Trì Diễm vui vẻ mà cầm cuốn sách và ngồi xuống bên cạnh Thích Thủ Lân. Giờ đây cậu cảm thấy bản thân được quan tâm và chiều chuộng hơn bao giờ hết.
“Thế con có muốn được ôm không?” Thích Thủ Lân đưa ra một đề nghị cực kỳ hợp ý với nội tâm của cậu. Trì Diễm nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa như thế này, do đó dù có ham muốn nhiều hơn nữa, cậu cũng càng thêm sợ hãi đây là giới hạn cuối cùng, nên cậu phải hạ thấp nhu cầu của mình đi một chút.
Nhưng Trì Diễm vẫn thành thật gật đầu. Bởi vì người trước mặt này —— chỉ cần cậu muốn, hắn sẽ nhìn cậu; chỉ cần cậu muốn, hắn sẽ ôm cậu; chỉ cần cậu muốn, hắn sẽ bất chấp tất cả để đến bên cạnh cậu.
Hai đứa bé đã được chị Trần dỗ ngủ từ lâu. Đối với người lớn thì lúc này vẫn còn sớm, thế nên phòng khách giờ đây chính là không gian riêng của bọn họ. Sự chú ý của Trì Diễm bị thu hút bởi một bộ phim truyền hình mà cậu tùy tiện chuyển kênh —— tình cờ nó lại chiếu đến cảnh hai người hôn nhau, dai dẳng và sống động.
“Ba ơi…… Bọn, bọn họ vì sao lại cắn miệng đối phương vậy ạ?” Trì Diễm ngẩng đầu lên nhìn Thích Thủ Lân.
Thích Thủ Lân chuyển mắt từ điện thoại sang TV, cười nói: “Bởi vì bọn họ là bạn đời của nhau.”
“À……” Trì Diễm gật gật đầu, nhớ đến cậu và ba cũng hôn nhau, nhưng chỉ hôn má và trán mà thôi. Nhưng cậu chưa hề hôn môi với ba bao giờ, trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy hôn môi với ba có gì đó khác khác. Hai người trên TV hôn nhau càng lúc càng thêm nồng nàn, trái tim của Trì Diễm cũng đập “thình thịch”, vừa rất muốn xem tiếp lại vừa không dám xem, chỉ có thể trốn vào trong lòng ngực của Thích Thủ Lân, hé mắt lén nhìn.
Dần dần, dáng vẻ của hai người trong TV dường như thay đổi.
Dần trở thành…… bóng dáng của cậu và ba.
“Sao thế con?” Cảm nhận được người trong lồng ngực mình như muốn cuộn tròn thành một quả bóng, tựa như một chú chim cút lông xù. Thích Thủ Lân cúi đầu nhìn Trì Diễm. Đôi má được nuôi dưỡng trong thời gian mang thai cuối cùng cũng có thêm chút thịt, đôi mắt vốn không to lắm nay đã híp lại càng thêm nhỏ.
“Không có ạ! Ba ơi ba, con không có nhìn lén chút nào hết!” Bị bắt quả tang rồi mà còn ra vẻ lạy ông tôi ở bụi này, nói ra trông có vẻ ngốc ngốc.
Tính cách ác độc của Thích Thủ Lân lại nhen nhóm trỗi dậy, suốt ngày đối với bé yêu nhào vào ngực mình nhưng lại phải cố giữ hình tượng “một người ba tốt”, nay đã bị dục vọng đánh tan.
“Ba cũng không cấm con xem mà, con trốn cái gì chứ……” Hắn đem Trì Diễm thành tư thế mặt đối mặt, không chút che giấu mà nhìn cậu chăm chú.
“Vì sao muốn nhìn lén, vừa rồi con đã nghĩ gì, hửm?” Giọng nói của hắn tựa như một chiếc móc câu, khẽ cào khiến tim của Trì Diễm chộn rộn. Cậu cúi đầu quậy bìa sách, không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu sợ ba sẽ nghĩ cậu là một đứa bé hư, nhưng cậu không kiềm được mà muốn đến gần ba thêm chút nữa. Mỗi đêm ngủ chung giường với Thích Thủ Lân, Trì Diễm sẽ lén chui vào làm ấm cho phần chăn bên kia như khi nhỏ cậu làm giúp cho Đàm Triệt, cho đến khi chăn trở nên nóng ấm thì mới trở về chỗ mình. Mỗi lần Thích Thủ Lân nhìn thấy cậu làm như vậy, đều tự hỏi liệu lúc nhỏ hắn có hiểu chuyện như thế hay không. Rồi sau đó ôm cậu nói chuyện, nắm lấy tay cậu, vuốt ve từng ngón tay một cho đến khi nhìn thấy mí mắt cậu khép lại.
