"Tình huống hiện tại chính là như vậy......" Vị bác sĩ chính đẩy đẩy mắt kính, trong ánh mắt có chút sáng lên, nhìn chằm chằm vào đoạn thông tin hiển thị độ phù hợp pheromone lên đến 97%.
"Thật hiếm thấy. Lệnh lang (1) cùng với ngài khúc đây, chắc chắn chính là "định mệnh"."
(1) Lệnh lang (令郎): một từ kính trọng dùng để chỉ một người đàn ông, con trai.
"Đây quả thật là kỳ tích mà...... Khụ khụ" Gã muốn che giấu đi giọng điệu có phần thái quá của mình.
"Ý tôi là, cả từ quan điểm nghiên cứu y học và tình trạng thể chất của ngài Thích. Ngài ấy hẳn là thuận lợi mà mà tiến vào kỳ phát tình lần này."
Kiều Lâm cùng Thích Dữ Chiêu khẩn trương mà nhìn vị bác sĩ chính.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Vị bác sĩ chính cưới cùng cũng chuyển sự chú ý sang hai người họ: "Hai người có nói rằng là lệnh lang đã từng bị ngừng tim khi sử dụng thuốc ức chế à......"
"Đó là vào lúc nó mười tuổi." Kiều Lâm nhanh chóng bổ sung.
"Lúc ấy nó còn ở nước ngoài tham gia đội tuyển bóng bầu dục. Do đó, chúng tôi cũng không chắc là do khí hậu hay là do cường độ tập luyện nữa. Theo như chúng tôi biết, từ rất lâu rồi chuyện này đã không xảy ra nữa."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." (2) Bác sĩ ra đòn sát thủ, bầu không khí trong phòng hội chuẩn nhất thời trở nên nghiêm trọng.
(2) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (不怕一万, 就怕万一): như một câu tục ngữ, có nghĩa là đừng sợ điều bất ngờ xảy ra một vạn lần, mà hãy sợ điều bất ngờ xảy ra một lần. Cảnh báo mọi người nên làm những việc để phòng tránh những tai nạn đáng tiếc xảy ra, không được xem nhẹ.
"Có điều các người cũng không cần quá lo lắng đâu." Vị bác sĩ đem ánh mắt chuyển hướng về phía người thứ tư "Vị này chính là "định mệnh" của ngài Thích à?"
"Cậu ấy có thể hoàn toàn giúp đỡ ngài Thích vượt qua cửa ai khó khăn này."
Sau đó vị bác sĩ chính rời đi, để lại không gian để ba người họ nói chuyện.
Từ trước đến nay người ít nói như Thích Dữ Chiêu vậy mà mở lời trước.
"Cậu Khúc thật ra cũng không cần phải nghe theo lời của bác sĩ nói...... Dù sao thì mấy con cũng chưa chính thức kết hôn. Nếu mà tùy tiện đánh dấu, sợ không tốt cho con......"
"Con đã chuẩn bị tốt rồi, thưa hai bác." Khúc Ngọc Thành nắm chặt phần ngực áo, hơi cúi đầu.
"Con thật sự nguyện ý sao, Ngọc Thành? Với tình trạng hiện tại của Thích Thủ Lân, có khả năng lớn là ra tay không biết nặng nhẹ. Chúng ta lo là sẽ tổn thương đến con."
Kiều Lâm ôm quá bờ vai của anh.
"Hai người các con rõ ràng có thể đánh dấu trong tình huống tốt đẹp hơn, chứ không phải......"
"Vậy cô hy vọng là Thích Thủ Lân sẽ tiếp tục như thế này sao ạ?" Ánh mắt của Khúc Ngọc Thành cực kỳ kiên định.
"Bây giờ mỗi ngày trong kỳ phát nhiệt đối với anh anh ấy mà nói, là đau khổ to lớn đối với cả thể xác lẫn tinh thần. Không còn nghi ngờ gì nữa chính là tuyết thượng gia sương (3)......" Anh quay qua nắm lấy tay của Kiều Lâm, trên mặt toát ra vẻ mặt hiến tế như một tín đồ chân thành.
(3) Tuyết thượng gia sương (雪上加霜): Họa vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)
"Từ khoảnh khác mà con nhìn thấy Thích Thủ Lân khi ấy, con đã chuẩn bị tốt rồi."
"Không bằng nói, cả đời này của chúng con...... cho dù là đã từng gặp qua bao nhiêu người."
"Đều là để chờ đến khoảnh khắc chúng con đánh dấu lẫn nhau."
Hôm nay trời mưa rất to. Chiếc ô bung ra cũng không tài nào che nổi.
Trì Diễm chạy thật nhanh vào bệnh viện, tay áo ngắn dính đầy nước mưa cùng mồ hôi nhớp nháp.
Thang máy đi đến tầng 14, Trì Diễm như thường lệ chào hỏi y tá và nhờ cô mở cửa hành lang phòng chăm sóc đặc biệt.
"Hôm nay cậu cũng đến à?" Y tá nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, đưa cho cậu một cái khẩu trang. Trì Diễm nhận ra đây là khẩu trang ngăn pheromone, bèn nói bản thân không cần.
