Gần cuối năm, theo như thông lệ thì nhân viên của "Ô Kim" phải tặng quà cho hội viên của mình, những món quà này sẽ được nhóm "người được bao dưỡng" giao đến tận nơi. Dù sao thì theo hồ sơ địa chỉ của Thích Thủ Lân cũng chỉ là căn hộ bên ngoài của hắn mà không phải là nơi mà bản thân hắn thường ở, và hắn hiện tại cũng không có ở đấy. Văn Yển chỉ đơn giản ra lệnh cho Trì Diễm đưa quà đến đấy là xong việc. Dù có vẻ không đáp ứng được quy định phải "tự mình đưa quà", nhưng hiện tạiTrì Diễm vẫn phải hoàn thành nó.
Nếu Văn Yển có đi thì gã cũng chả đưa quà được.
Căn hộ cần đến là nơi mà Văn Yển và Thích Thủ Lân thường dùng để gặp mặt và lên giường hôm trước. Trì Diễm mặc một bộ vest mới giặt, chỉnh lại cà vạt rồi bấm chuông cửa.
Người mở của là một người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài hiền lành. "Chào cô ạ, cháu là Tiểu Thạch của ' Ô Kim '. Cháu đến để gửi quà cuối năm ạ." Sau đó cậu liền trực tiếp lấy ra một hộp gỗ tinh xảo—— bên trong là rượu vang độc quyền của "Ô Kim".
"Hy vọng năm sau Thích tổng sẽ tiếp tục đến "Ô Kim" chủa chúng cháu ạ, cung cấp dịch vụ hàng đầu cho khách hàng là tôn chỉ và vinh hạnh của chúng tôi."
"Chào cậu."
Người phụ nữ trung niên kia bị màn chào hỏi thẳng thắn của cậu chọc cười, cô nhận lấy hộp gỗ nói. "Cảm ơn cậu. Thích tổng hiện tại không có ở đây, tôi sẽ chuyển lời của cậu đến ngài ấy sau."
Đáng lẽ quy trình có thể kết thục tại đây được rồi. Nhưng Trì Diễm lại khịt mũi một cái, như hạ quyết tâm phải làm một việc gì đó: "Xin đơi cháu một chút ạ."
Sau đó cậu xoay người chạy xuống cầu thang, rất nhanh đã quay lại với một cái túi lớn màu đỏ trong tay nhìn qua cũng khá nặng.
"Cái này cũng là gửi cho Thích tổng ạ"
Cậu cầm cái túi đỏ đi đến bên của rồi đặt nó trên huyền quan.
"Chúc Thích tổng sức khỏe dồi dào và vạn sự như ý (1) ạ!"
(1) Nguyên văn câu này là tâm tưởng sự thành-心想 事成- nghĩa là tất cả mong muốn đều trở thành sự thật, thường dùng để chúc người khác (nguồn: baidu)
Sau khi gửi quà xong, Trì Diễm quay lại xe, thở phào một cái —— món quà không cần thiết của cậu cũng đưa cho ngài ấy mất rồi. Tuy là không phải đồ quý giá gì, nhưng đó là món quà tốt nhất mà cậu có thể đưa cho Thích Thủ Lân.
Khi kim đồng hồ chỉ đến 10 giờ, Thích Thủ Lân mới về đến nhà.
"Dì Khâu......"
"Tiên sinh, mừng ngài về nhà." người phụ nữ trung niên đã chuẩn bị sẵn dép lê, nhận lấy cặp công sở của hắn.
"Súp đi......"
Thích Thủ Lân cởi áo khoác của bộ vest (2) ra, kéo cà vạt ra rồi tiện tay ném sang một bên, ngồi ở bàn ăn,nhắm mắt lại chờ, dường như sắp chìm vào giấc ngủ. Một phần súp nghi ngút khói rất nhanh được bưng lên, Thích Thủ khuấy tô một chút, dì Khâu đứng một bên báo cáo với hắn: "Quà cuối năm ngài nhận được ở các địa chỉ khác đều đã được sắp xếp, những món quà cuối năm mà ngài chuẩn bị cũng đã được gửi đi. Những món mà ngài bảo không nhận tôi cũng đã trả về, nhưng có một số việc thật sự khó giải quyết, e rằng ngài phải tự mình ra mặt ạ."
(2) Theo như mình hiểu đây là suit jacket nhưng cũng không biết nên dịch nó như nào cho rõ nghĩa nữa ạ.
