Nghe vậy, đồng nghiệp chế nhạo nói: "Tới quán bar chính là làm khó bác sĩ Phó rồi, so với quán bar, khẳng định bác sĩ Phó càng muốn ở nhà đọc sách Y học, mà trước đó bác sĩ Phó cũng nói rồi đấy, anh ấy không thích uống rượu."
Lâm Hạo Nhiên: "..."
Phó Ngôn Trí nâng nâng mắt: "Sai rồi."
Hai người quay đầu lại nhìn anh.
Anh nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ lựa chọn đi ngủ."
Nghề nghiệp này của bọn họ, có lúc đều phải giành giật từng giây từng phút để nghỉ ngơi dưỡng sức, làm gì có thời gian đến những nơi như thế này.
Mọi người không có cách nào phản bác, nhìn nhau không nói gì.
Ngược lại, Lâm Hạo Nhiên lại không nghĩ như vậy, anh ta trước giờ sống với phương châm Work hard, play hard, nên làm việc thì làm việc, nên chơi thì chơi, không thể để lãng phí thời gian tốt đẹp.
Nghĩ vậy, anh ta không chút khách khí phun tào*: "Bảo sao cậu không có bạn gái."
*Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm. (Theo https://tieuthao.wordpress.com)
Một cô bé ngồi bên nghe thấy lời này, phản bác nói: "Bác sĩ Lâm, bác sĩ Phó của chúng ta là không tìm thôi, chứ không phải không tìm được bạn gái."
"Đúng đúng đúng, bệnh viện chúng ta có nhiều nữ bác sĩ, y tá yêu thầm bác sĩ Phó của chúng ta lắm đấy."
"Bác sĩ Phó để tôi giới thiệu cho cậu đi, cậu thích người đáng yêu hay gợi cảm xinh đẹp, hay là con gái nhà lành?"
"..."
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi.
Lâm Hạo Nhiên nhìn người đang trầm mặc không nói gì, nói thẳng: "Ôi ôi ôi mọi người sao thế này, sao lại chỉ giới thiệu cho bác sĩ Phó mà không giới thiệu cho tôi?"
Anh ta không chút lưu tình phun tào Phó Ngôn Trí: "Bác sĩ Phó không có ý muốn yêu đương đâu, mọi người đừng làm khó cậu ta."
Mọi người: "... Sao lại không có?"
Lâm Hạo Nhiên quen Phó Ngôn Trí từ thời đại học, cũng tương đối hiểu anh: "Từ ngày tôi quen cậu ta, chưa bao giờ thấy cậu ta dừng mắt trên người nữ giới quá ba giây, ngoại trừ người nhà bệnh nhân."
Nhìn bộ dáng có chút sửng sốt của mọi người, Lâm Hạo Nhiên không quên đưua ra tổng kết cuối cùng: "Cho nên các em gái nghĩ cũng đừng nghĩ, bác sĩ Phó của các em đời này chỉ làm bạn với sách Y thôi, đợi đến khi về hưu, cậu ta liền đi xuất gia làm hòa thượng đó mà."
Mọi người: "Thôi đi."
Lâm Hạo Nhiên nghẹn lại, anh ta nhìn đám người trước mặt: "Không tin thì để tôi làm thí nghiệm cho mọi người xem."
"Làm sao làm thí nghiệm đây?"
Anh ta nghĩ nghĩ: "Tìm người xinh đẹp nhất trong quán bar, mọi người nhìn xem bác sĩ Phó có nhìn người ta được ba giây không."
Mọi người: "..."
Vừa nói chuyện, Lâm Hạo Nhiên vừa không quên đưa mắt tìm người xinh đẹp nhất.
Phó Ngôn Trí đối với loại thí nghiệm này không có lấy nửa điểm hứng thú, anh lập tức đứng lên, định rời đi.
