Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 153: Ngân Nguyệt Thiên Hồ, Nguyệt Mị Ly! Phong Thiên Bí Thuật



Trở lại khu rừng, ba ngày sau Lâm Thần hoàn toàn khôi phục lại toàn bộ tinh lực cũng như hồn lực, phải nói [Hỗn Độn Chân Kinh] quả diệu kì, khiến hắn rất nhanh khôi phục năng lượng tiêu hao, nếu không phải linh lực tại hạ giới có phần hơi loãng nếu không tốc độ khôi phục sẽ không chậm hơn ba ngày, lúc này hắn nhìn qua Mộng Thiên Nguyệt, nàng vẫn còn trong trạng thái đốn ngộ, Bảo Liên Đăng một mực trên đỉnh đầu nàng, bảo hộ nàng. Lâm Thần khẽ gật đầu hài lòng nhìn qua A Xích đang đứng nhìn hắn, hắn tiến tới xoa đầu nó:" Làm tốt lắm!"

A Xích nghe xong tựa đầu cọ xát vào người hắn, đồng thời cũng nhìn qua A Phúc, ba ngày nay bọn chúng túc trực thường xuyên không rời đi, cũng không hề dám chợt mắt ngủ, điều này khiến hắn vô cùng hài lòng, lúc này hắn mới nhớ ra mình chưa thu chiến lợi phẩm sau chiến tranh, lúc này những bộ xương khô của nhóm người Tây Môn Thiên. Sau một hồi thu thập và kiểm kê, hắn thu được mười cái túi trữ vật, bên trong linh thạch hơn 10.000.000 hạ phẩm, quả là phú hào, ngoài ra còn có thảo dược, kim loại hiếm trên ngũ phẩm tổng cộng hơn hai trăm kiện, vũ kỹ công pháp đều nằm ở đây. Hắn vô cùng hài lòng, sau mỗi trận chiến đây là thứ khiến hắn hưng phấn nhất, thu toàn bộ vật phẩm vào trong túi trữ vật, lúc này hắn lấy ra một túi linh sủng màu tím than, sau đó giải trừ phong ấn bên trên, một luồng sáng vụt qua, hoá thành một yêu hồ năm đuôi. Đây là ngũ vĩ tuyết hồ, mà hắn đấu giá có được, vừa ra khỏi nó liền gầm gừ, nghiến răng nhìn về phía Lâm Thần.

Xích Diễm Long Sư thấy Ngũ Vĩ Tuyết Hồ xuất hiện liền kinh ngạc nhưng thấy thái độ nó bất kính với Lâm Thần thì bất mãn, nó gầm lên một tiếng thị uy, Tuyết Hồ thấy Xích Diễm Long Sư thì cũng kinh ngạc, nhưng vẫn không tỏ ra yếu thế, vẫn gầm gừ đáp trả. Lâm Thần tức giận phóng hồn lực đè bẹp hai đầu yêu thú nói:" Các ngươi ồn vậy đủ chưa ?"

Xích Diễm Long Sư không dám cãi lại nằm phục xuống đất, Tuyết Hồ thì tỏ vẻ không cam tâm hai mắt trừng trừng nhìn hắn, Lâm Thần đi lại nói:" Ngân Nguyệt Thiên Hồ, người không cần phải che dấu, ta nhìn ra thân phận của ngươi!"

Tuyết Hồ nghe xong liền kinh hãi, nó tuy bị thương, là do một tên cường giả đánh hắn bị thương sau đó đem nó bán cho Trân Bảo Phủ, sau khi nghe Lâm Thần nhắc đến bốn chữ " Ngân Nguyệt Thiên Hồ" liền kích động giận dữ gầm lên, ráng thoát khỏi thần hồn áp chế lao về tấn công Lâm Thần nhưng chưa kịp thì miệng Lâm Thần khẽ nhếch miệng nói:" Định! "

Lập tức, Tuyết Hồ dừng lại không trung sau đó bị nện mạnh xuống dưới đất, Lâm Thần nói:" Nên nhớ cấm chú ngự thú vẫn còn trong tay ta, huống chi ngươi càng sử dụng yêu lực, nội đan ngươi càng sớm vỡ vụn, không đáng đâu. Chỉ cần ngươi thần phục ta, không nhưng chữa trị khỏi nội đan cho ngươi mà còn dẫn ngươi đi đến đỉnh cao, quan trọng ngươi đi được tới đâu!"

