Trong khi mọi người ai cũng cho rằng vị fan lớn kia của Tông An thoát fan đã kết thúc cả rồi, nhưng lại không ngờ rằng đó chỉ mới là khởi đầu. Trong video thứ hai, người đưa ra lời xin lỗi thứ hai đã xuất hiện, anh ta là người viết thêm lên di ảnh của Mạc Tây Lâm hai chữ "Đĩ Beta" thật lớn.
Người thứ ba đứng ra xin lỗi cũng đã lộ diện, cô ta bình luận bên dưới là "Sao anh ta không dẫn theo thằng nhóc khốn kiếp kia nhảy cùng luôn đi? Để lại để làm âm hồn bám theo anh Tông cả đời hay gì?"
Rồi đến người thứ tư, người thứ năm......
Ngày càng nhiều fan của Tông An công khai đưa ra lời xin lỗi. Một số người qua đường ăn dưa phát hiện ra một quy luật —— tất cả bọn họ đều là những người để lại bình luận trên các bài báo dưới phần tin tức giải trí, từng người một bị điều tra là dựa theo mức độ phổ biến của lượt thích và bình luận, từ cao xuống thấp. Một số fan đã thừa nhận rằng họ nhận được thư của luật sư. Không hề ngờ rằng sự điên cuồng nhất thời trên không gian mạng, lại phải trả giá sau một năm.
Xóa bình luận cũng vô dụng mà thôi, đổi tên Weibo cũng chả được ích gì. Lá thư trắng của luật sư tựa như bước chân của Tử Thần, chậm rãi nhưng chắc chắn không tìm nhầm người.
Công ty của Tông An cũng đứng ngồi không yên. Mặc dù nói là nói về fan không ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân Tông An, nhưng kinh tế của lượng fan chính là một trong những thước đo quan trọng cho độ nổi tiếng của một nghệ sĩ. Hơn nữa, trong mắt người qua đường, chủ đề fan của Tông An công khai đăng video xin lỗi cũng liên tục lên hot search, điều này đã để lại ấn tượng xấu với Tông An.
Việc theo đuổi trách nhiệm trên quy mô lớn thế này chắc hẳn được tiến hành bởi nguồn vốn và quyền lực rất mạnh mẽ. Mặc dù thế, nhưng ngoài việc biết rằng có một công ty luật sư nổi tiếng đang phụ trách vụ này, thì những chuyện sau đó nữa không một ai biết được điều gì nữa hết.
Nếu như muốn cứu vãn, thương lượng tìm đường sống, nhất định sẽ có manh mối để liên hệ. Nhưng văn phòng luật bên kia lại cứ một mực nói rằng khách hàng lần này là bố mẹ của Mạc Tây Lâm. Ngoài trừ bố mẹ, không ai có thể kiên trì khôi phục danh tiếng cho Mạc Tây Lâm như vậy hết. Nhưng nghĩ thôi cũng biết, một cặp vợ chồng là công nhân khai thác ở mỏ than đã về hưu, làm sao có thể chi trả các khoản chi phí kiện tụng đắt đỏ như thể kia được. Bọn họ rõ ràng chỉ là đang đưa ra người khách hàng hợp lý mà thôi.
Có vẻ như người khách hàng thật sự kia muốn phong sát con đường sự nghiệp giải trí của Tông An, không hề có chút nương tay nào.
Điều này khiến cho công ty của Tông An lo đến sốt vó, không rõ tên kia đã đụng phải nhân vật nào vậy chứ?.
"Cậu vuốt ve nó trước, rồi sau đó cho nó ăn cà rốt này."
Thích Thủ Lân dắt một con ngựa, nhìn thấy dáng vẻ vừa tò mò vừa sợ hãi của Trì Diễm thì khẽ mỉm cười. Trì Diễm ngập ngừng chạm vào cổ của chú ngựa, nó có chiếc bờm ngắn và dày màu đen tuyền, khi chạm vào cũng rất thoải mái. Cậu cho nó ăn một củ cà rốt, nó cũng không chút e ngại nào mà nhai chóp chép, tiếng vang lên rộp rộp.