Vừa mới đứng lên, Lâm Hạo Nhiên đột nhiên túm lấy bả vai anh, khoa trương "Oa" một tiếng: "Cậu nhìn bên kia kìa."
Phó Ngôn Trí mí mắt cũng chưa nâng, rũ mắt nhìn bàn tay của anh ta đang đặt trên vai mình, lãnh đạm nói: "Buông ra."
Lâm Hạo Nhiên còn lâu mới sợ anh, tầm mắt dừng lại trên người Quý Thanh Ảnh, tiếp tục nói: "Không được, cậu nhìn một cái xem, giúp tôi làm xong thí nghiệm này, cậu chỉ cần nhìn một cái thôi, tôi sẽ để cho cậu đi ngay lập tức.
Phó Ngôn Trí bị anh ta làm phiền, lãnh đạm đưa mắt nhìn qua.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, hai người cách mấy cái ghế dài, ánh mắt giao nhau.
Ánh đèn biến hóa, ánh sáng rơi trên mặt Quý Thanh Ảnh.
Làm cho mọi người càng nhìn rõ gương mặt xinh đẹp lại tinh xảo của cô, mỗi chi tiết, theo ánh đèn thay đổi mà phóng đại, càng khiến người khác chú ý.
Lâm Hạo Nhiên sửng sốt một chút, ngay cả những đồng nghiệp khác cũng đều nho nhỏ kinh hô.
Mấy giây sau, mọi người hoàn hồn.
Mọi người bị sắc đẹp làm cho ngỡ ngàng, dường như đã quên mất việc Phó Ngôn Trí có nhìn chằm chằm người ta quá ba giây không.
Đợi đến lúc Lâm Hạo Nhiên nhớ tới việc này, Phó Ngôn Trí đã đi toilet.
Phía bên kia, Quý Thanh Ảnh hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ quay đầu nhìn qua.
Lúc cùng anh đối mặt, cô vẫn như cũ cảm thấy cảm xúc trong đôi mắt kia rất nhạt, nhạt giống lúc sương mù lúc sáng sớm tan ra.
Nhưng một khoảnh khắc này, cô vẫn như cũ nghe được nhịp tim đập bị phóng đại của mình.
Vài giây sau, nàng đứng dậy đi theo.
"Cậu đi đâu vậy?"
Trần Tân Ngữ nhìn tư thế của cô, trừng mắt: "Cậu không phải là muốn đi xin số điện thoại đấy chứ?"
Vì lí do khoảng cách, lúc Quý Thanh Ảnh tìm thấy toilet, cũng chưa thấy Phó Ngôn Trí.
Cô nhướng mày, cũng không nóng nảy.
Chờ tới khi cô bước từ bên trong ra, cô thấy người đó đang đứng ở cuối hành lang.
Bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, một tay đút túi đứng ở nơi đó, một tay khác đang cầm điện thoại trò chuyện. Giọng nói của anh thanh lãnh dễ nghe, ngữ điệu nói chuyện không nhanh không chậm, nghe vào tai vô cùng thoải mái.
Cô thu ánh mắt lại, suy nghĩ xem nên đến gần anh như thế nào mới kjoonh tục khí.
Còn chưa nghĩ ra, người ta đã tắt điện thoại, xoay người đi về phía cô.
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nâng mắt lên, bờ môi mấp máy, vừa muốn nói chuyện, Phó Ngôn Trí đã đi qua cô.
Ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô!
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn về tấm gương trong bồn rửa tay, lần đầu tiên có chút hoài nghi khuôn mặt của mình.
Không xinh đẹp sao?
Khó coi sao?!
Nhưng trong gương phản chiếu hình ảnh rõ ràng rành mạch nói cho cô biết rằng——
Xinh đẹp.
Mày lớn lên vô cùng xinh đẹp.
Vậy vì sao anh ấy một cái cũng không thèm nhìn?!
Mang theo "Oán khí" như vậy, Quý Thanh Ảnh trở về đại sảnh.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, chỉ vài phút thôi, mà đám người Trần Tân Ngữ đã làm quen được với một đám người khác.