Tuyết Hồ im lặng trong giây lát, khẽ cất tiếng nói:" Làm sao ta có thể tin tưởng nhân loại các ngươi ?"

Lâm Thần nhàn nhạt trả lời:" Ngươi không có sự chọn, thần phục thì sống, bất tuân thì chết!"

Tuyết Hồ cắn răng, sau đó lại nói:" Được, ta nguyện thần phục ngươi. Nếu ngươi có dị tâm với ta, ta thà chết cũng kéo ngươi theo!"

Lâm Thần mĩm cười sau đó chỉ ngón tay vào giữa trán tuyết hồ:" Thứ ngự thú tầm thường này không xứng với ngươi...Ta dùng thứ xứng hơn... Thú Đế Ngự Linh Thuật! Ngự!''



[Thú Đế Ngự Linh Thuật] là một bí thuật do một vị bằng hữu của hắn kiếp trước sáng tạo ra, chuyên dùng thuần phục yêu thú, ma thú cùng một số thần thú, vị bằng hữu này của hắn lấy ngự thú trong tam giới mà chứng đạo, sau đó vị bằng hữu này của hắn đem một phần linh thuật dạy cho hắn.

Ngũ Vĩ Tuyết Hồ sau khi bị xoá bỏ ấn chú ngự thú bình thường, Lâm Thần kết xuống một đạo ngự linh cường đại câu thông cùng linh hồn và huyết nhục nó, chính vào lúc này cơ thể của tuyết hồ cũng phát ra dị tượng, một luồng sáng bao phủ một lúc sau, năm đuôi của tuyết hồ hoá thành chín đuôi, bộ lông trắng tuyết nay hoá thành màu trắng bạc, hai mắt ánh bạc lấp lánh, giữa trán xuất hiện một biểu tượng mặt trăng khuyết, đây chính là hinh dạng thật sự của Tuyết Hồ, Ngân Nguyệt Thiên Hồ. Sau khi trở lại hình dạng ban đầu, nó bước tới phía Lâm Thần cúi đầu nói:"Ngân Nguyệt Thiên Hồ nhất tộc, Nguyệt Mị Ly, bái kiến chủ nhân!"

Lâm Thần gật đầu hài lòng nói:" Sau này không cần kêu ta hai tiếng chủ nhân, cứ gọi là thiếu chủ là được rồi. Còn về vết thương của ngươi, ta tạm thời không đủ dược liệu luyện chế, như ta sẽ tạm thời phong ấn nội đan ngươi lại không để nó bị xối mòi nữa! "

Nguyệt Mị Ly cúi đầu cảm tạ, sau đó hai tay Lâm Thần không ngừng tạo thành thủ ấn khác nhau, sau đó một đồ án nhỏ hơn lòng bàn tay xuất hiện :" Cửu Thiên Bí Thuật! Phong Thiên Thuật, Phong Ấn Thuật!"

Sau đó hắn đánh đồ án ra hướng về Nguyệt Mị Ly, sau đó đồ án này hướng về nội đan của nàng niêm phong toàn bộ nội đan. Lại nói [Cửu Thiên Bí Thuật] là bí quyết cao nhất của Long Tộc, do Tổ Long sáng tạo, gồm chín loại bí thuật cũng có thể phá thiên diệt địa, cũng có thể cải thiên đoạt mệnh, mà năm đó hắn lẻn vào di tích của Long Tộc, mang ra cho mình hai loại bí thuật trong chín bí thuật là Phong Thiên Thuật và Bổ Thiên Thuật. [ Phong Thiên Thuật ] có khả năng phong ấn vạn vật thế gian, [Bổ Thiên Thuật] có thể dời non lấp biển, di tinh hoán nguyệt. Mà phong ấn thuật mà Lâm Thần dùng cho Nguyệt Mị Ly là loại sơ cấp trong [Phong Thiên Thuật]…

