Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ

Chương 15: Ra Trận




Dạo gần đây, Hạo Hiên luôn có cảm giác mình bị theo dõi.
Mặc dù trong quân doanh thế nào cũng có người của triều đình cài cắm để quan sát động thái của hắn.

Nhưng cảm giác lần này rất lạ, Hạo Hiên không nhận thấy ác ý từ đối phương.

Hơn nữa người này rất lanh lẹ, không bao giờ để hắn bắt kịp ánh mắt.
Giống như đêm nay vậy, sau khi cả doanh trại đã chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác đó lại đến.
Hạo Hiên chậm rãi buông xuống văn thư cùng kế hoạch trên tay, cuộn giấy da cất vào trong hòm gỗ khoá lại.

Tiếp theo liền cầm lấy kiếm của mình giắt bên hông, bước ra ngoài doanh trướng.

Xung quanh chỉ có lính gác và đội binh sĩ đi tuần đêm nhìn thấy hắn liền cúi chào.

Khí tức kỳ lạ ban nãy rất nhanh lại tiêu biến.

Hạo Hiên nhíu mày, hắn đến hỏi lính canh mặc dù đã rõ câu trả lời.
- Ngươi canh gác nãy giờ không thấy có gì lạ chứ?
- Bẩm vương gia, không có.
Hạo Hiên gật gật đầu, quyết định tự mình đi một vòng quanh doanh trại xem thử.

Nếu có Chu Tử Dụ ở đây thật tốt, không con ruồi nào có thể lọt qua mắt của y.

Gió đêm hiu hiu thổi, cả quân doanh tĩnh lặng chìm vào trong màn đêm tối.

Chỉ có tiếng lửa lách tách cháy trong chậu than, thi thoảng lại bị gió tạt thổi bùng lên.

Hạo Hiên đi hết một vòng cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường bèn chán nản trở về doanh trướng nghỉ ngơi...
...
- Y sư đại nhân chưa ngủ sao?
Tiểu binh nhỏ thó chắc chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi.

Ban ngày chạy việc vặt được sắp xếp ở cùng Trác Thụy.

Đang ngủ say thì y vén màn đem theo gió lạnh làm tỉnh giấc.
Thiếu niên chống tay ngỏng đầu dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn y, lơ mơ cất tiếng hỏi.
- Ta vừa đi giải về, đánh thức đệ sao? Mau mau ngủ tiếp, ngày mai còn lên đường.
- Vâng, đại nhân cũng ngủ đi...!Khò...!khò...
Tiểu tử vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, ban ngày lại vất vả hành quân rất nhanh vừa nói xong đã nằm xuống dễ dàng ngáy to.

Trác Thụy nhìn cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu cười.

Y cẩn thận tiến tới đắp tấm chăn gai lên ngực cho thiếu niên.

Lại để ý dưới chân tiểu tử đã nổi lên bong bóng nước.

Thấy vậy Trác Thụy lại nhẹ nhàng bôi thuốc tê lên giúp thiếu niên, dùng kim nhỏ chích vỡ bọc nước rồi lấy rượu thuốc ra chấm lên.

Một loạt động tác mây trôi nước chảy, thần không biết quỷ không hay đã băng bó xong xuôi hai bàn chân của tiểu binh nọ.
Làm xong tất cả Trác Thuỵ lại dùng rượu mạnh rửa tay, theo thói quen sắp xếp lại dược liệu trong túi một lượt mới yên tâm lên giường tạm đắp chăn.
...
Chuyện Trác Thụy xuất hiện ở quân doanh với thân phận y sư, Hạo Hiên tất nhiên không biết.

Nhớ đến tối hôm ấy, sau khi Hạo Hiên rời đi.

Trác Thụy cũng lập tức sắp xếp đồ đạc đi theo đoàn quân.

Trước đó y đã lường trước có ngày Hạo Hiên sẽ được điều ra trận nên đã bỏ ra không ít vàng.

Mua chuộc một y sư tham sống sợ chết, sau đó đường đường chính chính dùng danh tính của hắn trở thành đại phu trong doanh.
Vậy nên cái người thường xuyên theo dõi Hạo Hiên mấy ngày nay chính là Trác Thụy.

