Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 102: 🍖[2] PNCV4



Lúc Trì Diễm từ sân bay về đến nhà thì đã quá 12 giờ.

Cậu không báo gì trước, cứ thế mà trở về. Những đồng nghiệp khác vẫn ở lại chơi thêm hai ngày nữa, còn cậu thì vội vã muốn quay về nhà.

Đã đi hơn mười ngày rồi, nhớ bọn họ quá đi mất.

Cậu rón rén nhẹ bước lên lầu hai, thì nhìn thấy phòng của đứa con út vẫn còn sáng đèn. Chị Trần quên tắt đèn à? Hay là…… Cậu đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, sự nghi hoặc dần được thay thế bởi niềm hạnh phúc.

Căn phòng trẻ nhỏ được bố trí ấm cúng, trên mặt đất có trải một tấm thảm mềm cho trẻ nhỏ bò trên sàn. Thích Thủ Lân đang nằm ở mặt trên đó, Thích Ngai Thì đang gối đầu bên trái cánh tay của hắn, còn bên cánh tay phải là Thích Ngai Nham, đứa con út thì nằm trên ngực hắn, chảy nước dãi đầm đìa.

Xung quanh bài đầy sách thiếu nhi, khối xếp hình và lục lạc, bốn người bọn họ đều ngủ đến say sưa, không hề hay biết Trì Diễm đã về.

Trì Diễm lấy điện thoại di động ra và lén lút chụp vài bức ảnh, khi nhìn lại tấm ảnh, cậu cảm thấy tim mình bỗng trở nên mềm nhũn, ngập tràn ngọt ngào và hạnh phúc. Người bạn đời như là một chú chim to lớn dang rộng đôi cánh che chở cho đàn chim con, ấm áp và cực kỳ đáng tin cậy. Chỉ là ngủ trên nền đất thế này cũng không tốt, vì thế Trì Diễm chỉ có thể đi qua, bế đứa con út trước ngực của Thích Thủ Lân lên trước.

Gần như ngay lúc cậu ôm con lên, Thích Thủ Lân liền nắm lấy tay của cậu, tỏa ra pheromone uy hiếp. Bản năng bảo vệ con của alpha cho phép hắn ngay lập tức bước vào trạng thái cảnh giác cao độ ngay cả khi đang ngủ. Trì Diễm bị dọa sợ, đối diện với anh mắt đen kịt của Thích Thủ Lân, nhẹ nhàng nói: “Là em đây.”

Alpha thở phào nhẹ nhõm, cố nén vui mừng hỏi: “Sao em lại……?” 

Trì Diễm ra hiệu với hắn, tay chân nhỏ bé của đứa con út đang khẽ ngọ nguậy trong lòng của ba, trông rõ ràng là bị quấy rầy giấc ngủ. Nếu nhóc con khóc, nhất định hai đứa nhóc kia cũng sẽ tỉnh dậy mất, còn nhìn thấy Trì Diễm đã về đến nhà, vậy thì đêm nay đám nhóc nhất định sẽ không chịu đi ngủ.

Bọn họ bế từng đứa lên chiếc giường nhỏ. Thích Thủ Lân khoác lấy vai của Trì Diễm, tựa nửa người vào cậu, ngáp dài và đi về phía phòng ngủ chính: “Ba đứa nhóc này thiếu chút nữa đem trời đất đảo lộn luôn rồi……” 

Trì Diễm nghe thấy tiếng thì thầm ngái ngủ của hắn thìm mỉm cười nói: “Nhưng mà em nhìn ra được là anh cũng rất tận hưởng nó mà.” 

Thích Thủ Lân khẽ hừ một tiếng, Trì Diễm xoa xoa lưng hắn: “Mệt quá thì ngủ đi anh, em đi tắm rửa trước nhé.”

Chờ đến khi cậu đã tắm xong và quay lại, thu dọn xong hành lý, cậu phát hiện ra rằng alpha vẫn ngoan cố để đèn sáng. Mặc dù đã nhắm mắt lại, nhưng Trì Diễm vừa lên giường, liền ngay lập tức đem hắn ôm vào lòng, hai tay ôm eo cậu, hai chân quấn chặt lấy chân cậu. Khéo léo mà “khảm” cả người cậu vào bản thân hắn chỉnh vào một tư thế thoải mái nhất.

“Mừng em về nhà……” Giọng nói thì thầm của alpha dán bên khóe tai.