Cô đứng ở tại chỗ, nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt.
Trần Tân Ngữ là người đầu tiên chú ý đến cô, vội vàng kêu lớn: "Thanh Ảnh, mau tới đây."
Cô vừa đi qua, Trần Tân Ngữ liền nhiệt tình giới thiệu những người khác với cô: "Đây là bạn thân nhất của tôi, Quý Thanh Ảnh."
Khóe môi cô ấy cong cong cười lên: "Đây là bác sĩ Lâm Hạo Nhiên."
Quý Thanh Ảnh nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Lâm Hạo Nhiên trước giờ tương đối dễ làm quen, cầm một cái ly đưa cho Quý Thanh Ảnh, cùng cô chạm nhẹ ly: "Xin chào, Lâm Hạo Nhiên."
"Quý Thanh Ảnh."
Cô nhấp hai ngụm rượu, không hiểu lắm tình huống này rốt cuộc là như thế nào.
Trần Tân Ngữ hiểu cô nhất, nhanh chóng giải thích nói: "Chúng tớ vừa mới giao lưu một chút, cảm thấy càng đông càng vui."
Nói rồi, cô ấy chỉ vào Lâm Hạo Nhiên: "Tuy rằng trước đây xa lạ, nhưng giờ thì quen biết rồi, nhỉ?"
Mọi người gật đầu: "Đúng vậy, càng đông càng vui, tới quán bar chính là để kết bạn mà."
Đây là nửa lời nói thật.
Ở quán bar, gặp nhau có thể tự nhiên tâm sự rồi uống chút rượu, kết bạn làm quen, rất bình thường.
Quý Thanh Ảnh tuy rằng không biết tại sao Trần Tân Ngữ trong khoảng thời gian ngắn như vậy quen với mấy bác sĩ y tá này, nhưng cô không thể không tán thưởng cô ấy trong lòng.
Quá nhiệt tình.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, Trần Tân Ngữ trừng mắt với cô.
Quý Thanh Ảnh ngước mắt, nhìn người đàn ông ngồi cạnh Lâm Hạo Nhiên.
Xung quanh vô cùng náo nhiệt, chỉ mình anh an tĩnh.
Nhìn theo tầm mắt cô, Lâm Hạo Nhiên nói: '"Quên mất không giới thiệu, đây là đồng nghiệp của tôi, bác sĩ Phó Ngôn Trí."
Trần Tân Ngữ cong cong môi cười, tán dương: "Hiện nay nhan sắc của bác sĩ đều cao như thế này sao?"
Phó Ngôn Trí nâng mắt, nhàn nhạt nói: "Xin chào."
"Xin chào xin chào."
Trần Tân Ngữ cười: "Đây là bạn của tôi."
Phó Ngôn Trí ghé mắt, ngước mắt nhìn người con gái trước mặt.
Một thân sườn xám ấm màu, vì chuỗi hạt nhỏ trên sườn xám, khiến cho một bộ quần áo nhìn không quá đơn điệu, thậm chí có chút phát sáng.
Anh ngưng mắt, dừng ở phía trên vài giây, hơi hơi gật đầu: "Phó Ngôn Trí."
Quý Thanh Ảnh thuận thế ngồi bên cạnh, cong môi cười, chủ động nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau."
Nghe vậy, Lâm Hạo Nhiên tò mò.
"Hai người từng gặp nhau? Lúc nào vậy?"
Quý Thanh Ảnh cũng không gạt mọi người, nói thẳng: "Buổi chiều, anh ấy cứu người trên tàu cao tốc."
Nghe vậy, Lâm Hạo Nhiên cười: "Đây là duyên phận thần kỳ gì giữa hai người thế này?"
Quý Thanh Ảnh nghe câu này, rất vui vẻ.
Cô thích người nói chuyện thế này như Lâm Hạo Nhiên.
