Hôn Em Đến Khi Ngừng Thở

Chương 22: Đồ chó





Nghiêm Tác cứ vậy mà ôm chặt Tô Ni Hinh trong vòng tay, cằm để trên tóc cô mặc cô vùng vẫy như nào cũng không thể buông ra. Như thể chỉ cần lơ là một chút liền giuộc mất Tô Ni Hinh ngay trước mắt.

Lúc sau, Tô Ni Hinh liền lặng đi để Nghiêm Tác ôm lấy mình. Mấy hôm nay chắc không phải là chỉ một mình Nghiêm Tác nhớ đến Tô Ni Hinh. Trong lòng cô chỉ toàn khoảnh khắc tốt đẹp với hắn, nhiều chuyện vui vẻ như vậy, một khúc chuyện không tốt cũng không thể che lấp hết.

Con người Tô Ni Hinh rất biết phân biệt phải trái, cũng không thể tất cả đều đổ lỗi cho Nghiêm Tác. Hôm đó cô cũng có phần sai, đáng lẽ không nên bảo Nghiêm Tác giết người, cũng không nên tự mình bỏ đi. Nếu lúc đó cô đuổi hắn và Tiêu Tiễn đi liền sẽ không gặp phải chuyện xấu.

Nằm một hồi lâu, Nghiêm Tác lên tiếng :

- A Hinh anh sai rồi, là anh không tốt!

Tô Ni Hinh chưa ngủ nhưng lại không trả lời, cô chính là không còn một từ gì có thể diễn tả được cảm xúc bây giờ của bản thân lúc bên cạnh Nghiêm Tác. Mở miệng với hắn cũng không muốn, không biết là vì ghét hắn hay cảm thấy bản thân có lỗi.

- Không biết em đã nghe những gì nhưng anh chưa bao giờ có ý định không tốt với em .

Lần này, Tô Ni Hinh quấu chặt bắp tay Nghiêm Tác , rất mạnh. Cô chính là không muốn nghe lại những chuyện trước đây, bản thân sợ phải khóc lóc trước mặt người đàn ông này.

- Đói rồi sao ? Anh đưa em đến siêu thị.

Nghiêm Tác cảm nhận một chút liền hiểu rõ, chủ động chuyển chủ đề, chủ đề này là yêu chiều Tô Ni Hinh thêm gấp bội.

Tô Ni Hinh không phản kháng gì nữa để mặc cho Nghiêm Tác bế lên rồi đưa đi, vẫn là chiếc ghế phụ quen thuộc nhưng Nghiêm Tác sau khi Tô Ni Hinh đi hắn đã đổi xe rồi , còn về chiếc xe kia chính là thiết kế giành riêng cho cô.

Trên đường đi, Tô Ni Hinh cứ nhắm mắt lại miệng cũng không nói lời nào, chỉ có mình Nghiêm Tác cứ luyên thuyên mãi.

- A Hinh đợi ít hôm nữa anh xử lý xong công việc liền đưa em đi du lịch.

- Mấy hôm trước học được công thức nấu ăn mới, để hôm nay anh nấu em dùng thử.

- A Hinh em có muốn đi du lịch không? Cũng không thể nghĩ phép không như vậy, anh đưa em đi du lịch được không ?

...

- Không sao, chiều mai anh đưa em đi xem buổi hòa nhạc.

Tô Ni Hinh cứ im lặng vậy mà đến siêu thị. Đến nơi cô không muốn xuống xe. Nghiêm Tác mở cửa xe cho cô, cô cứ ngồi yên ở đó, ngồi nhìn hắn. Nghiêm Tác liền cõng cô trên lưng rồi đi vào trong.

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao nhiêu cô gái, Tô Ni Hinh lại không vui chút nào. Mặc cho mọi người nghĩ họ chính là cặp tình nhân trẻ đang giận dỗi lẫn nhau.

Nghiêm Tác mua rất nhiều thức ăn cùng bánh kẹo, chất đầy cả hai chiếc xe đẩy. Tô Ni Hinh chỉ nhìn, một lúc liền tựa vào vai Nghiêm Tác vì mỏi cổ. Chỉ là một cái tựa nhưng cũng khiến Nghiêm Tác cười rất tươi, miệng lại nói không thôi. Chính vì Tô Ni Hinh chủ động dựa dẫm vào hắn, bản thân hắn cũng cảm thấy tốt hơn.

- Sữa chua này ăn rất tốt cho bao tử, để anh mua thêm hạt khô cho em ăn, để dành buổi tối cho em.

- Bánh quy vị sôcôla dùng cùng trà nữa.

Miệng thì nói, tay thì lấy đồ vào xe đẩy không ngưng, đúng là hình ảnh người đàn ông của gia đình. Chỉ có bấy nhiêu thôi cũng đủ để làm Tô Ni Hinh cười sau lưng Nghiêm Tác, cười hắn trước mặt người khác.

Hơn nữa tiếng, cả hai cứ đi lòng vòng trong siêu thị, màn hình đã hiện thị lên đến 7 con số, chất đầy cả cốp xe sau. Nét mặt Tô Ni Hinh cũng vui thêm phần, Nghiêm Tác lại là người quan sát rõ nhất, biết tâm trạng Tô Ni Hinh đã được cải thiện hắn liền cười mãi không thôi.

Để Tô Ni Hinh lên ghế phụ, hắn liền hôn nhẹ lên trán cô, đúng là một người đàn ông mưu kế, thật biết cách dỗ dành phụ nữ. Lúc hắn bước vào trong xe , Tô Ni Hinh luôn nhìn theo những cử chỉ dù nhỏ nhất của hắn.

- Lâu như vậy, hại em mệt rồi!

Nghiêm Tác nói xong Tô Ni Hinh liền gật đầu một cái đồng tình. Hắn cười rồi xoa đầu cô, lấy trong túi ra một cái bánh bông lan nhỏ vị dâu, tự mình xé vỏ ra rồi đưa vào miệng Tô Ni Hinh.

Nhai nhai mấy cái, cái bánh mềm mịn kia liền tan hết trong miệng, Nghiêm Tác nhìn cái môi nhỏ kia, yết hầu lên xuống từng đợt. Không nhịn được, hắn liền mút lấy môi Tô Ni Hinh, chầm chậm thưởng thức cái vị ngọt của bánh, cái vị của môi Tô Ni Hinh.

Gần phút hắn mới chịu buông ra, còn liếm mép mấy cái. Tô Ni Hinh mặt đỏ lên, tán vào mặt Nghiêm Tác một cái, lực cũng không mạnh, cái mặt dày của hắn cũng không nhúc nhích.

Bị tác như vậy hắn cũng không tức giận, không phản kháng. Bị người yêu đang giận dỗi đánh, có đánh chết hắn cũng không giận. Người chịu thiệt lại là Tô Ni Hinh, đánh cũng rất đáng, chỉ là không thể không mở miệng mắng hắn, con người đáng ghét này.

- Đồ chó!