Thích Thủ Lân đã có một giấc ngủ ngon không chút mộng mị. Hắn tỉnh lại và nhìn thấy trời vẫn còn sớm, và Trì Diễm đáng nhè nhẹ ngáy ngủ trong vòng tay hắn. Tư thế ngủ của hắn rất tốt, nhưng mấy năm nay Trì Diễm càng ngày càng không có phép tắt, trước kia thì ngây ngô thật thà, còn bây giờ thì không rõ khi nào liền đút tay vào quần của hắn, vuốt vuốt tuyến nhân ngủ của hắn mà ngủ thiếp đi.

Alpha dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của người yêu, cuối cùng không nhịn được nữa mà liên tục hôn lên chân mày và mắt. 

“Ưm ư……” 

Trì Diễm khẽ rên một tiếng thật nhỉ, ngón tay cong lên gãi gãi lên làn da không thuộc về mình, đầu óc vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. 

Thích Thủ Lân cười: “Em đang nắm ở đâu đó?” 

Trì Diễm lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ngủ, tay của cậu thế mà đang đút trong quần ngủ của Thích Thủ Lân.

“A? Xin, xin lỗi……” Trì Diễm ngượng ngùng rút tay về. “Em cũng không biết vì sao, trước kia cũng không có như vậy……” 

Thích Thủ Lân nhướng mày: “Đó là do anh không nói với em thôi.”

“Lúc em ngủ cứ vô thức đút vào trong quần của em, có đôi khi thậm chí còn……”

“Chẳng lẽ trong mơ em cũng sàm sỡ anh như thế à?” 

“Không có không có!” Trì Diễm nhanh chóng phủ nhận.

Alpha chậm rãi đè cậu: “Vừa nãy em sờ khiến anh cứng rồi.” 

Trì Diễm bất đắc dĩ nói: “Em chỉ sờ eo thôi mà, cái này cũng có thể……” 

Thích Thủ Lân cắn lấy môi dưới của cậu, mơ hồ nói: “Sao lại không nhỉ? Nó nhớ em.”

Nụ hôn đầu tiên sau hơn mười ngày xa cách, kéo dài đầy thuần thục. Có quá nhiều cảm xúc, nhưng họ lại không muốn bộc lộ hết ra ngoài, chỉ vì muốn người kia nếm trải một cách cẩn thận và chăm chú hơn.

“Có nhớ anh hay không?” Thích Thủ Lân hỏi.

“Nhớ chứ, nếu không sao em phải lẻn về trước cơ chứ?” Trì Diễm ôm lấy cổ hắn, để cho hắn hoàn toàn đè lên người mình.

“Nhớ cái gì của anh?” Thích Thủ Lân hỏi tiếp.

“Thì là nhớ anh thôi.” Trì Diễm cười nói. “Em còn có thể nhớ cái gì nữa chứ?”

Thích Thủ Lân lười biếng mà nói: “Anh thì nhớ đầu v* nhỏ của Tiểu Thạch, còn có bờ mông nữa.” 

Giọng điệu của hắn nghe thì lười biếng, nhưng động tác ở tay thì rất mau lẹ —— ngay lập tức lột ra quần ngủ của Trì Diễm, hai tay nâng hai cánh mông xoa nắn. 

“Cởi áo ra, tự mình xoa nắn đầu v* đi bé cưng.” Mới sớm tinh mơ, Trì Diễm bị lời nói tục tĩu của hắn làm cho cả mặt nóng bừng, cậu chầm chậm vén áo lên để lộ ra đầu v* lõm. Trước cái nhìn chằm chằm của alpha mà từ từ nhào nặn.

Cậu không biết phải chơi đùa đầu ngực của mình như thế nào, cho nên kỹ thuật có phần không trôi chảy. Cậu bắt chước dáng vẻ mà Thích Thủ Lân xoa nắn người cậu, dùng hổ khẩu đẩy ngực từ dưới lên trên, ép nó thành một túi sữa nhỏ không quá đầy đặn. Sau đó dùng hai ngón tay véo quầng vú với hy vọng rằng núm vú lõm kia sẽ ló ra. Quầng vú ban đầu có màu nâu nhạt, nhưng dần dần trở nên cương cứng và đỏ ửng. Nhưng dù cậu có làm cái gì đi chăng nữa, thì cũng không thoải mái như cách mà Thích Thủ Lân đã làm với cậu, đầu v* cũng không chịu lộ ra ngoài.

Thích Thủ Lân nhìn vẻ mặt chán nản của Trì Diễm, bèn trêu chọc nói: “Ngay cả ngực của em cũng không chịu nghe theo bản thân em nữa đó, có phải Hòn đá nhỏ rất ngốc không, hửm?” 