Trì Diễm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cậu sẽ quấn chặt lấy Thích Thủ Lân, chen vào lồng ngực của hắn, tựa đầu vào cằm của hắn —— đây là tư thế thân mật nhất mà Trì Diễm có thể nghĩ đến khi ở bên hắn. Trên thực tế, tình cảm của cậu dành cho Thích Thủ Lân đã sớm vượt qua giới hạn của tình thân.
Nhưng cậu không biết nên làm gì và phải làm gì tiếp theo.
“Con đã bao giờ nghĩ đến làm…… điều tương tự với ba chưa.” Thích Thủ Lân thong thả tung ra mồi câu. Mặt của Trì Diễm đỏ bừng, ngại ngùng và càng khiến người khác muốn bắt nạt thêm. Mặc dù lúc này cậu không thể tóm tắt chính xác suy nghĩ của mình thành một từ, nhưng cậu chỉ cảm thấy rằng thật bất kính khi làm chuyện như thế với ba của mình.
“Con xin lỗi…… Ba ơi, con hư quá.” Những lời này gần như nghẹn ngào thốt ra giữa hai khóe môi, cùng với nước mắt.
Thích Thủ Lân lại bắt đầu cười. Cười Hòn Đá ngốc này, rõ ràng là có tình cảm với hắn nhưng lại muốn coi hắn như ba của mình.
“Há miệng ra.” Hắn dùng ngón tay cái lau đi nước mắt của Trì Diễm, Thích Thủ Lân cố ý ra vẻ nghiêm túc nói. “Để “ba” dạy con hôn là như thế nào.”
Trì Diễm cảm thấy môi dưới của mình như đang bị mút lạy, cậu dùng sức chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, vậy mà đây là thật—— ba đang “ăn” môi của cậu!
“Ưm a……”
Cậu muốn gọi “ba ơi”, nhưng Thích Thủ Lân đã lợi dụng điều này mà ngậm lấy đầu lưỡi của cậu, mút mát vài cái rồi buông ra, thay vào đó là cắn vào môi trên của cậu.
Nụ hôn này không dai dẳng như trên TV. Từng hồi từng hồi, khi gần khi xa, nhưng đủ để Trì Diễm cảm thấy đầu óc của mình mềm nhũn như cháo, chỉ còn có thể nghe được tiếng nước vang lên nhớp nhép.
Pheromone độc nhất của Thích Thủ Lân thông qua nước bọt trao đổi mà kích thích cậu, như thể có dòng điện chạy qua não rồi truyền đến toàn thân, gây ra cảm giác tê liệt. Nhưng không thầy cũng nên như một lẽ tự nhiên, Trì Diễm không còn siết lấy quyển sách nữa mà nắm lấy bả vai của Thích Thủ Lân, hai tay từ từ vòng qua cổ hắn.
Đúng thế…… giống như đây chính là ý muốn của cậu, tình cảm đong đầy kia của cậu mới không còn phải lang thang nữa, giờ đây nó đã có chốn về.
“Hòn Đá nhỏ của anh……” Thích Thủ Lân xoa má cậu, cảm thấy người trong lòng mình không nhiều không ít, không lệch không nghiêng (1), vừa vặn sinh ra nơi đầu quả tim hắn.
(1) Không nhiều không ít, không lệch không nghiêng (不多不少, 不偏不倚): cái này mình hiểu nó ý chỉ cực kỳ vừa vặn và phù hợp ấy, nhưng mà mình không chắc nên mình sẽ để nguyên văn như vậy luôn.
Trì Diễm bị liếm mút rất nhiều, lúc nói chuyện không thể nói rõ: “Hòn Đá nhỏ gì ạ? Ba ơi, con là Diễm Diễm mà.”
Đôi mắt hắc thủy bạch sơn của alpha chăm chú nhìn cậu, khẽ lắc đầu: “Em là Diễm Diễm của rất nhiều người, là Tam Hỏa Nhi của rất nhiều người. Nhưng chỉ là Hòn Đá nhỏ của riêng mình anh…… Khoảnh khắc đầu tiên em xuất hiện trước mặt anh nó đã định trước là như thế.”
Đây chính là ngôn ngữ tình yêu của riêng bọn họ mà không ai khác biết cả.
“Những điều bây giờ ba dạy cho con, con tuyệt đối không được làm với người khác.” Thích Thủ Lân suy nghĩ một lúc rồi nói thêm. “Chuyện vừa nãy dạy cho con cũng không được!”