"Thắt dây cương xong, chân dẫm lên bàn đạp thế này."
Trì Diễm dưới sự giúp đỡ của Thích Thủ Lân mà leo lên được lưng ngựa.
"Thả lỏng dây cương rồi kẹp lấy eo ngựa để ngựa đi. Nghiêng sang trái để đi bên trái, nghiêng sang phải để đi bên phải. Nếu muốn dừng lại thì ghìm chặt dây cương." Hắn làm mẫu cách kéo dây cương rồi sau đó đưa vào trong tay của Trì Diễm.
"Anh thật sự biết cưỡi ngựa à?" Trì Diễm không tự chủ được mà hỏi.
"Bố của tôi cực kỳ thích cưỡi ngựa, thậm chí ông ấy còn mua cả một trang trại chỉ để nuôi ngựa. Cho nên tôi được ông ấy dạy cưỡi ngựa từ nhỏ." Thích Thủ Lân rất vui khi Trì Diễm muốn biết nhiều chuyện hơn về hắn, thế nhưng Trì Diễm lại không tiếp tục hỏi thêm câu gì khác nữa hết.
Dù sao thì Thích Thủ Lân khi sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi, đừng nói là chơi bóng bầu dục hay là cưỡi ngựa, nếu hắn nói với Trì Diễm hồi còn nhỏ hắn từng học lái trực thăng ở Hawaii cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Đi theo tôi này, đừng sợ."
Thích Thủ Lân cưỡi một chú ngựa khác, thông thạo mà kéo dây cương, quất roi điều khiển ngựa quay trở về lối mòn bên bìa rừng. Trì Diễm nhanh chóng kẹp lấy bụng ngựa đi theo sau.
Bọn họ trước tiên muốn cưỡi ngựa băng qua rừng. Các sự án du lịch như thế này cho phép khách du lịch thưởng thức được phong cảnh nơi rừng rậm, cũng giảm thiểu đi dấu vết của con người nơi đây. Làm cho khu rừng giữ được vẻ nguyên thủy vốn có.
Xung quanh rất yên tĩnh, rời xa sự hối hả và nhộn nhịp ở phía xa, lắng nghe giai điệu vốn có của thiên nhiên kỳ diệu. Tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng kêu rộn rã và cả tiếng gió xào xạc qua kẽ lá.
Trì Diễm và Thích Thủ Lân đi song song nhau, không một ai nói gì. Dường như họ đang đắm chìm trong khung cảnh nguyên sơ của chốn rừng rậm nơi đây.
Bao trọn ánh mắt đều là màu xanh lá. Xanh đậm, xanh ngọc bích, xanh tươi, xanh rêu...... Trên ngọn cây, trên vách đá, dưới chân, tất thảy đều là "màu xanh" trong muôn vàn dáng hình.
"Cậu nhìn kìa."
Đột nhiên Thích Thủ Lân hạ thấp giọng, siết chặt dây cương để ngựa dừng lại. Trì Diễm cũng nhanh chóng dừng lại và nhìn về phía ngón tay hắn chỉ —— đó là một con hươu.
hươu. Một con hươu đang uống nước bên dòng suối với vài chú hươu con. Chúng chỉ cách họ vài bước chân, họ có thể nhìn rõ những sợi lông trắng trên đuôi của những chú hươu con còn chưa phai màu. Một chú hươu khác xuất hiện, chiếc cổ dài vươn cao đầy kiêu hãnh, cặp sừng vươn dài duyên dáng như những nhánh san hô. Đây rõ ràng là một con hươu đực. Là con đầu đàn, nó phát hiện ra hai người không thuộc về rừng rậm.
"Đừng nhúc nhích là được rồi." Thích Thủ Lân dịu dàng trấn an cậu.
Quả nhiên, sau khi xác nhận rằng bọn họ không phải là mối đe dọa. Con hươu đực kia cũng cúi đầu xuống uống nước, sau đó còn liếm láp con cái, chải chuốt lông cho nó.Những con hươu con thì quá đỗi nghịch ngợm, chúng còn dùng chạm nhẹ vào sừng của nhau như đã được truyền dạy. Nhưng chẳng mấy chốc, đám nhóc tinh nghịch đã tiến bước vào rừng sâu, khuất xa khỏi tầm mắt của bọn họ.