Nguyệt Mị Ly cảm thấy cơ thể rất thoải mái không còn thấy khó chịu, nội thị xem thì thấy nội đan của bản thân bị một loại sức mạnh phong bế lại, vết nứt trên nội đan nàng cũng không còn bị xối mòn nữa, nàng cúi đầu cảm tạ Lâm Thần, sau đó một tiếng " Boom " nổ lên, một làn khói xuất hiện hiện một lúc sau nó tan ra Ngân Nguyệt Thiên Hồ bị thu nhỏ lại hình dạng chibi nhìn không khác các loài cáo bình thường khác, lông màu trắng bạc tinh khôi, lúc này nàng nói:" Hình dạng thực quá tiêu hao năng lượng, mặc dù bị phong ấn nhưng vẫn không tránh khỏi hao tổn, hình dạng này ít tiêu hao năng lượng hơn... Thiếu chủ tiếp theo chúng ta có dự tính gì ?"

Lâm Thần gật đầu hài lòng sau đó nhìn qua Mộng Thiên Nguyệt nói:" Trước mắt tạm thời chờ nàng ấy tỉnh lại rồi mới tính tiếp! "

Nguyệt Mị Ly nhìn người thiếu nữ này, điều đầu tiên là người này trông rất đẹp, bản thân nàng là yêu hồ nhất tộc, nếu không luận thực lực chỉ luận nhan sắc, yêu hồ nhận thứ hai rất ít ai nhận thứ nhất, nhưng người trước mặt khẽ làm nàng hơi rung động, lúc này nàng chú ý trên đỉnh đầu nàng thoáng kinh hãi nói :'' Hồng... Hồng Mông Chí Bảo... Bảo Liên Đăng! "

Lâm Thần gật đầu nói :" Ngươi hiểu ý nghĩa của nó rồi chứ, tốt nhất là biết giữ mình! ''

Nguyệt Mị Ly ý thức được lời nói của Lâm Thần nàng gật đầu chuyện này quá hết kinh hãi. Đang luận bàn thì bỗng dưng, một cột sáng từ người Mộng Thiên Nguyệt phát ra chiếu thảnh lên bầu trời, cột ánh sáng ngưng tụ thành một lưỡi kiếm quang mang, không ngừng toả ra khí thế ngạo nghễ, Lâm Thần kinh ngạc nói:" Kiếm Thế viên mãn, làm thế nào mà... Quả là nghịch thiên a!"

Chứng kiến, hắn cảm thấy hơi hổ thẹn, năm đó tại thượng giới hắn năm mười tuổi ngộ ra kiếm thế, bước đầu nhập vi, mười tháng sau bước vào tiểu thành, mười hai tuổi kiếm thế đại thành, và mất thêm hai năm mới đạt trạng thái kiếm thế viên mãn, mà bây giờ chỉ ngăn ngủi một, hai năm mà Thiên Nguyệt đã bước vào kiếm thế viên mãn, mà từ khí tức kiếm thế phát ra có một ngạo nghễ như quân vương giá lâm, cực kỳ khiến người ta phải cúi người. Đồng thời từ trong kiếm thế hắn vậy mà cảm nhận được hơi thở sinh tử, luân hồi đại đạo. Trước đó, khi rơi vào cảm ngộ, cơ thể nàng phát ra thiên đạo khí vận, nhất định có liên quan tới nó.



Lúc này, Mộng Thiên Nguyệt dần dần mở mắt ra, hào quang kiếm thế cũng dần tắt hẳn, Lâm Thần tiến tới nói:" Chúc mừng nàng lĩnh ngộ kiếm thế viên mãn! ''

Không nói không rằng, Mộng Thiên Nguyệt chạy tới ôm chặt lấy hắn vùi đầu vào lòng hắn, nhắm mắt, như thể đã rất lâu rồi nàng không gặp hắn, Lâm Thần cũng kinh ngạc nhưng vẫn không tránh né nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ vỗ về nàng:" Không sao nữa rồi!"