Trì Diễm vừa nghe thấy hắn nói thế, bèn che ngực lại không cho hắn nhìn nữa. Thích Thủ Lân nắm lấy cánh tay đang che ngực lại của cậu: “Ông xã sẽ chăm sóc cho em nhé.”

Đầu lưỡi ướt át của alpha chọc vào đầu v* của Trì Diễm, liếm láp lên xuống tựa như muốn đẩy nó ra. Trì Diễm kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, ôm lấy đầu của Thích Thủ Lân, tựa như ôm một đứa bé đang bú sữa vậy. Nhưng việc liếm, bú bằng những kỹ năng ve vãn thì ngoài tầm với trẻ sơ sinh. đầu v* của Trì Diễm nhanh chóng cương cứng, bị đầu lưỡi của alpha chọc trái chọc phải, thậm chí còn cùng chiếc cằm có chút râu của mình mà cạ vào núm vú.

Trì Diễm rên lên một tiếng ngắn tựa như sợ hãi, đầu v* ngứa ngáy khi bị phần râu cọ xát, cực kỳ mới lạ. dương v*t của cậu cũng cương cứng, cọ xát với cơ bụng của Thích Thủ Lân, dịch tuyến chảy ra một ít, ươn ướt.

Nhiều ngày xa cách, không cần tâm sự thủ thỉ đã vội vã. Vẻ ửng hồng của Trì Diễm lan đến tận cổ, thầm nghĩ bọn họ cũng không phải là những chàng trai tuổi đôi mươi nữa, nhưng họ vẫn bị ham muốn ở phần dưới chi phối. Thật trẻ con mà

Thích Thủ Lân bôi chất bôi trơn lên hậu huyệt của Trì Diễm, Trì Diễm nhỏ giọng nói: “Dùng nhiều một chút nha.” 

Thích Thủ Lân đâm trong hậu huyệt ấm nóng: “Không cần, Hòn Đá nhỏ sẽ tự chảy nước thôi, đến lúc đó sợ làm ướt khăn trải giường luôn đấy.” 

Trì Diễm xấu hổ và giận dữ mà cắn lên cổ của hắn một cái, dù cắn nhưng dùng cũng chẳng có bao nhiêu lực. Phần cổ của Thích Thủ Lân có đường cong cực kỳ đẹp, gọn mà mạnh mẽ, khiến cho Trì Diễm không muốn để lại quá nhiều dấu vết. Nhưng alpha đối với cậu lại khác, bắt được cậu thì vừa hôn vừa cắn, hận không thể để lại những “vết yêu” cả người cậu.

“Mới hơn mười ngày không chịch em, mông của em giờ siết chặt lại rồi? Kẹp chặt như thế này làm gì?.” Thích Thủ Lân hôm nay không ngừng nói ra những lời tục tĩu, khi bế Trì Diễm vừa xoa mặt vừa hôn, hôn cậu đến mức mơ màng rồi mới chậm rãi đâm vào tận gốc. Vách huyệt nóng ẩm siết chặt lấy dương v*t, bởi vì không dùng nhiều chất bôi trơn thế nên Trì Diễm càng cảm nhận rõ ràng hình dáng của người yêu.

Vào những đêm đen khi ở nước ngoài công tác, trong lúc ngủ cậu thường nghiên người, với hy vọng được tựa người vào bờ ngực rộng rãi và được ôm trọn trong vòng tay của hắn. Thật đáng tiếc, khi cậu sắp rớt khỏi giường mới nhận ra có điều gì đó không đúng, thế rồi choàng tỉnh giấc.

“Muốn ông xã ôm em……” Khóe mắt Trì Diễm mơ màng, lẩm bẩm như thể vẫn còn đang ngủ. “Còn muốn…… dương v*t lớn của ông xã.” 

Thích Thủ Lân khẽ hừ một cái, cười nhạo cậu thường ra vẻ ngượng ngùng nhưng tâm tư lại cực kỳ dâm đãng: “Thế thì nói sớm đi, nếu thế thì đêm qua anh liền chịch em rồi.” 

Trì Diễm cùng hắn hôn môi: “Bây giờ cũng không muộn mà.”

Trì Diễm thích nhất là tư thế truyền thống, có thể nói rằng cậu vừa bảo thủ vừa cổ hủ. Nhưng tư thế này sẽ tiện cho việc hôn môi và ôm ấp, tăng mức độ kề cần da thịt.