Vào rừng sâu sẽ gặp hươu, xuống biển sâu sẽ gặp cá voi.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy đó."
Tầm mắt của Thích Thủ Lân rơi vào trên người cậu.
"Ở nơi này, nghe nói nếu nhìn thấy hươu sẽ gặp được may mắn."
"May mắn về cái gì?"
"Gia đình hòa thuận, con cháu đầy đàn."
Trì Diễm lảng tránh ánh mắt của hắn, tự mình thúc ngựa về phía trước. Làn không khí trong lành của rừng sâu được hít vào trong phổi. Nhưng không hiểu sao nó lại khiến cho lồng ngực cậu trở nên nóng rực.
Cũng không biết là cậu đang trốn tránh điều gì nữa. Hòa thuận cũng không phải là với cậu, đầy đàn cũng không dính dáng gì đến cậu.
Thích Thủ Lân khẽ cười một tiếng, đi theo sau cậu.
Dưới vó ngựa réo rắt là mùa xuân bất tận.
Trì Diễm không ngờ rằng chuyến đi cuối cùng hóa ra lạ là sân ga. Một đoàn tàu màu đỏ dừng lại. Hai người họ xuống ngựa bước lên tàu. Những người phía sau cũng liên tục bước xuống ngựa mà đi lên xe. Đoàn tàu chậm chầm khởi hành và bắt đầu một hành trình mới.
"Chúng ta đang đi về phía Bắc. Đến đó sẽ nhìn thấy cực quang."
Hai bên sườn tàu màu đỏ có những ô cửa kính lớn, phản chiếu những vầng hào quang nhiều màu sắc. Nhìn xung quanh là biển rừng mênh mông bạt ngàn, xa xa là ngọn núi phủ tuyết trắng xóa. Chạy qua cầu vòm cao trăm mét, dòng sông róc rách chảy dưới chân họ; lái qua cánh đồng xanh, những chú cừu trắng trẻo nhàn tản nằm trên đồng cỏ; chạy băng qua hồ ước, trên mặt nước lơ lửng sương mù huyền ảo, khiến cho người khác không nhìn rõ...... Mỗi khi đi qua một đường hầm, liền giống như bước qua cánh cửa của một thế giới mới vậy.
Sau hơn bảy giờ trên tàu, Trì Diễm cảm thấy như thể mình đã trải qua cả một đời dài.
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng họ cũng đến một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi những ngọn núi, những ngôi nhà được thiết kế tinh xảo và những cánh đồng trải dài. Quang cảnh hiện ra tựa như trong giấc mơ tuyệt đẹp.
Hành lý được chuyển đến khách sạn từ trước. Bà chủ nhà trọ đã tiếp đãi bọn họ một cách rất nồng nhiệt, còn mang cho bọn họ món súp kem nấm nóng hổi, thịt bò và thịt cừu đầy săn chắc, bánh mì nguyên cám tự làm......
Thích Thủ Lân đã đặt một phòng kiểu gia đình, có thể chứa được tám người. Nhưng mà giờ chỉ có hai người là hắn và Trì Diễm, họ chọn phòng ngủ riêng.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Trì Diễm bắt đầu quan sát ngôi nhà. Ánh sáng chủ yếu là màu vàng ấm áp, treo những bức tranh mang không khí cổ điện, trang trí hoa khô và chân nến. Thậm chí còn có một lò sưởi bằng gạch đỏ. Dù chưa đến mùa đông nhưng đây đã là cũng đất phía Bắc có thể nhìn thấy cực quang. Chỉ hai hoặc ba giờ sau khi màn đêm buông xuống, sương ở bên ngoài đã trắng mờ bao quanh. Nhìn từ cửa sổ, toàn bộ thị trấn trông giống như những thị trấn nhỏ được mô tả trong những câu chuyện cổ tích vậy.