Bỗng nhiên Mộng Thiên Nguyệt sực nhớ gì đó khẽ đẩy hắn ra, hai mặt bất giác đỏ ửng, lúc này Bảo Liên Đăng cũng biến về mi tâm nàng, và giữa trán nàng xuất hiện một ấn kí màu đỏ hồng hình hoa sen chín cánh. Lâm Thần thấy vậy cũng hơi ngây người, sau đó liền ho khang một tiếng nói:" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có ba ngày không gặp mà nhìn nàng dường như đã trải qua rất nhiều chuyện rồi a! "

Mộng Thiên Nguyệt ngây người nói:" Ba ngày thời gian ? Sao ta lại cảm giác như trải qua mấy vạn năm vậy ?"

Sau đó nàng thuật lại những gì đã trải qua, khi nàng tiến vào cảm ngộ, Bảo Liên Đăng liền xuất hiện trong tâm trí nàng, dẫn dắt nàng đi khắp nơi, từ nơi trong chốn hồng trần, tới nơi mà con người chưa từng đặt chân tới, rồi dẫn nàng xuyên qua quá khứ vi lai, chứng kiến rất nhiều sự việc sự tình, nào là khai thiên tích địa cố sự, đến việc hình thành thế gian sinh linh, blah...blah... Khi đang tham quan, thì bỗng nhiên Bảo Liên Đăng toả ra ánh sáng hút nàng vào một không gian tăm tối chỉ le lói một ánh đèn từ Bảo Liên Đăng, trước mắt nàng là hình ảnh của một cuộc chiến giữa hai người nam, một người sử dụng đao người cầm kiếm đánh đến đất trời ám mụi, nàng quan sát bọn họ chiến đấu, bất tri bất giác đã hơn mấy trăm năm và không biết từ lúc nào lĩnh ngộ ra kiếm thế viên mãn, từ đó thức tỉnh trong ảo mộng mà bước ra.

Nghe xong, Lâm Thần liền trầm mặc không nói gì, những thứ Mộng Thiên Nguyệt hắn trước giờ chưa từng nghe nói, trước đó cũng có người sở hữu Bảo Liên Đăng, người này ban đầu chỉ là tán tu bình thường, sau khi sở hữu nó, chỉ sau mấy ngàn năm liền chứng đạo thành đế, nhưng nghe nói về sau xảy ra vô lượng kiếp nạn, liền ngay Đế cảnh trong truyền thuyết cường giả cũng ngã xuống, từ đó không ai nghe tung tích của Bảo Liên Đăng, và cũng không ai nghe nói và thần tích của nó, và công dụng thật sự của nó, rất có thể đây là những công dụng thần kì của nó, nếu không thì tán tu không thể chỉ trong mấy ngàn năm liền chứng đạo thành Đế. Thấy Lâm Thần lần đầu tiên trầm ngâm như vậy, Mộng Thiên Nguyệt bên cạnh cũng không biết nói gì, lúc này hắn khẽ thở dài :" Haiz, thôi vạn sự tuỳ duyên đi, Thiên Nguyệt đây là cơ duyên của nàng, nhưng tuyệt đối chuyện này không thể cho bất cứ người nào biết... Nếu không sẽ rất phiền phức lắm! Và hãy hứa với ta, nếu không phải bất đắc dĩ không được triệu hoán Bảo Liên Đăng ra."

Mộng Thiên Nguyệt mĩm cười nói:" Được, ta hứa với ngươi..."

Sau đó, Lâm Thần nhìn về phía A Xích và Nguyệt Mị Ly nói:" Xin lỗi, chuyện này quá hệ trọng, ta buộc lòng sẽ phong ấn kí ức này của các ngươi, khi ta đủ thực lực sẽ xoá bỏ đi kí ức này của các ngươi."

Nguyệt Mị Ly lúc này cũng lên tiếng nói:" Thiếu chủ yên tâm, ta hiểu, nên ngươi cứ thi pháp đi!"

A Xích đồng dạng hiểu khẽ gầm nhẹ gật đầu, sau đó Lâm Thần đi tới thi triển [ Phong Thiên Thuật] đem toàn bộ chuyện mà bọn họ vừa thấy vừa nghe được toàn bộ đem phong ấn lại.