Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 141: 141




Thu lại tâm tư, Mộng Thiên Nguyệt hít thở sâu nhẹ nhàng thở ra, chỉnh đốn tư tưởng dựa theo chỉ dẫn trong [Vô Tướng Hồn Quyết] bắt đầu luyện hóa Bảo Liên Đăng, rất nhanh cô nàng bắt đầu những bước đầu tiên, Lâm Thần bên cạnh thủ hộ nàng, việc luyện hóa Hồng Mông chí bảo vô cùng khó khăn hơn các món bảo vật khác, chỉ cần sơ sẩy một chút thì vạn kiếp bất phục.
Mộng Thiên Nguyệt hết sức tập trung từng bước chậm rãi dùng hồn lực thẩm thấu vào bên trong Bảo Liên Đăng.

Phàm là chí bảo dù phẩm cấp thế nào đều có lính tính của mình,huống chi là Hồng Mông chí bảo, đây cũng là một điều vô cùng khó khăn, quả nhiên không ngoài dự đoán, Bảo Liên Đăng bắt đầu kháng cự linh hồn của nàng, gương mặt nàng bắt đầu trở nên căng thẳng, Lâm Thần bên cạnh cũng hết sức tập trung nhẹ vận chuyển [Âm Dương Luyện Hồn Thuật] đem hồn lực vận chuyển sang cho nàng.
Lúc này bên trong tâm thức của Mộng Thiên Nguyệt, một đứa trẻ bỗng dưng xuất hiện hai mắt tròn xoe nhìn đối diện nàng, Mộng Thiên Nguyệt cũng thoáng kinh ngạc nhưng khẽ nhớ ra điều gì đó lên tiếng nói:" Ngươi là khí linh của Bảo Liên Đăng? "

Đứa trẻ không trả lời nhưng nó gật đầu, lúc này nó khẽ mỉm cười búng nhẹ ngón tay lập tức khung gian xung quanh đỗ vỡ, Mộng Thiên Nguyệt như rơi vào một không gian nào đó, tỉnh lại cô thấy mình đang đứng trước khung cảnh của Lăng Tiêu Điện đổ nát, khói lửa mịt mù, thi thể nằm la liệt khắp nơi, nàng nhìn từ xa thì thấy thi thể của cha nàng cùng đệ đệ mình đang bị treo thập giá đang thoi thóp, bên cạnh thì thấy một bóng người, tay cầm kiếm toàn thân đầy sát khí, nàng nhìn kỹ thì thấy bóng người đó không ai khác chính là Lâm Thần.

Nàng như chết lặng, nước mắt không ngừng rơi, chạy tới chỗ Lâm Thần nói:" Tại sao ?"
Lúc này, Lâm Thần hai mắt đỏ ngầu nở một nụ cười một kiếm đâm thẳng vào ngực nàng, nàng trân trân nhìn hắn sau đó nhìn về phía ngực mình, đau, nhưng lại không đau, hai mắt nàng dần dần tối sầm lại.

Một lúc sau, nàng tỉnh lại thì thấy xung quanh tối mịt, nàng nhìn xung quanh, thì bỗng một tiếng nói cất lên:" Tại sao, ngươi lại dẫn hắn về Lăng Tiêu Điện ? "
Mộng Thiên Nguyệt quay lại thì phát hiện đó chính là phụ thân nàng, nhưng rất nhanh nàng hoảng hốt, phụ thân nàng lúc này toàn thân đẫm máu, chưa dừng lại phía sau lưng nàng cũng cất lên giọng nói:" Tỷ tỷ, đệ chết oan quá..." Nàng quay lại, thì thấy đệ đệ hắn nằm trên đất tay nắm chặt chân nàng.

Lần lượt từng giọng nói oán than cất lên, lần lượt là Dương Tuyết Vân, sau đó là người thân nàng, các đệ tử của Lăng Tiêu Điện,...!nàng bắt đầu rơi vào hỗn loạn, hai tay ôm chặt lấy tai mình, nước mắt cứ rơi, nàng bắt đầu cắm đầu chạy mặc dù không biết phía trước là đâu, nàng cứ chạy bỗng hai chân nàng quàng vào nhau vấp té, nàng nức nở khóc hét lên:" Tại sao, Lâm Thần tại sao lại sát hại gia đình ta ? Tại sao vậy, tại sao ?"
Bỗng dưng lúc này, một bóng người xuất hiện, nó cất tiếng nói:" Đó là do ngươi đó!"

