mẹ phải sang nhà chị dâu con, không nói chuyện với con nữa, lần sau về nhà nhớ mang hai cân thịt heo qua, bằng không mẹ cũng không mở cửa." Nói xong mẹ Kiều liền cúp điện thoại.

Kiều Dư An: "..."

Móa, vô cùng xác thực không còn gì nghi ngờ, cô là được nhặt về.

Nắm điện thoại đi lên lầu, gửi tin vào group chat của hội chị em: "Các chị em, mình muốn tổ chức đám cưới, mọi người có rảnh tới làm phù dâu cho mình không?"

Tin nhắn gửi đi nửa ngày rồi không ai trả lời, giống như một cơn gió bấc thổi qua, lạnh chết người.

Kiều Dư An thở dài, đám chị em này đêm qua không biết đi đâu chơi, tới giờ này chưa ai chịu rời giường, không chịu nổi nữa, cô bấm dãy số gọi cho Lâm Tự Cẩm.

Cũng không đợi Lâm Tự Cẩm mở miệng, cô đã nói một tràng không ngừng: "Cẩm Cẩm à, cậu phải học hỏi mình, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, giờ này cậu còn chưa chịu rời giường, đêm qua lại thức đêm đúng không, cậu có biết không, thức đêm sẽ trọc đầu, sẽ già đi, nói không chừng sẽ còn ảnh hưởng sinh hoạt vợ chồng sau này, cậu kiềm chế một chút..."

"Là anh, Chu Cố, Cẩm Cẩm còn đang ngủ." Bên kia vang lên một giọng nam.

Kiều Dư An hóa đá...Chuyện gì thế này, cô nhìn lại điện thoại, đích thật là số điện thoại của Lâm Tự Cẩm

Cô nuốt ngụm nước miếng: "Chu Cố, anh sao…?" Cô thật sự nói không nên lời.

"Chờ Cẩm Cẩm tỉnh dậy rồi giải thích cho em, anh cúp máy trước, đi làm bữa sáng cho cô ấy."

Châu Cố đã cúp máy từ lâu, Kiều Dư An vẫn chưa lấy lại tinh thần, vô cùng lộn xộn.

Cách đây không lâu Châu Cố còn xin cô số điện thoại của Lâm Tự Cẩm, hiện tại chiếm số điện thoại của Lâm Tự Cẩm thành của mình rồi? Cẩm Cẩm còn đang ngủ, đi làm bữa sáng cho Cẩm Cẩm, nghe sao cũng thấy mập mờ thế này.

Kiều Dư An ném mình xuống giường, cô cảm thấy quyết định tổ chức hôn lễ sớm là đúng đắn, bằng không không bao lâu nữa cô sẽ thiếu mất một phù dâu, Lâm Tự Cẩm và Chu Cố có phải nhanh quá rồi không, Chu Cố không phải mới trở về không bao lâu sao, hai người này nối lại tình cũ có chút nhanh.

Bất quá nghĩ đến Cẩm Cẩm và Chu Cố nối lại tình xưa, có được hạnh phúc, lại cảm thấy hưng phấn, năm nay thật may mắn, Lâm Tự Cẩm và Chu Cố trùng phùng, cô gặp được Giang Mộ Trì, kết hôn với Giang Mộ Trì, dùng nửa đời sau của mình đi cược, may mắn cược thắng, giờ phút này cô mong chờ mau đến ngày đám cưới.

Kiều Dư An lăn một vòng trên giường, hưng phấn trở lại, quay sang gửi Wechat cho Giang Mộ Trì: 【 Chồng ơi, em nhớ anh lắm, moa moa ta { thả tim} 】

Bên kia Giang Mộ Trì mới đến công ty, nhận được Wechat của cô, ngồi xuống trả lời trước:【  ừm, ở nhà ngoan. 】

Kiều Dư An: 【 vậy anh có nhớ em không? 】

Kiều Dư An ngồi dậy, đang chờ anh hồi âm, tên Wechat của Giang Mộ Trì vẫn như lúc đầu hai người gặp nhau cô đặt cho anh: "Tảng băng đẹp trai giàu có", bây giờ nghĩ lại, đẹp trai giàu có là thật, tảng băng thì chưa chắc, nghĩ vậy, Kiều Dư An sửa lại: "Ông xã thân yêu".