Y tá mở cửa cho cậu, nhưng sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, như là sợ có thứ gì đó sẽ chạy ra bên ngoài.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Trì Diễm nhìn thấy trên hành lang có rất nhiều nhân viên y tế tập trung lại, còn có bố mẹ của Thích Thủ Lân. Trong lòng cậu giật mình, còn tưởng rằng Thích Thủ Lân xảy ra chuyện gì, liền vội vàng chạy đến.
Khi chạy đến gần, bọn họ đều đang vây quanh ở trước cửa phòng bệnh của Thích Thủ Lân. Tất cả nhân viên y tế đều mặc một lớp đồ bảo hộ chặt chẽ, nhìn trông giống như mặt nạ phòng độc.
Ngoại trừ bố mẹ của Thích Thủ Lân có thể đứng gần hơn một chút, những người khác đều đứng cách xa hơn 10 mét.
"Cô Kiều...... Đây là?" Trì Diễm thật cẩn thận mà gọi Kiều Lâm một tiếng.
Kiều Lâm lúc này mới hồi phục tinh thần, quay lại nhìn cậu: "Cậu không có chút cảm giác nào sao?! Sao lại không mang khẩu trang vào?"
"Cảm, cảm giác gì ạ?" Trì Diễm bị cô hỏi mà trong lòng hốt hoảng.
Kiều Lâm nhìn chằm chằm cậu một lúc, nói: "Nếu cậu không có cảm giác, vậy thì không sao cả."
Kiều Lâm nhận lấy hộp giữ nhiệt đặt sang một bên: "Không có việc gì......"
"Là kỳ phát tình của Thích Thủ Lân đến rồi, bây giờ đang muốn cùng Ngọc Thành đánh dấu lẫn nhau."
Trì Diễm há to miệng.
Kết hợp đánh dấu.
Bây giờ.
Ở trong phòng bệnh.
Thích Thủ Lân và Khúc Ngọc Thành.
Lúc này, tiếng động phát ra từ trong phòng bệnh truyền đến.
Là tiếng ho khan kịch liệt, hòa với tiếng nôn mửa cùng tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Nhưng xung quanh chả có ai di chuyển, dường như làm ngơ với những âm thanh đó.
"Là Thích Thủ...... là Thích tổng." Trì Diễm từng chăm sóc Thích Thủ Lân khi hắn say rượu và nôn mửa. "Anh ấy hiện giờ đang khó chịu!"
Trì Diễm vọt đến trước mặt bác sĩ phụ trách: "Mau vào trong ngăn bọn họ lại đi!"
Vị bác sĩ chính quay đầu nhìn cậu một cái, đôi mắt dưới lớp kính sáng rực lên tia phấn khích: "Vì sao phải ngăn lại? Đây là cơ hội hiếm thấy để nghiên cứu hiện tượng hiếm có đó."
Trì Diễm lui về sau hai bước, kịch liệt mà thở hổn hển, khớp hàm cắn chặt đến phát run.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Nhìn xung quanh, mọi người đều xem nhử thể bản thân đang được chứng kiến một "kỳ tích" vậy. Còn Thích Thủ Lân và Khúc Ngọc Thành chính là những con cừu non dâng hiến trên tế đàn.
Bọn họ là "định mệnh" dù trong hoàn cảnh nào kết hợp cũng đều hết sức hợp lý.
Ngay cả khi có phải nhận lấy đau khổ đi chăng nữa.
Trì Diễm đặt hy vọng vào bố mẹ của Thích Thủ Lân: "Cô Kiều......"
Kiều Lâm không nhìn cậu, nắm chặt lấy tay chồng bà, tự lẩm bẩm: "Sẽ tốt thôi...... Sẽ tốt thôi mà......"
Vì sao? Vì sao chứ? Mấy người đều không nghe thấy à? Đó là con của mấy người đó...... Mấy người hẳn là phải bảo vệ anh ấy, nên bảo vệ anh ấy khỏi mọi đau khổ và thương tổn mới đúng chứ.
Tại sao lại an tâm thoải mái mà nghe Thích Thủ Lân phát ra thanh âm như vậy chứ.
Nhưng mà không có ai để ý đến Trì Diễm hết. Cậu tựa như không khí vậy.
Trì Diễm khom lưng, muốn đi ra ngoài.
"Chỉ bởi vì bọn họ là "định mệnh". Do đó làm điều này cũng đúng thôi......" Cậu.
Bên tai cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập vang như trống vỗ của mình.
Sau đó cậu đột ngột chạy đến.
Nếu pheromone được mô tả như một thứ gì đó có thể nhìn thấy được. Vậy thì giờ đây, trong mắt của mọi người, phòng bệnh của Thích Thủ Lân giống như tâm điểm bị vây quanh bởi bão tố, những đám mây tích điện dày đặc che phủ cả mặt trời và bầu trời.
Thế nhưng mà có một người, coi bão tố và sấm chớp như hư không, một mình lao vào giữa nguồn pheromone đó.
Trì Diễm phá cửa phòng bệnh.