Thích Thủ Lân đang làm điều này với việc nắm lấy chân cậu đặt lên vai hắn, sự dẻo dai của Trì Diễm không tệ, với tư thế này có thể để hắn đâm vào thật sâu. Đáng tiếc beta tựa như không chút hiểu biết về cơ thể của mình, chân bị ấn đến muốn gãy đi, hậu huyệt dường như ngắn hơn một đoạn, cơ bản không nuốt hết trọn vẹn dương v*t của Thích Thủ Lân.

“Nhẹ một chút…… ư…… muốn chọc thủng rồi……” Trì Diễm ôm bụng, đứt quãng nói. 

Chân co lên có chút ngợp, cậu cảm thấy bụng mình như đang nhô lên miêu tả những cú nhấp vào rút ra của Thích Thủ Lân thọc. 

Thích Thủ Lân cố ý hung hăng: “Không nhẹ được, bao dương v*t quên mất chủ nhân rồi, nên bị phạt.” 

Trì Diễm bị hắn chịch khiến cho cả người tê dại, bèn ôm lấy mặt của alpha mà lung tung hôn lên, yếu ớt xin tha: “Nhận, nhận ra mà…… Hòn Đá nhỏ là bao dương v*t của ông xã mà……”

Ép được một người thường ngày luôn nghiêm chỉnh nói ra mấy lời thô tục, khiến cho tâm trạng của Thích Thủ Lân trở nên rất tốt. dương v*t rút ra một chút, rồi thay đổi góc độ mà đâm vào, thẳng đến khoang sinh sản của Trì Diễm.

Đây là lần đầu tiên bọn họ làm tình kể từ khi sinh ra đứa con út, thế nên Trì Diễm đặc biệt mẫn cảm. Thích Thủ Lân chịch cậu đến mức vừa chảy nước mắt vừa chảy sữa, còn cố ý khi Trì Diễm sắp lên đỉnh mà cố ý nói không bắn vào trong, Trì Diễm nghe xong thì khóe miệng liến mếu lại. 

Alpha cười nói: Thời kỳ cho con bú cũng rất dễ mang thai. Beta đang bị tình dục chi phối nào có quan tâm, dùng toàn lực siết chặt hậu huyệt nhằm khiến cho người yêu lưu lại hạt giống trong người mình.

Kết quả đương nhiên như cậu mong muốn, hắn bắn vào bên trong. Sau khi tỉnh táo lại mới nơm nớp lo sợ mà mắn bản thân t*ng trùng thượng não, nửa đêm bò dậy muốn chạy vào WC moi tinh dịch ra. Thích Thủ Lân đầu tiên là cười cậu ngốc nghếch, nói rằng việc đó chẳng có ích gì đầu, sau đó mới thẳng thắng thú nhận rằng bản thân đã thắt ống rồi, một lần và mãi mãi. Con nhỏ đã đủ nhiều rồi, thời gian riêng của hai người bọn họ không thể trích ra nhiều hơn nữa.

“Hòn Đá nhỏ mau mở khoang sinh sản ra đi em, ông xã muốn rót tinh vào trong để em mang thai.” (?)

Tuy rằng câu nói này đã không còn trở thành sự thật, thế nhưng Trì Diễm vẫn rất hưởng thụ. Lượng tinh dịch của alpha rất nhiều, điều này khiến cho cậu có ảo tưởng rằng khi bị bắn vào trong thì sẽ mang thai con nhỏ. Cái vòng mềm khép chặt bởi vì chủ nhân động tình mà rất nhanh buông tay từ bỏ chống cự, tiếp nhận dương v*t của alpha. Để mặc cho nó va chạm với vách thịt dày đặc trong khoang sinh sản. Trì Diễm không kìm được nước mắt, nhưng vẫn không dám hoàn toàn buông bỏ, vừa gầy vừa nhẹ như trông như chú mèo con thèm sữa (?) không được chủ nhân thương yêu.

Thích Thủ Lân trao cho cậu trọn vẹn tình yêu thương và dục vọng, dồn hết những ngày tháng nhớ nhung hóa thành tình dục mãnh liệt mà trút lên người cậu.

Sau khi làm xong một lần, cả hai đều cảm thấy rằng bản thân đã dùng quá nhiều sức. Mông của Trì Diễm bị đâm đến mức đau nhói, cậu bèn nằm  lên người của Thích Thủ Lân để cho hắn xoa mông cho mình.