Giang Mộ Trì nhếch môi, dùng mu bàn tay xoa xoa cằm, trả lời cô: 【 không nhớ lắm, không có em gây rối cảm thấy dễ tập trung làm việc hơn. 】

Kiều Dư An mà ở bên cạnh, Giang Mộ Trì cũng đừng nghĩ sẽ làm việc cho tốt, cô tinh lực dồi dào, sức sống tỏa ra bốn phía, giống như một mặt trời nhỏ, không biết mệt.

【  hừ, vậy em cũng không nhớ anh, tạm biệt! 】thẳng nam kiểu gì, mà không biết dỗ dành người ta, quá đáng!

Một lát sau, Giang Mộ Trì trả lời cô: 【 ngoan, đừng quậy nữa, anh đi làm rồi, mỗi giây mỗi phút đều nhớ em, nếu em không bận gì thì xem thử nên chọn dịch vụ cưới hỏi nào, chờ một chút anh gửi vào hộp thư cho em. 】

【 vậy còn nghe được】

Kiều Dư An không kiếm chuyện nữa, từ sau khi hai người mở lòng với nhau rồi, cô cứ dính lấy Giang Mộ Trì, mở miệng ra là thích anh yêu anh, mặc dù Giang Mộ Trì sẽ không thường xuyên nói mấy lời sến súa, nhưng Kiều Dư An có thể cảm giác được, tình cảm hai người đều giống nhau.

Chạy tới thư phòng bật máy tính lên, tìm một bộ phim xem đỡ trước, không lâu sau, Giang Mộ Trì gửi mail qua, cô tùy ý xem một chút, đều là những công ty dịch vụ cưới hỏi có tiếng ở Vân Thành, mấy công ty này đều có hợp tác với câu lạc bộ cô.

Nhìn vào phần giới thiệu những đám cưới mà họ đã làm trước đó, cuối cùng ưng ý được hai chỗ, công ty hôn lễ Huề Thủ và công ty hôn lễ Hảo Hợp, hôn lễ của anh trai và chị dâu là giao cho công ty hôn lễ Huề Thủ làm, bố trí hết sức hài lòng, khi đó cô cảm thấy rất tốt, rất cảm động, mà bên còn lại thì hợp tác với câu lạc bộ cô đã lâu, cũng nằm trong phạm vi lựa chọn của cô.

Chờ Giang Mộ Trì xong việc rồi, sẽ cùng anh thảo luận một chút, xem bên nào tốt hơn, đứng lên duỗi cái lưng mệt mỏi, mười một giờ rồi, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại từ Lâm Tự Cẩm, vừa kết nối xong, Kiều Dư An liền cười ha hả, cười đến không ngừng lại được.

"Kiều Dư An, cậu bị động kinh à, đừng có dùng nụ cười xấu xa đó làm ô nhiễm lỗ tai của mình được không?" Lâm Tự Cẩm nói rất to, nhưng gương mặt cô đã đỏ thành cà chua.

"Lâm Tự Cẩm, cậu đừng lớn tiếng như vậy, mình nghe thấy mà, cái tật phô trương thanh thế của cậu tới bao giờ mới sửa hả?" Kiều Dư An vuốt vuốt lỗ tai, cô gái này mỗi khi chột dạ đều làm bộ dạng này, còn ai hiểu rõ hơn cô nữa.

"Không sửa được."

"Cũng phải thôi, dù sao cũng có người nuông chiều, Cẩm Cẩm, cậu hành động nhanh thật, mình mới gặp Châu Cố mấy ngày trước, mà bây giờ hai cậu đã ở chung rồi?" Kiều Dư An cũng thật sự bội phục tốc độ của Châu Cố.

