Mã Nhược Na ở ngoài cửa thấy Chu Tứ Quỳ bên trong liền giơ tay chào hắn, còn cất tiếng gọi hắn. Cô bé này gặp Chu Tứ Quỳ mặt lúc nào cũng vui vẻ. Đúng là cô bé này có chút tình cảm với Chu Tứ Quỳ nhưng lại không dám thừa nhận, chính là tự mình gạt mình.
Năm 14 tuổi Mã Nhược Na đã đến ở cùng Chu Tứ Quỳ để học 3 năm phổ thông giờ đang là sinh viên năm 3 năm đại học luật.
Cô bé ở cùng hắn lâu như vậy, 6 năm chuyện nảy sinh tình cảm nam nữ quả thật không thể tránh khỏi. Nhưng Chu Tứ Quỳ lại chưa từng một lần nhìn thấy cô bé trong tim mình, tất cả mọi thứ đều dành cho Tô Ni Hinh.
Mã Nhược Na không hay biết, hoàn toàn không biết, đến Tô Ni Hinh là ai lại càng không biết. Chỉ biết người chú này của mình không thích mình, chỉ biết trong lòng chú ta luôn để dành tất cả tình cảm cho một người mình không biết đến.
Thích hắn lâu như vậy, bản thân lại không muốn thừa nhận, càng không thể nói ra. Nếu như nói ra, cô nàng nhỏ này sợ hắn ta sẽ ghét mình. Đến lúc đó việc gặp hắn hàng ngày như bây giờ cũng sẽ rất khó thực hiện.
Không sao, không sao, không sao!
Cô bé luôn tự nói với chính mình như vậy, 6 năm có biết bao nhiêu lần nản chí cũng chưa từng bỏ cuộc.
Tự mình nâng cao bản thân, chờ ngày cô nàng đuổi kịp hắn, chờ ngày bản thân lớn rồi sẽ tự mình nói với hắn.
Cũng chỉ có bà nội của Chu Tứ Quỳ luôn sẵn sàng đứng sau giúp đỡ đứa có cháu nhỏ ngốc nghếch này.
Chu Tứ Quỳ thì sau?
Hắn còn làm sao nữa, một người thông minh như hắn cái gì cũng nhìn ra được nhưng không bao giờ tự mình nói, chính là một người giỏi nhất là im lặng và giả tạo.
Bản thân hắn muốn theo đuổi Tô Ni Hinh lại không muốn làm cô nàng này phải buồn. Từ lâu hắn đã xem Mã Nhược Na thành người để mình tiêu khiển. Chính hắn cũng muốn cả hai cứ đối với nhau như hiện tại.
Thấy Mã Nhược Na, mọi lần vậy đều đối đãi giống nhau, hắn đều cười rất ngọt với cô bé, không quan tâm đến chuyện cô nàng có nghĩ thành làm sao rồi, hắn cũng chỉ biết rằng mình không hề thích Mã Nhược Na , người thích Mã Nhược Na là bà của hắn chứ không phải hắn.
Nhưng một người giỏi giả tạo như hắn ứng xử cái gì cũng tốt, làm gì cũng tốt vẻ ngoài cũng tốt, gương mặt này còn đẹp hơn cả Nghiêm Tác.
Mã Nhược Na chạy nhanh qua đường, vừa đến trước cửa Chu Tứ Quỳ đã đến đó mở cửa cho cô bé. Biết bản thân là người trễ hẹn liền chủ động bắt chuyện, giải thích với Chu Tứ Quỳ. Cô nàng chính là rất sợ hắn sẽ nghĩ bản thân cô nàng là người rất tệ.
- Chú đợi lâu không, tại con có vài người bạn níu kéo quá nên hơi trễ một xíu.
Mã Nhược Na bước sau lưng hắn, vừa đi vừa nói, chăm chú nhìn biểu cảm của hắn xem có giận mình hay không.
Nhưng Chu Tứ Quỳ làm gì có vẻ mặt kì kèo như vậy, đương nhiên là hắn lại cười, còn kéo ghế cho Mã Nhược Na, xoa xoa đầu cô bé mấy cái. Muốn để cuộc trò chuyện tự nhiên hơn, muốn hắn có thể vui vẻ một chút liền hạ mình an ủi cô nàng.
- Không lâu, con đến là được rồi.
- Hì, phiền chú rồi .
- Có đói chưa, muốn ăn gì cháu gọi đi.
- Để cháu mời cho.
- Để chú .
Chu Tứ Quỳ trả lời, Mã Nhược Na định nói thêm liền bị hắn ngước mắt lên nhìn còn bảo cô im lặng. Biết tính hắn trước này, cô bé bày ra phòng má, xoay xoay người, thỉnh thoảng lại nhìn xem Chu Tứ Quỳ còn muốn nói gì không .
Một lúc thì phục vụ bước ra, cuối chào rồi đưa menu cho cả hai cùng chọn món. Nhưng chỉ có Mã Nhược Na chăm chú nhìn menu suy nghĩ, Chu Tứ Quỳ chỉ ngồi đó rồi nhìn thật kỹ cô bé.
Hôm nay Mã Nhược Na ăn mặc có chút đơn giản, một chiếc áo tay dài vừa qua rốn cùng chiếc quần gin trắng rộng. Thật khác xa với Tô Ni Hinh với những bộ vest nữ thanh lịch mà hắn hay thấy.
Tô Ni Hinh cũng không thích hắn như Mã Nhược Na, cái vẻ dễ thương này chỉ có thể tìm thấy ở nơi Mã Nhược Na.
Cô nàng để ý thấy ánh mắt của hắn, liền ngượng ngùng hỏi lại, bản thân chủ động ngồi lại ngay ngắn, mỉm cười mà hỏi hắn.
- Chú không gọi gì ạ, chú không đói ạ?
- Không đói
- Thế chú tìm con có gì à?
Lần này, Chu Tứ Quỳ ngồi ngây ngốc ở đó, biết trả lời sau đây. Lúc Tô Ni Hinh đi hắn liền nhìn chằm vào điện thoại, không biết hắn nghĩ gì mà lại gọi cho Mã Nhược Na đến, còn bảo rất gấp. Từ nãy đến giờ hắn cũng quên bén việc này.
Nhưng mà không sau, hắn chỉ việc thể hiện như thể mình rất cần Mã Nhược Na, như vậy liền có thể qua mặt được cô nàng.
- Ừm, gọi cháu đến để cùng ăn trưa.
- Thế ạ.
Lí do đơn giản như vậy, Mã Nhược Na liền tin ngay lập tức, không suy nghĩ gì hết, mặt vui hiện rõ ra ngoài. Chu Tứ Quỳ thấy cô bé đã tin chỉ cười một cái, cười một cái nữa.