Nghe thấy câu nói của cô, Phó Ngôn Trí vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt như cũ, không kinh ngạc, cũng chẳng quen thuộc.
Quý Thanh Ảnh bình thường không hay nói nhiều lắm, nhưng lúc cần nói thì cô vẫn có thể nói.
Nghĩ nghĩ, cô chủ động tìm chủ đề mà người này thấy hứng thú: "Anh đi theo đến bệnh viện ạ?"
"Ừ."
"Người đó hắn là hoàn toàn không sao đúng không ạ?"
"Ừ."
Quý Thanh Ảnh: "..."
Cô không tìm được đề tài TUT.
Trần Tân Ngữ ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, thay chị em của mình mặc niệm ba giây.
Nam nhân không tiếp lời thật sự quá khó trêu ghẹo.
Hai người lại trầm mặc.
Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn về nơi khác, di động cô đặt ở đầu gối rung lên.
Cầm lên thì thấy là tin nhắn Trần Tân Ngữ gửi tới.
Trần Tân Ngữ:【Chị em cố lên, nếu cần chuốc rượu thì bọn tới giúp cậu.】
Quý Thanh Ảnh:【...】
Cô buông di động, lúc lơ đãng ghé mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy giao diện điện thoại của Phó Ngôn Trí.
Cô sửng sốt một chút, đã quên mất "Phi lễ chớ coi".
Phó Ngôn Trí cũng không che đậy, cứ vậy quang minh chính đại click mở.
Quý Thanh Ảnh nhịn không được nói: "Đây là bản thảo thiết kế sườn xám?"
Phó Ngôn Trí nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh chủ động nói: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý nhìn lén, chỉ là không cẩn thận nhìn thấy, sau đó nhịn không được nhìn nhiều một chút thôi."
Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, ngữ điệu nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao, Quý Thanh Ảnh lại sinh ra linh cảm.
Người này, có vẻ sẽ cùng mình nói chuyện bản thảo thiết kể nhỉ.
"Đây là anh vẽ ạ?"
"Không phải."
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ "À" một tiếng: "Bạn anh vẽ sao ạ?"
Phó Ngôn Trí gật đầu: "Coi như là vậy."
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ cười cười, cũng không hỏi xem người bạn này là nam hay nữ.
Cô nghiêm túc nhìn, chỉ vào nói: "Thiết kế không tồi, nhưng kiểu dáng này thiết kế nút bọc phối với khuy hồ điệp sẽ càng sáng hơn."
Ở phương diện sườn xám này, dù có phải dân chuyên nghiệp hay không, Quý Thanh Ảnh luôn hiếu thắng.
Sợ Phó Trí Ngôn không hiểu khuy hồ điệp là loại nào, Quý Thanh Ảnh còn cố ý tìm hình ảnh cho anh nhìn.
"Anh xem, phối thế này nhìn rất hợp."
Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn: "Cô cũng vẽ?"
Quý Thanh Ảnh sững sờ, nở nụ cười: "Đúng vậy ạ, em cũng là nhà thiết kế."
Cô theo lời anh nói: "Bạn của anh cũng là nhà thiết kế ạ? Nếu là có hứng thú với sườn xám, bọn em có lẽ có thể giao lưu."
Theo đuổi một người, trước tiên phải thăm dò rõ ràng tình cảnh xung quanh người ấy mới được.
Có người giúp đỡ thì càng dễ hành động.
Phó Ngôn Trí không trả lời.
Anh cúi đầu đánh chữ, không bao lâu sau điện thoại rung lên.
Bên kia gửi tới một câu:【A a a em vừa thử một chút, thật sự là càng đẹp!! Anh trai quá trâu bò, cảm ơn cảm ơn! 】
Phó Ngôn Trí không trả lời lại.
Anh khom lưng, lấy ly rượu chạm nhẹ với Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Khóe miệng Quý Thanh Ảnh cười khẽ, quơ quơ ly rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Phó Ngôn Trí ngưng một chút, cũng uống hết.