"Cậu gặp Châu Cố lúc nào, sao không nói cho mình biết?" Lâm Tự Cẩm bị nói đến đỏ cả tai.

"Ờ, quên mất, tình hình bây giờ là như thế nào, mới sáng sớm sao cậu lại ở cùng anh ấy, sẽ không nối lại tình xưa nhanh thế chứ?" Kiều Dư An cười đê tiện, cách điện thoại cũng có thể đoán được biểu cảm hiện giờ của cô.

"Không có, không có gì xảy ra cả, tóm lại không phải như cậu nghĩ, khi nào cậu mới chịu tẩy cái não đen tối của cậu, suy nghĩ trong sáng lên có được không?" Lâm Tự Cẩm cả giận nói.

"Chậc chậc, được, mình lười cãi với cậu, mình muốn tổ chức đám cưới, trước khi mình cưới cậu không được phép đồng ý với Chu Cố, cậu còn phải làm phụ dâu cho mình."

Kiều Dư An cong cong môi, Chu Cố, ngại quá đi, chỉ có thể xin lỗi trước.

"Cậu có bệnh hả, mình sẽ không quay lại với Chu Cố đâu, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, chị đây sẽ đi tìm tiểu thịt tươi trẻ đẹp, ai mà cần anh ấy."

"Được lắm, có khí phách, mình chờ cậu mang một tiểu thịt tươi trẻ đẹp trở về." Kiều Dư An bĩu môi, cô còn lâu mới tin lời Lâm Tự Cẩm.

Nói nhảm vài câu, Lâm Tự Cẩm bên kia có điện thoại, hai người liền cúp máy, 11:30, sắp tới giờ cơm rồi, Kiều Dư An xuống lầu thấy chị Triệu đang làm vài món ăn.

Tâm huyết dâng trào: "chị Triệu, trong nhà có hộp cơm không? Em muốn mang cơm cho Giang Mộ Trì."

"Có, để tôi tìm, ở chỗ này." Chị Triệu đưa cho cô một hộp cơm giữ nhiệt màu xanh.

Kiều Dư An gửi tin nanh cho Giang Mộ Trì: 【 buổi trưa hôm nay có kinh ngạc, đợi ở văn phòng đừng đi đâu, vợ hiền xinh đẹp quyết định đưa cơm trưa tình yêu đến cho anh. 】

Giang Mộ Trì trả lời rất nhanh:【 đã nhận được tin, cảm ơn bảo bối. 】

Kiều Dư An ăn cơm nhanh chóng, sau đó lái xe đến công ty đưa cơm cho Giang Mộ Trì.

Bởi vì Kiều Dư An muốn qua đây, cho nên giữa trưa thư ký hỏi anh trưa nay muốn ăn gì, Giang Mộ Trì liền từ chối: "Trưa nay An An sẽ đến, không cần đặt cơm cho tôi."

"Vâng." Thư ký đáp, sao cảm thấy giọng điệu này của Giang tổng như đang khoe khoang nhỉ?

Chậc chậc, vẫn là đi trước cho chắc, không muốn ăn thức ăn cho chó đâu.

Kiều Dư An lái xe đến bãi đỗ xe dưới hầm, đi thang máy thẳng tới tầng cao nhất văn phòng, văn phòng rất yên tĩnh, giờ này tất cả mọi người đều đi ăn cơm trưa, cô hắn giọng, gõ cửa: "Giang tổng, món ăn của ngài đã tới."

Giang Mộ Trì mấy bước đi qua, kéo cửa ra, nắm chặt cổ tay cô kéo vào, cúi đầu hôn cô một cái: "Vất vả bảo bối rồi, thời tiết nóng thế này."

"Hì hid." Kiều Dư An còn cảm thấy chưa đủ, nhón chân lên hôn anh một cái: "Nhanh ăn cơm đi."

Hai người ngồi vào ghế sô pha, Kiều Dư An mở hộp ra, ba món ăn, không tiện mang canh nên không mang đến.

