Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh

Chương 36: Viết Văn





Lâm Sơ Tuệ lập một nhóm nhỏ tên là [Chị em bạn dì trường Trung học số 1 Nam Thành 2]Cô add Hứa Gia Ninh, Lục Trì, Chương Thừa Vũ và Lục Điềm Bạch vào nhóm.[Mở thêm nhóm này là để bàn chút chuyện liên quan đến học thần.]Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland.

Bản copy sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Chương Thừa Vũ: [Mùi âm mưu nồng nặc quá.]Lục Trì: [Chuốc say cậu ta sau đó…?]Lâm Sơ Tuệ gửi một cái nhãn dán *xem thường*, sau đó nói ra sự hoài nghi của mình về vụ việc Bút Tiên.Lục Trì: [Thế rồi bà dự định làm gì, chơi bút tiên lần nữa để mời chú Lâm hiển linh lần nữa sao?]Lâm Sơ Tuệ: [Cho nên muốn mọi người hợp sức nghĩ xem có cao kiến gì chứng minh được Tiêu Diễn là ba tôi không.]Chương Thừa Vũ: [Tôi cảm thấy người như chú Lâm không có nhiều khả năng sẽ dính líu đến tên xấu xa như Tiêu Diễn đâu.

Nếu như chú Lâm là kiểu người mưu mô như học thần, đám tụi này đã sớm bị kẹo dẻo QQ độc chết rồi.]Lâm Sơ Tuệ: [Dù chỉ có 0.1%, tôi cũng muốn thử.]Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.


Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland.

Bản copy sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lục Trì: [Nếu như không phải cậu ta thì sao, bà có thể nén được sự thất vọng không? Đã nhiều năm thế rồi, bà nên buông xuống đi.

@ Lục Điềm Bạch, ra khuyên bạn thân của mày đi.]Lục Điềm Bạch: [@ Lâm Sơ Tuệ, tôi thực sự cảm thấy Tiêu Diễn không có điểm gì giống chú Lâm cả.

Họ hoàn toàn là hai người khác biệt.]Lâm Sơ Tuệ: [Kỳ thật chuyện này là @ Hứa Gia Ninh khơi nào, bạn yêu có thể phản biện với anh ta vài hiệp.]Lục Điềm Bạch: [A, cái này… Kỳ thực đôi khi tôi cảm thấy học thần và chú Lâm cũng có vài điểm giống nhau.

Đây nhé đều đối xử rất tốt với bà, đều ủng hộ bà vô điều kiện!]Lục Trì: [...][Tại sao tôi lại có một đứa em gái gió chiều nào theo chiều nấy như này chứ??]Chương Thừa Vũ: [Chơi bút tiên thêm lần nữa tôi thấy khá vô ích.

Nhưng mà hiện tại tôi đang có hứng thú với mấy vấn đề tâm linh, hơn nữa đang theo dõi mấy bài post của page [Giải mã những hiện tượng bất thường].

Bọn họ chuyên nghiên cứu về tâm linh, những hiện tượng không thể giải thích được bằng khoa học.

Hay chúng ta liên lạc họ đến xem thử, rốt cuộc Tiêu Diễn có vấn đề hay không?]Lâm Sơ Tuệ: [Có thể không, chúng ta cố gắng hẹn Tiêu Diễn ra.

Chỉ có duy nhất cơ hội này thôi đó.]Chương Thừa Vũ: [Họ có cơ sở offline ở Nam Thành, nghe nói làm ăn khá được.


Muốn hẹn thì phải liên lạc sớm.