Trì Diễm được hắn ôm trở về phòng ngủ, hai ba cái liền lột sạch quần áo của cậu. Cơ thể trần truồng của cậu trở nên trắng nõn hơn khi nằm lên tấm ga trải giường sẫm màu. Mấy giờ trước cậu vừa mới cho con bú sữa nên bây giờ đầu ngực hơi sưng một chút. Núm vú cũng cương cứng, chín đỏ như hạt lựu.
“Chỗ này có chút sưng.” Trì Diễm chỉ chỉ vào bộ ngực của mình, có phần ngại ngùng trốn tránh dưới ánh nhìn chăm chú của Thích Thủ Lân.
“Ba giúp con xoa xoa nhé.” Thích Thủ Lân thuận nước đẩy thuyền, dùng hồ khẩu to lớn bao lấy hai bên phần ngực ở ai bên, đẩy từ dưới lên. Núm vú nhỏ như hạt lưu khẽ rĩ ra một ít nước sữa lỏng trắng dục, chực chờ rơi xuống.
Trì Diễm khẽ ngâm nga một tiếng, không rõ là khó chịu hay sung sướng.
Thích Thủ Lân thấp giọng nói: “Để tiện cho bé con bú sữa, chỗ này phải thường xuyên được xoa xoa, nếu không ngực bị tắc thì con sẽ bị đau.”
Rõ ràng hắn đang nói chuyện rất đứng đắn, nhưng hành động ở tay lại dâm đãng không tưởng —— dùng ngón tay xoa nắn và kẹp lấy đầu v*, hơi dùng sức, sữa tươi liền ứa ra. Thích Thủ Lân dương nhiên không hề phí phạm nó chút nào, lần trước khi Trì Diễm mang thai Thích Ngai Thì hắn còn chưa uống đủ cơ mà. Hắn vươn đầu lưỡi liếm lấy những giọt sữa chảy xuống bầu ngực, dùng răng cọ xát đầu v* đáng thương mà dâm đãng, thôi thúc nó tiết ra thứ chất lỏng ngọt ngào kia nhiều hơn.
Trì Diễm ôm lấy đầu hắn, bị mút mát đến mức toàn thân căng cứng.
“Ba ơi……” Cậu thở hổn hển. “Vì sao, vì sao con lại có sữa vậy ạ?”
Thích Thủ Lân mút một bên vú, cuốn lưỡi quanh đầu ngực tròn tròn một vòng rồi mới chịu buông ra: “Bởi vì…… Hòn Đá nhỏ là bé cưng lợi hại nhất trên thế giới này, cho nên con mới có sữa.”
Bình thường hắn đều trêu chọc Trì Diễm rất dễ dàng, giờ đây Trì Diễm lại càng thêm nghe lời hắn hơn nữa.
Trì Diễm im lặng, dường như suy nghĩ một lúc rồi mới nói ra suy nghĩ của mình: “Nhưng mà, con cảm thấy ba mới là người lợi hại nhất trên thế giới này ạ.”
Thích Thủ Lân sửng sốt, vùi vào lồng ngực cậu cọ lên bộ ngực có phần mềm mại kia, cười đến mức tim của Trì Diễm cũng run lên: “A…… Ngoan thế, nhưng mà trong chuyện này thì Hòn Đá nhỏ lợi hại hơn ba nhiều.”
Hắn duỗi ngón tay ra, xoay tròn trên ngực của Trì Diễm: “Nhớ kỹ, đây là nơi cho em bé uống, ngoài trừ ba ra không được để ai chạm vào.”
Trì Diễm gật đầu như gà mổ thóc: “Đã biết, chỉ có ba với em bé mới được chạm vào thôi.”
Lần này, hắn hoàn toàn trút bỏ thân phận “người ba” của mình.
Thích Thủ Lân nhẹ nhàng cởi đồ ra, đứng thẳng dậy và nhìn Trì Diễm: “Em đúng thật là không nhớ gì hết.”
“Trò chơi” làm ba này đương nhiên rất thú vị, nhưng Thích Thủ Lân thực sự hy vọng là Trì Diễm có thể đặt hắn vào vị trí người bạn đời hơn. Cũng đã đến lúc chỉ dẫn Trì Diễm nhớ lại thân phận thật sự của mình rồi.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Ai ui, tui bị kẹt ở nhà rồi, thành thật mà nói là không vui chút nào hết á.
Chương này chắp vá xíu, ngửi mùi thịt trước đi nhen mọi người. Chương sau mới thật sự là gọi ♂️ba ơi♂️ ba ơi!