Nhìn thấy hai tay của Thích Thủ Lân đang siết chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Khúc Ngọc Thành, trông như thể một dã thú đang săn mồi, chực chờ muốn đem con mồi nuốt vào trong bụng.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Trì Diễm lao tới, cởi áo phông của mình ra, ngay lập tức dùng nó che lên đầu của Thích Thủ Lân. Sau đó cậu bẻ ngón tay cái của Thích Thủ Lân, Thích Thủ Lân ăn đau nên không thể không buông tay. Lúc này, Trì Diễm mới kéo Khúc Ngọc Thành khỏi người của Thích Thủ Lân, còn những người khác ngay cả thở cũng không thở được.
Thích Thủ Lân hung hăng xé nát ống tay áo ngắn ở trên đầu mình, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào đầy hung tợn, rốt cuộc là kẻ nào dám cướp đi con mồi của hắn.
Trì Diễm cực kỳ vất vả kéo Khúc Ngọc Thành đã hoàn toàn mất ý thức đem ra ngoài, sau đó lập tức xoay người đi lên giường cưỡi lên người của Thích Thủ Lân, dùng áo phông bao lấy đầu hắn.
"Thở đi......" Trì Diễm ghé vào tai hắn, nghẹn ngào nói.
Đây là phương pháp mà cậu đã được học khi còn ở trường. Khi thật sự không còn cách nào khác, beta sử dụng quần áo thoáng khí như một lớp lọc, có thể giảm nhẹ sự thâm nhập của pheromone của AO xung quanh đối với người trong kỳ phát tình.
Chiếc áo phông lấm tấm mồ hôi của Trì Diễm, nhưng mà lượng pheromone quả ít ỏi, căn bản không có có cách nào ngăn lại pheromone của Khúc Ngọc Thành đang tràn ngập trong không khí, đối với Thích Thủ Lân nó như liều thuốc kích thích cơn động dục của hắn trong kỳ phát tình.
Bàn tay của Thích Thủ Lân cào lên lưng của Trì Diễm, tiếng thở dốc hổn hển của hắn giống như bị mắc một ống thở bị dập nát rồi được kéo ra. Chất nôn mửa, nước mắt hòa với nước mũi làm bẩn đi chiếc áo phông của Trì Diễm.
Trì Diễm đã từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của hắn lần nào chưa nhỉ? Ở trong lòng cậu, Thích Thủ Lân luôn luôn mang dáng vẻ của một người bề trên, có khi mang chút xảo quyệt nhưng cũng có chút gì đó lạnh lùng.
Cách một lớp áo phông mỏng manh, Trì Diễm hôn lấy Thích Thủ Lân.
Dùng nước bọt từ trong miệng cậu làm ướt đi mảnh vải. Beta dùng chính pheromone ít ỏi của mình vì hắn mà dựng nên một phòng tuyến mỏng manh.
Alpha trong thời gian phát tình không biết kiềm chế sức mạnh của bản thân, cách một lớp áo phông mà cắn chặt môi của Trì Diễm.
Sau đó lớp phòng tuyến kia như được pha thêm máu.
Trì Diễm có thể nhìn thấy Thích Thủ Lân đang khóc, một mảng nước mắt lớn rơi xuống khiến cho lớp áo phông trở nên trong suốt.
Bọn họ hôn nhau cực kỳ nóng bỏng.
Nhưng cũng quá đỗi tuyệt vọng.
Các nhân viên y tế cuối cùng cũng vào cuộc, bọn họ đeo lên dụng cụ ngăn cắn và hạn chế vết thương vây quanh lấy Thích Thủ Lân. Trông như thể đang đối phó với một con thú mất kiểm soát.
Trì Diễm vẫn không thể nhìn Thích Thủ Lân được nữa. Cậu ngã bệt ra ngồi trên mặt đất. Tai ngập tràn tiếng kêu như dã thú bị bắt lấy của Thích Thủ Lân.
Kiều Lâm và Thích Dữ Chiêu chứng kiến hết một màn kia.
Bọn họ không bao giờ nghĩ người thanh niên nhìn lương thiện chất phác trước mặt lại là......
"Tiểu Thạch, cậu......" Kiều Lâm thấy lên lưng cậu, đó là tám vết cào sâu hoắm mà con bà để lại, nhìn thôi cũng không khỏi khiến da đầu tê dại.
Trì Diễm xoay người lại, hoàn toàn không để ý đến việc tấm lưng trần của đối diện với một người phụ nữ là một chuyện cực kỳ bất nhã.
"Thật xin lỗi......" Trì Diễm liếm liếm vết thương trên môi.
"Nhưng mà tôi phải bảo vệ anh ấy."
Kiều Lâm cứng họng.
Trông dáng vẻ của cậu tuyệt vọng và đau thương đến thế, nhưng trong ánh mắt lại giống như ẩn chứa một con sư tử (4).
(Câu này chắc là ý chỉ trong mắt của Trì Diễm có chứa sự gan dạ và điên cuồng á)
(4) Đây là đoạn trích của tác giả Giang Nam () trong tác phẩm 《》