Tử mã đương hoạt mã y (*), chúng ta cứ thử 1 lần xem xem.](*) 马当活马医 Tử mã đương hoạt mã y: liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng.Lâm Sơ Tuệ: [Tôi thấy được đó, Bạch Tuộc đại ca đáng tin cậy mà.]Lục Trì: [Cuối tuần học thần bận làm thêm, bà thuyết phục cậu ta kiểu gì để học thần chấp nhận hy sinh thời gian kiếm tiền quý giá để đến làm chuột bạch cho bà?]Lâm Sơ Tuệ: [Yên tâm tôi đã đồng ý với cậu ấy sẽ tham gia giải thi viết văn.]Lục Trì: [Mọe! Bà tham gia giải thi viết văn??? Viết cái gì???]Lâm Sơ Tuệ: [Chưa nghĩ ra! Mới nghĩ đại khái được đề tài để viết thôi! Không biết có giành nổi giải thưởng không?]Lục Trì: [Bà còn muốn giật giải?]Lâm Sơ Tuệ: [Chỉ cho phép học thần mỗi lần dự thi giành giải này giải nọ, còn không cho phép đám học sinh cá biệt thỉnh thoảng lấy giải thưởng viết văn hay sao?]Lục Trì: [Có chí khí!]Lâm Sơ Tuệ: [Tôi đã nghiên cứu rồi, lần thi viết văn này, có sự tham gia đánh giá, chấm điểm của các thầy cô giáo trường khác, chỉ duy nhất một học sinh có được số phiếu cao nhất mới có cơ hội cầm giải thưởng.

Tôi quyết định thử sức một phen.]Cẩn thận, tỉ mỉ suy ngẫm hiện tại Lâm Sơ Tuệ đã vào danh sách sổ đen của tất cả các thầy cô trong trường, xem chừng nếu giám khảo là giáo viên trường bọn họ, chỉ cần nhìn thấy tên Lâm Sơ Tuệ, chắc chắn sẽ gạch thẳng.Lục Điềm Bạch: [Tốt lắm! Rất được đó! Vô cùng hoan nghênh bạn yêu tham gia tranh tài giật giải.

Đến lúc đó bọn tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho bà.]Lâm Sơ Tuệ: [Cân nhắc đến sự nổi tiếng không kém gì idol của học thần, tôi đã vạch ra kế hoạch “ké fame” của cậu ta rồi! Tiêu đề tôi chọn là "Cuộc sống thường ngày của cậu bạn học thần cùng bàn" các đồng chí thấy sao?]Lục Trì: [Căn cứ vào nhiệt độ phủ sóng của học thần, bà chọn tiêu đề này đúng là cao tay.]Lâm Sơ Tuệ: [Đúng không nào?]Chương Thừa Vũ: [Tôi đề nghị bà nên đổi cái tên đó đi! Tiêu đề này...!chưa đủ giật tít.]Lâm Sơ Tuệ: [Bạch Tuộc đại ca có cao kiến gì?]Chương Thừa Vũ: ["HOT! NHỮNG BÍ MẬT CHƯA TỪNG BẬT MÍ, KHIẾN TOÀN TRƯỜNG SỬNG SỐT CỦA HỌC THẦN! HÓA RA LÀ…"]Lâm Sơ Tuệ: [Bạch Tuộc đại ca quá đỉnh! ]Lục Trì: [Được đó!]…Ban đêm, Lâm Sơ Tuệ đột nhiên cảm hứng dâng trào, thức đến tận sáng hoàn thành bài viết, ngay hôm sau đã nộp lại cho bạn ủy viên ban tổ chức cuộc thi.Vừa bước ra thì bất ngờ chạm trán Hứa Gia Ninh cũng đến nộp bài.“Anh trai hờ của tôi cũng muốn tham gia giải thi viết lần này à?”Hứa Gia Ninh mặt không đổi sắc, hếch cằm trào phúng: “Đến học sinh cá biệt cũng tham gia, vì sao tôi lại không thể chứ?”Lâm Sơ Tuệ vươn người, liếc qua tiêu đề của cậu ta.“HOT! HỒNG LÂU MỘNG - NHỮNG BÍ MẬT CHƯA TỪNG BẬT MÍ! SỰ THẬT KHIẾN NGƯỜI TA KHÔNG DÁM TIN! GIẢ BẢO NGỌC VÀ LÂM ĐẠI NGỌC VẬY MÀ…”“...”Miệng Lâm Sơ Tuệ thoáng co giật: “Cậu… thật sự tin cái ý tưởng nhảm nhí kia của Bạch Tuộc đại ca à?”Hứa Gia Ninh nghiêm túc đáp: “Tôi cảm thấy cái tựa này rất phù hợp những “nghiên cứu” về tác phẩm này của tôi.