Nàng nhìn về tiếng nói thì phát hiện đây không phải là nàng sao, lúc này nó mới nói tiếp:" Ngươi vì hắn mà chống đối thiên hạ cuối cùng thì chết trong tay người thân, hắn vì ngươi mà đồ sát cả thiên hạ, ngươi nhìn xuống chân mình xem bọn họ đang đòi mạng ngươi..."
Lúc này nàng nhìn xuống chân, thì quả nhiên xuất hiện hàng ngàn vạn oan hồn đang khóc than đòi nàng đền mạng, không biết từ lúc nào một thanh kiếm xuất hiện bên cạnh nàng, Thiên Nguyệt kia nhìn nàng nói:" Nhấc thanh kiếm lên, tự kết liễu mình đi, để trả lại những sinh linh bị ngươi hại chết..."
Như người mất hồn, Mộng Thiên Nguyệt cầm thanh kiếm lên chuẩn bị kết liễu chính mình, nhưng vào lúc này bỗng dưng xung quanh bị một ngọn lửa màu hồng phấn thiêu cháy, một luồng kiếm khí chém đứt Mộng Thiên Nguyệt kia thành nhiều mảnh, không gian xung quanh xụp đổ, Mộng Thiên Nguyệt dường như tỉnh lại mới phát hiện thì ra tất cả chỉ là ảo giác, nàng nhìn về phía trước thì thấy đứa trẻ lúc nảy đang quằn quại trong đau đớn, nó bị ngọn lửa màu hồng phấn bao phủ, lúc này một giọng nói:" Thiên Nguyệt, tranh thủ lúc này, luyện hóa nó đi..."
Là giọng nói của Lâm Thần, thì ra người giúp nàng thoát khỏi ảo cảnh là hắn,nàng nhìn về đứa trẻ đang bị ngọn lửa hành hạ, bỗng dưng nàng nói:" Lâm Thần, huynh thu hồi ngọn lửa lại đi, ta biết mình phải làm gì rồi..."
Lúc này ngọn lửa màu hồng phấn kia như nghe lệnh nàng thu hồi lại, rồi vụt tắt, đứa trẻ kia đau khổ nằm trên đất, Mộng Thiên Nguyệt cất bước lại gần nói:" Ảo cảnh kia là ngươi tạo ra ?"
Đứa trẻ gật đầu, nàng nhìn nó không chút giận dữ gì chỉ mỉm cười rồi búng nhẹ giữa trán nó:" Hư lắm đó, phải phạt nha!"
Đứa tre xoa đầu không hiểu, nàng lại nói tiếp:" Ảo cảnh ngươi làm rất thật, suýt nữa làm tỷ đây tưởng thật, lúc nảy nếu hắn không ra tay tương trợ, ta thật không biết phải như thế nào, nhưng phút vừa rồi ta mới biết một chuyện, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, bởi ta sẽ không để nó xảy ra, ngày nào ta còn sống chuyện đó sẽ không xuất hiện...!"
Đứa trẻ cất tiếng nói:" Tại sao ?"

" Ta sẽ ngày càng mạnh hơn, tiếp tục đứng bên cạnh hắn, khiến hắn mãi mãi không bị sa đọa, như vậy sẽ không có chuyện đó xảy ra sao, nhưng để được như vậy ta cần sự giúp đỡ của ngươi, làm ơn hãy giúp ta?"
Nói xong, nàng cúi đầu nghiên mình cầu xin nó, nó nhìn nàng chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì đó, khẽ gật đầu, sau đó không nói gì lặng lẽ tan biến, không gian lúc này dần dần biến mất.

Nàng tỉnh lại, thì thấy Lâm Thần nhìn nàng vẻ mặt đầy lo lắng, lúc này nàng mĩm cười nói:" Ta thành công rồi."