"Hiểu rồi."
"Còn có......" Khâu dì nhớ đến người gọi là "Tiểu Thạch" sáng này mà không kiềm được cười cười.
"Có một món quà cũng không phải là khó giải quyết nhưng sợ là ngài phải tự mình nhìn xem ạ."
Thích Thủ Lân ngồi xổm xuống, dùng ngón tay đẩy ra nhiều lớp bao nilon đỏ —— bên trong là những quả cam tròn vo. Trên mỗi quả cam đều có dán một tấm thiệp chúc mừng năm mới. Nhìn qua đây hẳn là giấy gói bán chừng năm hay mười nhân dân tệ trong văn phòng phẩm, lúc mở ra còn nổi lên những đóa hoa nhỏ bằng giấy. Đây là loại giấy mà học sinh tiểu học hay tặng cho nhau vào dịp sinh nhật. Phía trên có ghi 2 dòng chữ —— "Chúc Thích tổng: Dồi dào sức khỏe! Vạn sự thành "cam" (công)(3)!"
(3) Nguyên văn là 心想事'橙, tui nghĩ là bạn thụ chơi chữ từ câu gốc là 心想事成-ý chỉ vạn sự như ý ấy ạ. Cái này ở (2) mình có nói qua
Phía bên cạnh còn một hình vẽ mặt cười, nhìn qua cảm thấy món quà này rất thiếu tôn trọng, vì nét vẽ hình mặt cười xiêu vẹo có dấu vết bôi xóa, chỉnh sửa nhiều lần., phía cuối còn có một mũi tên chỉ ra từ "Thạch" ở cạnh mặt cười.
Thích Thủ Lân cầm trong tay một cái quả cam, ngắm nghía kỹ càng, quả cam này to hơn trứng gà một chút, tròn xoe. Không có mùi đặc trưng của quả cam, da có chút xám xịt, ngoài ra còn có một chút chấm nho nhỏ như là sẹo. So với những quả cam nhập khẩu tỏa ra hương thơm ngào ngạt được sắp ngăn nắp ở trung tâm thương mại mà hắn thường ăn,thì quả cam này khác hẳn.
"Dao."
Dì Khâu đưa dao cho Thích Thủ Lân, nhưng ngập ngừng nói.
"Tiên sinh, quả cam này có vẻ...... không ngon lắm."
Thích Thủ Lân như không nghe thấy mà cắt quả cam ra. Ngoài dự đoán, vỏ cam thật sự rất mỏng, thịt quả cam có chút sẫm màu hơn so với quả chanh, hầu như không có hạt, nước từ quả cam chảy ra không nhiều lắm.
Hắn đem một miếng lên môi, nhẹ nhàng nhấm nháp ——một hương vị mà hắn chưa từng được nếm qua trước đây. Nói đến có chút buồn cười, ai mà chưa từng ăn qua cam, nhưng mà vị như quả cam này thì hắn thật sự chưa từng ăn qua. Hắn lại cắt một miếng rồi dưa cho Khâu, dì Khâu nếm thử, cười nói: "Oa! Cam này ăn ngọt quá ạ!"
Thích Thủ Lân gật gật đầu, ngọt nhưng không gắt, phải liên tục ăn thì mới nếm rõ được vị ngọt thanh của quả cam.
"Không biết đây là loại cam gì, cũng không biết là có bán hay không. Nếu tiên sinh thích, tôi sẽ đi tìm mua ạ."
"Không cần đâu." Thích Thủ Lân lắc đầu.
Dì Khâu nghe xong, cũng chỉ gật gật đầu, cũng không ngạc nhiên gì. Làm quản gia cho Thích Thủ Lân cũng nhiều năm rồi, cô dương nhiên biết rõ trình độ tâm khẩu bất nhất (4) của vị tiên sinh nào đó lớn đến nhường nào. Giống như hiện tại vậy——
(3) Tâm khẩu bất nhất: Có nghĩa miệng nói và trong lòng không giống nhau.
Thích Thủ Lân từng miếng từng miếng mà ăn hết quả cam, như thể thứ mà hắn đang hút lấy là máu tươi vậy.
*
Lời tác giả:
Khi cảm hứng dâng trào khiến tôi không thể dừng lại, tôi như muốn nổ tung vậy!
Chương này rõ ràng là không có xe (???), không hiểu sao cảm thấy rất tuyệt.