Lò sưởi được thắp lên, hơi ấm từ từ lan tỏa. Chú mèo lông dài của chủ nhà không biết từ lúc nào chui vào, cào một góc vào chân bàn. Trì Diễm chạm vào nó, nó cũng không né tránh. Còn đi theo Trì Diễm đến bên chiếc ghế bập bênh bên cạnh lò sưởi, nhảy lên trên đùi cậu, cuộn đuôi lại, khao khát hơi ấm từ phía cậu. Trì Diễm vuốt ve chú mèo dạn người này, nhưng thi thoảng vẫn liếc nhìn về phía Thích Thủ Lân.
Thích Thủ Lân ngồi bên chiếc bàn ăn dài, rót một ly rượu vang đỏ, tay áo sơ mi xắn lên để lộ bắp tay vạm vỡ, đang lật giở một cuốn sách có bìa da dày. Đây là quyển sổ để lại lời nhắn của khách, mỗi người khách đến đây có thể ghi lại trên đó bất cứ điều gì.
Tiếng lách tách vang lên từ những đóm lửa trong lò sưởi, tiếng sột soạt khi đầu bút của Thích Thủ Lân cọ xát với mặt giấy, tiếng gừ gừ từ chú mèo lông dài đang thoải mái khò khè trên đùi cậu...... Trì Diễm chỉ cảm thấy tim mình thật yên tĩnh và bình yên đến lạ. Cậu cũng vô thức nhắm hai mắt lại......
Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy tiếng Thích Thủ Lân gọi tên mình, lúc mở mắt ra vẫn còn có chút mơ màng.
"Trì Diễm tỉnh dậy đi."
"Bà ấy đến rồi."
Ai? Ai đến chứ?
Trước khi cậu kịp phản ứng, cậu đã bị Thích Thủ Lân bọc vào chiếc áo lông. Con mèo lông dài không biết đã rời đi từ lúc nào, cho nên cậu ngay lập tức liền đứng dậy. Ngây ngốc nhìn Thích Thủ Lân tắt hết toàn bộ đèn trong phòng, quay lại chỗ cậu và dẫn cậu đến ban công nhỏ.
Chỉ đến lúc này, Trì Diễm mới hiểu ra —— bà ấy đến rồi.
Nữ thần của bình minh, Aurora.
Trong dải ánh sáng dài màu xanh bạc hà xuất hiện trên bầu trời đêm trong vắt, có ánh sáng màu vàng phát ra ở phần rìa. Ngàn vì sao sáng cũng không sánh nổi chân váy của vị nữ thần này. Mây cuộn mây tan, dáng người nhảy múa. Dần dần, màu vàng rực rỡ chuyển sang màu hồng tím, hồng tím rồi lại đổi sang đỏ nhạt...... Tầng tầng lớp lớp, bày ra trước mắt phàm nhân làn váy lộng lẫy mà thượng đế đã ban tặng cho người.
Thiên hà rộng lớn, cực quang vô tận.
Một người bình thường nhỏ bé không biết vì sao đột nhiên lại bật khóc, tiếc rằng chưa kịp rơi xuống đã kết thành băng bên khóe mi.
Những du khách trẻ rời đi chỉ sau một đêm. Khi bà chủ đang dọn dẹp phòng, bà nhìn thấy cuốn sổ lưu bút đang được mở ra đặt trên bàn ăn. Lời nhắn gửi mới nhất là một ngôn ngữ từ một vùng đất xa lạ mà bà không thể hiểu được. Chỉ có dòng chữ Tiếng Anh uốn lượn cuối cùng được đề bút một cách đẹp đẽ ——
I WILL LOVE HIM FOREVER.
Hai bóng người ngoài cửa sổ đang dần khuất xa trên con đường.
Bước vào mùa đông ấm áp.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Làm sao để viết văn như kiểu nhật ký hành trình du ngoạn được vậy mọi người?. ( vò đầu.jpg)
Phong cảnh là thật đó, những địa điểm thì mơ hồ lắm, tui còn gộp lại mấy chỗ với nhau. Đương nhiên là tui chưa đến mấy chỗ đó bao giờ, vẫn là chờ phú bà bao nuôi tui nhen. Cảm ơn.
WB: reinhard_fw