“Tối mai về nhà em ăn cơm đi, lâu rồi không về đó.” Trì Diễm nói. “Em còn muốn xuống bếp để thi triển tài năng cho mọi người xem đó, em mới vừa học được gần đây.” 

Cằm của Thích Thủ Lân đặt trên đỉnh đầu của cậu, lười biếng nói: “Em ra nước ngoài không phải để học hỏi về công nghệ thông tin sao, học nấu ăn khi nào thế?” 

Trì Diễm cười khúc khích: “Học qua video á.”

“Anh không biết là em đã thèm đồ ăn Trung Quốc như thế nào đâu. Vài người bọn em còn tìm nhà hàng Trung Quốc để ăn lẩu, ăn đến mức gần cạn luôn. Ai đã từng ăn lẩu ở Trung Quốc……” 

Thích Thủ Lân véo véo mông cậu nói: “Tội quá đi, trách không được mà gầy như vậy, mông cũng không còn chút thịt nào. Thế nên bèn lén ăn vài cây kem để bù lại hửm?” 

Trì Diễm chớp chớp mắt: “Sao anh biết được em ăn kem, đó là em đường đường chính chính mà ăn, không hề lén lút chút nào à nha!” 

Alpha dừng lại một chút, cười nói: “Anh đoán đấy. Mỗi lần em ra nước ngoài chơi đề rất thích ăn kem.”

Trì Diễm lải nhải mà nói về chuyến công tác nước ngoài lần này, Thích Thủ Lân nghiêm túc lắng nghe. 

Đột nhiên Trì Diễm dừng lại, nói câu: Xin lỗi anh. 

Thích Thủ Lân nhường mày bày tỏ sự nghi hoặc về lời xin lỗi vô cớ này. 

“Em xin lỗi anh nhé.” Trì Diễm ngồi dậy mà chăm chú nhìn vào đôi mắt của người yêu. “Sinh nhật năm nay của anh, em đã không thể ở bên cạnh anh được.” 

Thích Thủ Lân kéo cậu lên một chút, hôn lên trán cậu: “Không sao cả. Tâm ý của em anh vẫn luôn nhận được, năm nay cũng thế.”

Tâm ý của Trì Diễm, ý là chỉ trang web nhỏ mà cậu vẫn chi tiền duy trì. Từ nội dung ban đầu là “Nhật ký ngắm nhìn Thích Thủ Lân”, dần dần trở thành “Nhật ký ngắm nhìn Thích Thủ Lân và tụi con nhỏ”. Giao diện thiết kế cũng đã thay đổi từ kiểu chữ trượt đơn giản thành kiểu sổ tay, trong đó có thể khám phá thêm nội dung thông qua nhấp chuột và tương tác. Mỗi khi Thích Thủ Lân nhấp vào đều ôm tâm lý như khám phá kho báu, muốn biết trong tim của Hòn Đá nhỏ đã khắc ghi lại những khoảnh khắc nào của hắn. Đương nhiên, dưới sự kiên trì của hắn, ảnh chụp chung của hai người bọn họ được đăng lên nhiều nhất.

“Sinh nhật vui vẻ.” Trì Diễm trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào. “39 tuổi rồi nha, Thích tổng. Anh phải học cách trưởng thành lên, không thể suốt ngày tranh đoạt với bọn nhỏ được.” 

Thích Thủ Lân chôn đầu ở trước ngực cậu, cậu đã không còn chảy sữa nữa, chỉ có thể ngửi được một chút hương sữa còn sót lại mà thôi: “Những thứ khác thì được, còn em thì không thể.”

Hai người xoa nắn vành tai của nhau, rất nhanh lại n*ng lên. Thích Thủ Lân tách bờ mông đã được hắn xoa nắn đến mềm mại ra và đút vào một cách dễ dàng, Trì Diễm nằm trên người hắn, giống như một chú ếch bám chặt vào thân cây. Lần đầu tựa như cơn nghiện, lần thứ hai bọn họ liền làm tình một cách nhẹ nhàng và thong thả. 

Đôi mắt của Trì Diễm phủ một màn sương dục vọng: “Ông xã ơi…… Thật là lớn, ưm a …… Đâm vào khoang sinh sản đi anh. Sắp hỏng rồi……” 

Alpha cắn lấy núm vú của cậu: “Thế thì không cắm, nếu hư rồi thì không còn cái gì để chơi nữa.”