Hai bàn người làm quen, khiến Lâm Hạo Nhiên trải qua một sinh nhật vô cùng náo nhiệt, sau đó mọi người đều phải về nhà.
Đám người Quý Thanh Ảnh còn ổn, nhưng Lâm Hạo Nhiên bọn họ hôm sau phần lớn đều phải đi làm, nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Trần Tân Ngữ và Quý Thanh Ảnh tạm biệt đám bạn, đi ra khỏi quán bar.
Lâm Hạo Nhiên và Trần Tân Ngữ đã hoàn toàn quen thân, sảng khoái hỏi: "Hai người ở đâu?"
Tròng mắt Trần Tân Ngữ xoay chuyển: "Ở đường Thanh Hà bên kia."
Trần Tân Ngữ cười nói tiếp: "Cô ấy tạm thời ở cùng với em, mấy ngày nữa mới tìm chỗ ở."
Lâm Hạo Nhiên giúp những người khác gọi taxi đưa về nhà.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại bốn người bọn họ.
"Nếu không, bốn người chúng ta đi chung?"
Anh ta nhìn về phía Phó Ngôn Trí: "Chỗ này nhiều người khó tìm xe, chen chúc một chút được không?"
Trần Tân Ngữ và Quý Thanh Ảnh không có ý kiến, Phó Ngôn Trí nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Bốn người lên xe taxi.
Phó Ngôn Trí ngồi ghế phụ, Quý Thanh Ảnh ngồi chếch so với anh, vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông.
Cô cũng không rụt rè, thẳng thắng nhìn chằm chằm anh.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Phó Ngôn Trí nâng mắt, theo kính chiếu hậu, ánh mắt hai người giao nhau, hội tụ va chạm.
Rất nhanh, anh liền rũ mắt xuống.
Quý Thanh Ảnh nhìn phản ứng này của anh, không tiếng động cong khóe môi.
Sau khi đến dưới tiểu khu, Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ xuống xe.
Lâm Hạo Nhiên cười tạm biệt hai người: "Vậy nhé, lần sau gặp, hai người sớm nghỉ ngơi nhé."
"Được, cảm ơn."
"Khách khí làm gì."
Nhìn bóng dáng hai người đi xa, Lâm Hạo Nhiên không nhịn được nhìn về người luôn an tĩnh ở phía trước.
"Phó Ngôn Trí, cậu cảm thấy tôi thế nào?"
Phó Ngôn Trí: "..."
Trong xe an tĩnh.
Tài xế không nhịn được cười, quay đầu lại nhìn anh ta: "Tiểu tử, tôi cảm thấy cậu lớn lên không tồi."
"Đúng nhỉ?"
Lâm Hạo Nhiên tự luyến soi gương: "Đại ca cảm thấy tôi có thể theo đuổi thành công người xinh đẹp nhất vừa rồi không?"
Tài xế nhướng mày: " Cô gái mặc sườn xám hả?"
"Đúng vậy."
Nghe vậy, tài xế tò mò: "Cậu không phải trêu đùa với cô bé còn lại à?"
"Cô ấy có bạn trai rồi, hơn nữa giữa bọn tôi là tình anh em chủ nghĩa xã hội trong sáng, tôi muốn theo đuổi cô gái mặc sườn xám kia cơ."
"..."
Tài xế còn chưa kịp nói chuyện, Phó Ngôn Trí đột nhiên xoay đầu nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Không có hi vọng đâu."
"Vì sao?"
"Vì cậu lớn lên quá xấu."
Lâm Hạo Nhiên: "..."
Anh ta vừa muốn mắng chửi người, tài xế ở bên cạnh liền cười an ủi hắn: "Không phải xấu, nhưng mà giữa hai cậu để mà nói, thì anh chàng này tương đối có hi vọng hơn."