Mặc dù thành tích của Chương Thừa Vũ không ra sao, nhưng cậu ta thực sự là một người sáng tạo.”“Sáng tạo cái búa á! Tiêu đề kiểu này chỉ cần lướt qua mấy tài khoản trong vòng bạn bè của ba cậu thôi cũng vơ đại được một nắm đó!”“Thật hả?”“Là người một nhà, tôi chân thành đề nghị cậu sửa lại tiêu đề đi, với cái tiêu đề kiểu này mà có thể giành giải thưởng tôi gọi cậu là ông cố luôn!”Hứa Gia Ninh lại cho rằng khả năng cảm nhận văn học của cậu ta chẳng có vấn đề gì, cậu ta thấy hay thì chắc chắn nó không tệ, cho nên kiên quyết nộp bài viết không chịu chỉnh sửa lại.Bạn ủy viên này là một người tương đối yên tĩnh ôn hòa, đặc biệt crush Hứa Gia Ninh, cảm thấy trên người cậu bạn cùng trường này có một thứ khí chất thư sinh, uyên bác, nội liễm khó mà miêu tả bằng lời.Sau khi nhận bài văn của Hứa Gia Ninh, cô vô cùng thành kính, run run liếc nhìn tiêu đề."HOT! HỒNG LÂU MỘNG - NHỮNG BÍ MẬT CHƯA TỪNG BẬT MÍ! SỰ THẬT KHIẾN NGƯỜI TA KHÔNG DÁM TIN! GIẢ BẢO NGỌC VÀ LÂM ĐẠI NGỌC VẬY MÀ…"Cô bạn ủy viên giải thi mặt trợn trắng như bị sét đánh nhìn chằm chằm Hứa Gia Ninh, ánh mắt có chút vỡ mộng.Lâm Sơ Tuệ cười nói: “Không đổi thì tùy cậu thôi, giờ cùng chờ kết quả tranh tài xem xem.”Hứa Gia Ninh: “Học như vậy mà cũng xứng so với tôi.”Lâm Sơ Tuệ: “Chờ xem ai là người cười cuối cùng.”…Lúc tan học, Lục Trì tiêu sái nhảy tường, trực tiếp xuyên qua ô cửa sổ rộng mở nhảy vào phòng học, khiến đám nữ sinh chung quanh giật mình la toáng lên.Động tác của cậu ta nước chảy mây trôi, ung dung ngồi xuống phía sau Lâm Sơ Tuệ, rút chai nước khoáng tu một mạch hết nửa bình.Lâm Sơ Tuệ lạnh lùng quay đầu: “Mong Lục huynh kiềm chế hormon mãnh liệt trong người một chút, đừng làm xấu hình ảnh các anh em trong đội thể thao nữa.”“Làm xấu hình ảnh? Hình như Lâm huynh có hiểu lầm gì với tiểu đệ chăng?” Lục Trì vỗ vỗ cánh tay trái cuồn cuộn cơ bắp: “Mớ cơ bắp này mà lộ ra lại chẳng làm các bạn nữ chết mê chết mệt sao?Nói xong câu đó, lập tức có một bạn nữ đỏ mặt đi qua chỗ họ, Lục Trì kiêu ngạo, chuẩn bị sẵn sàng đợi cô bạn kia.Nhưng cậu ta còn chưa kịp mở miệng, bạn gái kia đã bước qua cậu ta, đỏ mặt giơ một thanh chocolate nhập khẩu đến trước mặt Hứa Gia Ninh, ngượng ngùng nói: “Gia Ninh, mời… mời cậu ăn.

Đây là ba mình mang từ Anh về.

Mình nghĩ… có lẽ cậu sẽ nhớ mùi vị này.”“Cảm ơn.