Trì Diễm gấp đến mức vòng hai chân qua eo hắn, ngậm lấy dương v*t của hắn thật sâu: “Ông xã muốn dùng bao nhiêu cũng được hết……”

Ý cười của Thích Thủ Lân càng thêm sâu, đây là kết quả của một “Trì Diễm nghiêm chỉnh” ngây thơ được hắn cẩn thận mài giũa được. Beta vẫn cảm thấy chuyện chăn gối là điều riêng tư và ngượng ngùng, nhưng khi bị dục vọng nung nóng, cậu sẽ thẳng thắn và thành khẩn nói ra những ham muốn và cảm nhận cho người yêu, điều này hoàn toàn khác với dáng vẻ bảo thủ và ngây ngô thường ngày.

Alpha vừa chậm rãi vừa ưu nhã nhấm nháp người yêu lần thứ hai.

“Là tiếng gì thế?” Trì Diễm xuất tinh xong liền nghỉ ngơi một lúc, lười biếng mà hưởng thụ sự vuốt ve của Thích Thủ Lân. 

“Trời đang mưa.” Thích Thủ Lân trả lời, người trong lòng hắn đột nhiên liền nhảy dựng lên, trần truồng mà chạy đến bên cửa sổ, hé rèm ra một chút, cẩn thận nhìn ra bên ngoài: “Oa! Mưa thật này.”

Cát và sỏi trộn lẫn với hơi nước, tạo nên một mùi hơi đất rất độc đáo vào những ngày mưa. Trời u ám và xám trắng. Mưa lất phất rơi nhanh chóng làm mờ đi khung cảnh xung quanh. Trì Diễm đặc biệt thích trời mưa, thích ngửi mùi hương hỗn hợp giữa đất và hơi nước vào những ngày nhiều mây như thế này Cậu cảm thấy lúc này hoàn hảo nhất là nằm trong chăn, đắp chăn kín mít và không làm gì cả.

Thích Thủ Lân nhìn dáng vẻ cậu tựa vào bệ cửa sổ mà nhìn ra ngoài, mông nhô cao, dấu vết tình dục mới khi nãy vẫn còn chưa phai nhạt, huyệt ửng lên màu hồng nhạt trông đầy khiêu khích.

Rõ ràng là một người đàn ông mà nghe hắn nói một câu tục tĩu liền ngại ngùng cả nửa ngày, thế nhưng lúc nào cũng đều như đang dụ dỗ hắn.

Dâm muốn chết. Thích Thủ Lân nghĩ.

“Đừng nhìn mà.” Alpha trầm giọng nói. Trì Diễm quay đầu lại, nhìn thấy hắn nghiêng người bên một phần chăn ra, vỗ vỗ chỗ trống.

Đừng nhìn mưa nữa.

Đừng để tiếng mưa xào xạc và hơi nước cuốn tâm hồn đi mất.

Trở về bên anh.

Mưa kia rồi sẽ còn rơi mãi.

Nhưng thời gian của chúng mình là hữu hạn.

Đôi mắt tựa như bạch sơn hắc thủy, dường như thốt nên những lời thơ này.

Tim của Trì Diễm đột nhiên lỡ nhịp, đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú ngắm mưa nữa, trong lòng vừa lo lắng vừa xót xa. Tựa như khoảnh khác tiếp theo cậu sẽ chết đi, không còn thời gian để ôm lấy Thích Thủ Lân nữa.

Cậu vội trở về giường, vùi đầu vào lồng ngực của Thích Thủ Lân, tựa vào làn da của hắn mà hít hà mùi hương trên người hắn. 

“Sao em có thể rời xa anh lâu như thế được chứ?” Cậu tự trách nói.

Thích Thủ Lân cảm thấy mỹ mãn khi được ôm cậu: “Không lâu lắm, chỉ mới 2 phút 28 giây thôi em.”

“Thế là đã lâu lắm rồi.” Trì Diễm cúi người hôn hắn thật sâu.

Em không bao giờ muốn rời xa anh dù chỉ là một khoảnh khắc.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Khoảng thời gian cho cặp chồng chồng này ái ân ngọt ngào he.

Em tựa như cảm giác thoải mái khi cuốn người trong chăn ấm, nhưng lại tưa như cơn gió chẳng nắm bắt được ~♪ (Đây là bái Giày cao gót màu đỏ của Thái Kiện Nhã)

________________________

Escanor: Xin lỗi mọi người vì đăng trễ nhé, do tui bận chạy dl quá nên edit không kịp. Bây giờ tui bắt đầu kỳ học mới rồi nên lịch ra chương cũng không cụ thể được, nhưng tui sẽ cố gắng là một tuần một chương.