"Nhanh ăn đi, em đi dạo." Kiều Dư An đứng trước cửa sổ sát đất, đã tới văn phòng này rất nhiều lần, có điều mỗi lần đều là cảm giác khác nhau, bàn làm việc Giang Mộ Trì là màu đen, cô đi qua ngồi vào ghế làm việc, cảm thán một câu: "Cái ghế này thoải mái thật, bao nhiêu tiền?"

"Không rõ, đợi chút nữa hỏi thư ký."

"Bỏ đi, dù sao công việc em cũng không mệt lắm, không cần đến cái này." Đồ trong văn phòng Giang Mộ Trì, có thể rẻ sao, ngồi trên ghế xoay một vòng, cô thoải mái đến muốn ngủ.

"Lại đây." Giang Mộ Trì vẫy tay.

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?" Kiều Dư An xách mông đi qua, bị Giang Mộ Trì kéo ngồi lên đùi, hỏi cô: "Ăn no chưa?"

"Em đương nhiên ăn no rồi, anh xem bụng em căng thế này." Kiều Dư An kéo tay anh qua sờ.

Giang Mộ Trì bật cười, phần bụng mềm mại dưới lòng bàn tay: "Ừm, xem ra là ăn no rồi."

"Anh ăn nhanh đi, đừng ôm em, không tiện ăn cơm." Kiều Dư An xuống khỏi người anh ngồi sang một bên, nhìn anh ăn.

Ăn cơm xong, Giang Mộ Trì dọn dẹp hộp cơm, rửa mặt một cái ra thấy Kiều Dư An giống như có chút buồn ngủ, "Muốn ngủ trưa rồi?"

"Ừm, anh ăn xong rồi à, xong rồi thì em về, buồn ngủ quá." Kiều Dư An nói còn ngáp một cái.

"Ngủ ở đây đi, vừa vặn anh cũng muốn ngủ trưa một chút." Giang Mộ Trì đi qua khóa cửa văn phòng, trở lại bế người từ ghế sô pha lên đi vào phòng nghỉ bên trong, đây là một phòng ngủ nhỏ, có cả phòng tắm và nhà vệ sinh.

Trước khi kết hôn, nếu thỉnh thoảng bận rộn, ban đêm anh sẽ không về nhà, ở lại văn phòng chịu đựng một đêm, sau khi kết hôn, phòng ngủ này ít được sử dụng.

Vừa dính vào giường, Kiều Dư An liền lăn hai vòng vào trong, Giang Mộ Trì cởi giày cho cô: "Ngủ đi, anh cũng nghỉ ngơi một lát."

Giang Mộ Trì thay áo ngủ nằm xuống, kéo người vào trong lòng ôm chặt, thời tiết nóng thế này, ôm nhau mở máy lạnh cũng không chê lãng phí điện.

"Chồng, em có xem qua mấy công ty dịch vụ cưới hỏi, anh cảm thấy bên nào tốt?" Nằm trong lòng anh, Kiều Dư An lại không ngủ được.

"Huề Thủ và Hảo Hợp hai chỗ này cũng không tệ."

"A..., em cũng thấy vậy, chúng ta có phải là tâm ý tương thông không?" Kiều Dư An ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, như thể có hàng vạn ngôi sao trong mắt cô.

Giang Mộ Trì cúi đầu hôn lên mắt cô một cái: "Ừm, em thích cái nào?"

"Em thích Huề Thủ, cái tên này êm tai, em hi vọng, hai chúng ta có thể dắt tay nhau đi đến cuối đời."

"Được, vậy trăm năm hảo hợp không tốt sao?" Giang Mộ Trì nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen.

"Cũng không tệ, nhưng em vẫn thích Huề Thủ hơn."

"Được, vậy thì chọn nhà này, để anh sắp xếp, nhanh ngủ đi, hai giờ anh phải dậy làm việc."

"Vâng, ngủ ngon."

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại chủ yếu chính là ngọt, không có gì đặc biệt.