Tôi không thích ăn đồ ngọt.” Hứa Gia Ninh đặt bút xuống, nhìn Lục Trì hai hàng nước miếng chảy ròng ròng bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Hãy tặng người thích nó thì hơn.”Cô bạn kia không cam lòng rời đi.Lâm Sơ Tuệ cười nói: “Giờ đã biết các bạn nữ thích kiểu con trai thế nào rồi chứ?”Lục Trì nghiêng đầu nhìn Hứa Gia Ninh.Áo sơ mi của cậu ta không một nếp nhăn, kiểu tóc gọn gàng, môi hồng răng trắng, thanh nhã lại cao quý.Lục Trì có hơi không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thói đời bạc bẽo, đường đường là chàng trai rực rỡ hơn ánh mặt trời thế này mà lại không bằng một tên “Tây Pha Kè.”Lâm Sơ Tuệ vỗ vỗ cơ cánh tay cơ bắp của Lục Trì: “Kiểu như ông… thật ra cũng khá có giá đó.”“Thật sao?”“Ừ! Biết mấy thông tin các chị gái yêu thương động vật nhận chăm nuôi những bé mèo, bé cún đầu thừa đuôi thẹo không… Đó trong 10 năm tới, không cần phải vất vả!”“...”Chương Thừa Vũ đi vào lớp học, vừa đến đã thần thần bí bí ngồi xuống thì thầm to nhỏ với Lâm Sơ Tuệ: “Chiến dịch [Bẫy ma] cuối tuần sợ không được rồi.”Lâm Sơ Tuệ: “Con mẹ nó bài văn 3000 chữ tôi cũng đã nộp rồi, giờ cậu định lật kèo à?”Chương Thừa Vũ tu nốt nửa chai nước khoáng trên bàn Lục Trì, lau miệng nói: “Vừa rồi tôi ở trong phòng giáo vụ nhập điểm giúp thầy thể dục, nghe lão Tần nói chuyện với các thầy cô, cuối tuần này trường học tiếp một vài vị khách nước ngoài.

Tiêu Diễn thành tích học tập xuất sắc, tiếng Anh cũng không tệ, định để cậu ấy đi cùng đoàn tiếp khách của trường.”Nghe đến đây, Hứa Gia Ninh ngẩng phắt đầu lên, ném bút, không thể tin nổi nói: “Tiếng Anh? Xin hỏi trong trường này còn ai có thể giao tiếp như tôi?”Chương Thừa Vũ cười nói: “Ai bảo cậu xếp thứ ba toàn khối, ngoài Tiêu Diễn còn có, bạn học xếp thứ 2 trong kỳ thi này rồi mới đến lượt cậu.”“Đúng là bệnh thành tích.” Hứa Gia Ninh không cam lòng siết chặt tay: “Nền giáo dục trong nước thật sự không ổn rồi.”Tình hình giáo dục trong nước có ra sao đi chăng nữa, Lâm Sơ Tuệ cũng chẳng quan tâm, cô tức giận vỗ bàn, nóng nảy nói: “Sao có thể thế được.


Bài văn 3000 chữ của tôi cũng nộp rồi!”“Cơ hội lần này rất khó có được.

Toàn bộ hành trình đều có cameraman theo sát ghi lại, chắc chắn có thể lên TV, là một cơ hội làm đẹp lý lịch đó.

Con người thực dụng giống như Tiêu Diễn ấy à, quá đặt nặng vật chất lại ham thích công danh lợi lộc.

Cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.”Lâm Sơ Tuệ tức giận, thực sự quá tức giận, đấm mạnh xuống bàn: “Cậu ta dám! Nếu cậu ta dám dở trò tiểu nhân, hứa mà không giữ lời, tôi nhất định… nhất định đánh chết cậu ta!”Chuông vào học vang lên, Tiêu Diễn trở lại lớp, nghiêm túc lấy sách vở ra chuẩn bị vào học.Lâm Sơ Tuệ vẫn một mực kiềm chế xúc động ngồi bên cạnh, nín nhịn không hé răng nửa lời.Lục Trì dùng đầu bút chọc nhẹ vào lưng Lâm Sơ Tuệ, nhắc nhở cô: “Không phải nói muốn tẩn chết ‘Tên tiểu nhân’ hứa không giữ lời sao?”Mau đánh đi chứ!Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng quan sát Tiêu Diễn.

Khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu ta lãnh đạm, lại có chút lười nhác, chẳng mảy may bộc lộ nửa phần cảm xúc.Dám chắn cậu ấy đã nghe lão Tần nói về việc kia rồi, dù sao tiếp đoàn khách nước ngoài đến thăm trường cũng là cơ hội hiếm có.Lục Trì ngồi phía sau vãn không ngừng cầm bút, mãnh liệt chọc chọc lưng Lâm Sơ Tuệ giục cô khẩn trương ra tay.Lâm Sơ Tuệ xé giấy, viết xuống vài chữ đưa cho Tiêu Diễn.Vốn định dùng lời lẽ khiển trách cậu ta nhưng chẳng hiểu sao thời điểm đặt bút xuống lại nhớ đến hình ảnh cậu ta ngày ấy ờ CLB Tạ Đinh, rồi đám du côn đòi nợ trước cửa hàng hôm đó.Thế là tờ giấy mang theo nét chữ tiểu học xiêu xiêu vẹo vẹo đến tay Tiêu học thần có nội dung như sau:[Cuối tuần nếu cậu không rảnh, chúng ta có thể đổi sang lúc khác.

Lấy chính sự làm trọng ^^ ]Ban đầu Tiêu Diễn không có ý định trả lời, nhưng ánh mặt thanh thanh đạm đạm lướt qua khuôn mặt cười hữu hảo kia.Cuối cùng Tiêu học thần vẫn quyết định cầm bút tiêu sái viết xuống: [Tôi sẽ đến, cứ yên tâm.]Lâm Sơ Tuệ nhìn nét bút như họa, mạnh mẽ, phiêu dật kia, trong lòng thoáng kinh ngạc, cô khẽ ngẩng đầuĐối diện là đôi con ngươi thâm thúy của Tiêu Diễn, trái tim cô mất khống chế mà loạn nhịp.Cô bối rối dời mắt, nhanh chóng trả lời: [Nhưng mà cơ hội thầy Tần cho cậu lần này là ngàn năm có một đó.]Cô biết, thầy Tần đối với Tiêu Diễn có thể nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vô cùng coi trọng.

Nếu như không phải một cơ hội cực kỳ tốt, thầy ấy cũng không chịu để học trò cưng lãng phí thời gian tham gia.Dù sao thời gian học tập của học thần, mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá.[Cậu cứ đi đi, đừng từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

Chúng ta hẹn nhau lần khác cũng được.]Lâm Sơ Tuệ đẩy tờ giấy sang chỗ Tiêu Diễn, ánh mắt thực sự trong trẻo, chân thành.Tiêu Diễn nhìn dòng chữ như học sinh tiểu học trên mặt giấy trắng phau, chậm rãi trả lời: [Chuyện đã hứa với cậu, tôi không muốn nuốt lời.]Viết xong dòng này, Tiêu Diễn thoáng cân nhắc một chút, lại gạch vế đầu đi, chi còn lại vế: [Tôi không muốn nuốt lời.]Lâm Sơ Tuệ nhận tờ giấy, nhìn xuống dòng chữ kia, lại nhìn Tiêu Diễn, đáy mắt thoáng qua một tình cảm phức tạp không miêu tả nổi.Trời đã vào thu, ngoài cửa sổ hàng cây ngân hạnh khoác lên mình màu vàng rực rỡ, gió lành lạnh thổi qua, lại chẳng khiến tâm trạng người ta rơi vào ảm đạm, đìu hiu.Nét mặt người thiếu niên bên cạnh cô rất nhạt, đôi mắt đen huyền chuyên chú nhìn lên bảng, khóe mắt giương lên một độ cong tinh tế, mang vẻ dịu dàng của nắng xuân, khác một trời một vực với khí chất lạnh lùng, cứng rắn của cậu ấy.Có đôi khi Lâm Sơ Tuệ thực sự không hiểu cấu tạo não của mấy học sinh xuất sắc như Tiêu Diễn.Xóa qua loa mấy chữ [Chuyện đã hứa với cậu] là cô không thấy được hay sao?.