Bình thường ra ngoài y thường đeo lên một chiếc khăn che mặt.


Với thân phận y sư của mình, các binh sĩ đều rất tôn trọng, không ai dò xét y.

Thậm chí bọn họ còn thường xuyên đem đến cho Trác Thụy thứ này thứ kia.

Dù sao ai cũng hi vọng đến khi bản thân bị thương trên chiến trường, sẽ được đại phu để ý chăm sóc.
Trác Thụy cũng không phải người hẹp hòi, cho dù binh lính không tặng này tặng kia.

Y cũng dốc hết sức chữa trị cho họ.

Bởi người lính sẵn sàng hi sinh mạng sống vì đất nước, dùng thân thể máu thịt để bảo vệ người dân mẫu quốc.

Bọn họ xứng đáng được tôn trọng và chữa trị tận tình.

Nếu vì ba thứ quà cáp mà xem trọng bên nặng bên nhẹ, vậy thì hai chữ đại phu này không cần nhận nữa.
Tất nhiên cũng có một vài trường hợp ngoại lệ.

Giống như một số quân sĩ không biết điều nghe lời kẻ xấu ở sau lưng nói xằng nói bậy.

Bàn luận về Đức Vương mấy năm nay ở kinh thành không nghiêm túc thế nào.

Hoang dâm vô độ dẫn đến thân thể không còn như xưa, đến lúc ra trận sợ đến kiếm cũng không cầm nổi...
Nghe thấy người khác nói xấu đệ đệ như vậy, Trác Thụy đâu có chịu để yên.

Trong quân doanh không được phép náo loạn đánh nhau thì y dùng độc.

Nhẹ thì cho bọn chúng ngứa ngáy ghẻ lở, mọc lẹo ở lưỡi.

Nặng thì để ngươi bĩnh ra quần cả một ngày để xem ai mới không cầm nổi kiếm.
Tất nhiên mấy binh sĩ đến trị bệnh không thể đoán ra được y sư đang chu đáo đưa thuốc cho bọn chúng chính là nguyên nhân.


Dù sao mệt không mở được mồm thì sẽ không rảnh rỗi tụ tập nói xấu người khác nữa.
...
Bẵng đi nửa tháng, đoàn quân do Trác Thụy dẫn đầu đã đi đến gần thành Lăng Tiêu.
Thành chủ cùng binh sĩ bên trên cả tháng nay sống trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thấy cứu binh thì như trút được gánh nặng.
Giặc Ô Mông nhìn thấy số lượng quân cứu viện của Trường Lạc không nhiều lập tức lao đến đánh phủ đầu.

Rất nhanh bị Hạo Hiên dẫn dụ vào tròng, hai cánh quân của Quan Sơn Quân, Chu Tử Dụ cùng Trần đại nhân ăn nằm ở dề trong rừng cũng bất ngờ ùa ra, vây địch ở giữa thương vong vô số.
Lần đầu trong những trận công thành năm nay bị ăn đòn đau như vậy giặc Ô Mông vội vã phá vòng vây rút chạy về phía bên kia.

Trận này quân ta vừa đến đã diệt được ba mươi vạn quân giặc.

Danh tiếng Đức Vương lại một lần nữa vang dội trong lòng quân sĩ.

Thành chủ Lăng Tiêu vui mừng mở cổng thành đón đoàn quân chiến thắng tiến vào.
Sở dĩ lần này cánh quân của Hạo Hiên đi chậm không chỉ vì phô trương thanh thế đánh lạc hướng địch mà trên đường đi cũng không ngừng nhận lương thảo từ các thành khác.

Chuẩn bị cho trận đánh lớn giành lại tất cả các thành trì đã bị Ô Mông chiếm đóng...
Trác Thụy ở trong đoàn quân vừa bận rộn cứu giúp người bị thương, vừa trọn vẹn nhìn thấy bóng dáng người trong lòng.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, nam tử mặc giáp trụ nhuốm máu, lưng đeo cung tiễn, kiếm giắt bên eo, phi ngựa như bay trên chiến trường.

Còn đẹp hơn bức vẽ anh hùng mà dân gian vẫn lưu truyền về hắn....