Khi biết mình đã bị lừa thì Thượng Quan Diệp An cũng có chút không vui, nhưng đêm hôm đó cô đã có buổi trò chuyện thân mật với Thượng Quan Tịch Mộng, chị ấy đã nói con người con người của Cảnh Vân Trình không tồi, trước kia Lâm Quân Nhi từng hi vọng chị ấy và anh sẽ nên duyên với nhau, nhưng có lẽ hai người họ chỉ thích hợp làm bạn mà thôi.
Thượng Quan Diệp An sau khi nghe chị gái mình nói về những ưu điểm của Cảnh Vân Trình thì cũng có nhiều suy nghĩ ở trong lòng, vốn dĩ cô không có ác cảm với anh, chỉ là theo như cô nhìn thấy thì Cảnh Vân Trình sống quá cảm xúc, mà những người sống theo cảm xúc thì rất khổ, cô lại không thích những người như vậy. Tuy nhiên, Thượng Quan Tịch Mộng lại phản bác cái ý kiến này, ông Trời tạo ra con người, cho họ có cảm xúc là để quan tâm, thấu hiểu và chia sẻ với nhau, không phải vì nó mà càng ngày càng xa cách nhau.
Đến cả một người khó tính như chị Tịch Mộng, một người kĩ tính như chị Quân Nhi đều nói giúp Cảnh Vân Trình, thì anh chắc hẳn vẫn còn nhiều điều có thể thỏa mãn được suy nghĩ về tiêu chuẩn của cô.
[…]
Buổi sáng ngày hôm sau, Thượng Quan Diệp An đã hoàn thành một buổi công tác dài nên tuần này cô đã được nghỉ phép, còn Cảnh Vân Trình thì anh cũng chỉ ở trong nhà cùng cô và không hề có chút gì gọi là than vãn cả. Hai người họ ngồi ở phòng khách, mỗi người một việc hoàn toàn không quan tâm đến nhau, nhưng đến giờ trưa thì Cảnh Vân Trình lại là người thúc giục cô đi dùng cơm.
Ngồi trên cùng một bàn ăn, mỗi người ăn phần của mình, chẳng có chút tương tác nào cả, nhưng Thượng Quan Diệp An lại cảm thấy có gì đó không đúng. Đợi khi dùng cơm xong thì cô cũng đã gọi đến phòng của mình để nói chuyện cho rõ ràng, Cảnh Vân Trình cũng rất vui vẻ mà đi vào trong phòng, sau đó thì Thượng Quan Diệp An đã để anh ngồi trên giường, còn cô thì đứng ở gần ban công, nói:
- Bản hợp đồng của chúng ta không có hiệu lực pháp lý, nên tôi yêu cầu anh đổi lại một hợp đồng khác.
Tuy nhiên thì Cảnh Vân Trình đâu có ngu, khó khăn lắm mới dụ được cô ký tên vào mà, làm gì có chuyện thay đổi chứ. Anh vẫn ngồi ở đó và không trả lời gì cả, Thượng Quan Diệp An tức giận liền đi đến trước mặt anh, nhíu mày, nói:
- Anh có nghe tôi nói không?
- Anh không có điếc, vẫn nghe hiểu những gì em nói. Chỉ là anh đâu có ngu?
- Cảnh Vân Trình, rốt cuộc là anh muốn gì đây?
Nghe được câu hỏi đúng trọng tâm, Cảnh Vân Trình liền ôm lấy cơ thể của cô, sau đó thì cả hai đều ngã xuống giường, suýt chút nữa là môi chạm môi, Cảnh Vân Trình có chút tiếc nuối, sau đó anh liền nói:
- Anh muốn cưới em.
Thượng Quan Diệp An không đáp, sau đó thì anh lại tiếp tục ôm chặt lấy cơ thể của cô, sau đó nói tiếp:
- Rõ ràng là em cũng có tình cảm với anh, tại sao em lại chối bỏ nó?
Ngay lúc này, cô liền lập tức chống tay muốn đứng dậy, nhưng Cảnh Vân Trình đã biết trước nên anh đã kéo lấy tay cô, hoàn toàn đem cơ thể nhỏ nhắn của cô ôm vào lòng, nếu như cô không cho anh được một câu giải thích thuyết phục thì anh sẽ không buông ra.
- Tôi không muốn ở bên cạnh một người vẫn chưa quên được người yêu cũ. Tôi không phải kẻ thay thế.
- Ai nói em là kẻ thay thế?
Đến đây rồi thì Thượng Quan Diệp An cũng phải thành thật nói, trước kia thì cô và Trần An Vy đã có một cuộc trò chuyện nhỏ, cô ta nói lúc trước Cảnh Vân Trình rất quan tâm cô ta, nhưng sau đó do cô ta không biết anh có tình cảm với mình nên đã tìm một người bạn trai khác. Bây giờ thì cô ta đã hối hận rồi thì Cảnh Vân Trình lại luôn miệng phủ nhận tình cảm, hơn nữa những người trong công ty ai cũng nói Trần An Vy mới là nữ chủ nhân tương lai.
Cảnh Vân Trình nghe cô nói mà chỉ biết cười, sau đó liền đưa tay véo lấy gương mặt của cô, nói:
- Như vậy mà còn nói là em không ghen?
Thượng Quan Diệp An liền có chút ngượng, cô vùng vẫy rồi thoát khỏi vòng tay của anh, đi ra bên ngoài ban công. Nhưng Cảnh Vân Trình lại đứng dậy, sau đó từ đằng sau ôm lấy cô, nói:
- Chuyện cô ta nói không tính. Anh nói mới được tính.
- Cảnh Vân Trình, anh có nhiều ong bướm như vậy thì còn tìm tôi làm gì? Anh muốn chơi đùa thì tìm người khác, tôi không có thời gian chơi đùa với anh!
Bây giờ, Cảnh Vân Trình biết rõ chuyện của Trần An Vy đã quá lắm rồi, nên anh có giải thích thế nào thì cô cũng sẽ không tin. Cuối cùng, anh đã lấy điện thoại ra, sau đó là gọi cho Phó Thiên Sắt, còn không quên bật loa ngoài cho cô cùng nghe.
- [Cảnh tổng? Anh có gì dặn dò sao?]
- Trần An Vy đã bôi nhọ danh dự của tôi, bịa đặt vu khống tôi. Trực tiếp sa thải và khởi kiện cô ta đặt điều!
Cô nghe anh nói vậy liền có chút giật mình, nhưng Phó Thiên Sắt hoàn toàn không hỏi lại là thật hay giả mà đã ngay lập tức nhận lệnh, chứng tỏ rằng Phó Thiên Sắt và Cảnh Vân Trình đều không phải đang diễn. Cô đưa mắt nhìn anh, nói:
- Không cần như vậy.
- Cần chứ, khiến em hiểu lầm anh nhiều như vậy thì thế này vẫn còn rất nhẹ cho cô ta.
- Cảnh Vân Trình…
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, còn không ngần ngại mà hôn lên bàn tay của cô, nói: